Kiếm Cá Khất Cái Dưỡng

Chương 3: Chương 3




CHƯƠNG 3

_*_

 

“Uy, Du, ngươi chậm một chút nha.” Trên thảo nguyên mênh mông của hoàng thất, hai thiếu niên một bạch một lam đang thúc ngựa chạy dồn.

“Giá-” tay giương lên, tiếng vó ngựa càng dồn dập.

“Du! Ngươi hại mình hại người nhưng cũng đừng hại cho tập thể nha. Tốc độ của ngươi như vậy, chẳng phải là muốn mệnh của con ngựa sao?”

Bạch y thiếu niên thấy khoảng cách bị kéo dãn, không khỏi có chút nóng lòng, cũng trở nên hồ ngôn loạn ngữ.

“Du, oa-” câu kế tiếp chưa kịp phun ra, cả người liền lập tức văng ra ngoài.

Đau nhức a đau nhức… đau nhức, Nam Cung Anh Sóc ôm lấy cánh tay, một trận than nhẹ.

Ô ô, đau muốn chết. Dựa vào cái gì ta từ nhỏ cùng Du học tập, cùng nhau luyện võ, cùng nhau kỵ mã bắn tên, kết quả ngay cả một thứ cũng không bằng y a.

Nam Cung Du phía trước nghe được tiếng động, nhíu mày, quay đầu ngựa trở lại bên người Nam Cung Anh Sóc, một cái xoay người phiêu lượng, Nam Cung Du đã đứng ở trước mặt Nam Cung Anh Sóc. Tóc dài hắc sắc mượt như tơ của y phản chiếu ánh nắng làm người ta chói mắt, khuôn mặt trắng nõn vì vừa rồi chạy nên hơi hồng lên, cánh mũi cao thẳng, mâu tử đen như bóng đêm nhìn chính mình. Hắc hắc, Du trước sau đều là hảo khán như vậy. Chỉ là không rõ vì sao muốn đem tóc màu tím nhuộm thành đen, tuy rằng màu đen thì cũng vẫn đẹp.

 Từ lúc nào thì mình bắt đầu thích người này ni? Là năm mười bốn tuổi sau khi y ôm mình khóc? Hay là còn sớm hơn nữa khi y đoạt đi nụ hôn đầu tiên của hắn?

Chính hắn cũng không rõ lắm, cho dù thế nào thì hắn cũng nhận định sẽ cùng y cả đời.

Nam Cung Anh Sóc nằm trên bãi cỏ, quay ra ngây người nhìn Nam Cung Du, hồn nhiên không phát hiện ra bộ dáng chật vật hiện tại của mình. Tóc và y phục đều dính cỏ, trên mặt thì dính bùn, y phục một góc lại một góc nhăn nhúm. Mà bản thân hắn thì nhìn như một cái ngốc tử, chỉ thiếu điều chảy nước miếng nữa thôi.

Lần thứ hai nhíu mày, y không cái người mười lăm năm trước ở trước mặt y diễu võ dương oai mà tuyên bố không để cho người khác cướp mất sự sủng ái của hoàng gia gia, lớn lên sẽ có bộ dáng như thế này.

Nam Cung Du thở dài một tiếng, vươn tay kéo hắn.

“Ngươi không sao chứ?” vì hắn phủi đi cây cỏ, rồi lại bắt mạch cho hắn, dò xét gân cốt, Nam Cung Du hỏi nói.

“Không có việc gì, không có việc gì, ngã nhiều lần như vậy, thân thể cũng luyện thành ‘Tường đồng vách sắt’ rồi.”

Nam Cung Anh Sóc cười hì hì để mặc y xem xét, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, ai oán nói: “Nhưng thật ra ngươi, rõ ràng chúng ta cách nhược quán chi lễ một canh giờ, chậm rãi đi cũng kịp, thế nhưng ngươi, ngươi có đúng hay không là vội vã chạy trở về để thấy người cha đã đi vân du trở về của ngươi?! Hanh, ngươi cũng đừng quên, hoàng bá bá đã hứa gả ngươi cho ta. Người hứa khi nào chúng ta qua nhược quán chi lễ* liền chọn ngày tốt cho chúng ta thành hôn đó. Ngươi đừng hòng thoái thác!”

*Lễ trưởng thành

Thật sự là cái vấn đề không đâu, nhắc tới cái này Nam Cung Du sẽ giận.

Mười lăm năm trước, tại một khắc mà bọn họ ngã sấp xuống, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng hít thở. Bỗng nhiên, một tiếng “Xì” từ sau cửa sổ truyền đến, người nhìn lén ở đó thấy mình bị lộ rồi đành phải mở cửa sổ trèo vào, thuận tiện túm theo lão đầu xương cốt Tôn thái phó tiến đến.

“Ha hả, như thế này, vừa rồi trẫm đã chứng kiến hai tiểu oa nhi các người dùng hành động thực tế chứng minh tình yêu, trẫm liền giúp các ngươi thành toàn, chờ các ngươi đến nhược quán chi lễ rồi sẽ chọn ngày lành đem chuyện này làm tốt đi.”

Thái thượng hoàng vỗ vỗ bụi trên người, vuốt vuốt chòm râu số lượng không nhiều lắm, không để ý thái phó vẻ mặt hắc tuyến, cười nói.

Người sáng suốt đều nhìn ra đó là một trò vui đùa, hết lần này đến lần khác lại bị Nam Cung Anh Sóc cho là thật. Mười bốn tuổi năm ấy sau khi ở trước mặt hắn thổ lộ ra nội tâm của mình, hắn đã đi tìm hoàng gia gia. Hoàng gia gia vốn là bởi vì chuyện của cha mà tổn hao nguyên khí, nhưng mà kim khẩu ngọc ngôn*, lại bị hắn làm cho phiền nhiễu, tuyệt bút vung lên, một đạo thánh chỉ chiếu cáo thiên hạ. Vì thế y liền biến thành ‘Thê tử’  đã quá môn của Nam Cung Anh Sóc.

* Miệng vàng lời ngọc

Y có đôi khi không hiểu rõ hắn, đã biết rõ chính mình thích cha rồi, hắn còn làm ra chuyện như thế, là để cho  tâm y thanh thản một chút, hay là để trả thù cha không biết quý trọng? Y không rõ ràng lắm. Có điều vấn đề quan trọng hơn là, vì sao y phải gả cho hắn, mà không phải là hắn phải gả cho y! (Lời tác giả: Ở đây hắn hắn hắn có điểm hỗn loạn, để cho mọi người rõ ràng, yêm đánh dấu rồi, “Hắn” là chỉ Nam Cung Du, hắn là chỉ Nam Cung Anh Sóc.) (Gió: Hu hu, mọi người thấy rồi chứ, đọc cái đoạn này chỉ rặt hắn hắn hắn, nhìn mà thấy ớn à T~T)

Nam Cung Du trầm mặt xuống, quát hắn: “Câm miệng.”

Nam Cung Anh Sóc cấm thanh luôn.

Nam Cung Du giúp hắn leo lên ngựa của mình. Đi đến bên cạnh ngựa của Nam Cung Anh Sóc, thân thủ cầm lấy dây cương, hướng hoàng cung đi đến. Nam Cung Anh Sóc cúi đầu, oa tại trước ngực y, trong lòng thực ra đắc ý dào dạt: Dù nói năng chua ngoa nhưng tâm lại mềm như đậu hũ, trong miệng không thừa nhận, kỳ thực trong lòng là vẫn có ta a, hắc hắc.

Giờ thân. Cửa hoàng cung. Nam Cung Du cùng Nam Cung Anh Sóc xuống ngựa, giao cho thị vệ, đi vào.

“Vương gia, Sóc vương gia, các người đã trở về. Vừa rồi hoàng thượng phái người đến thúc giục hai người đi sớm một chút.” Lý bá đứng ở cửa Du Nhàn Cư nói với hai người.

Nam Cung Du không hiểu: “Làm sao vậy, năm trước không phải là buổi tối mới bắt đầu sao?”

“Nói là quân vương của Đông Ly quốc tới.”

“Đông Ly quốc? Bọn họ không phải rất ít khi lui tới cùng nước ta sao?” Nam Cung Anh Sóc và Nam Cung Du nhìn nhau, không hiểu trong hồ lô của Đông Ly quốc rốt cục bán thuốc gì.

“Lý bá, ngươi trước tiên cứ xuống đi, chúng ta phải thay y phục đã rồi mới đi.” Nam Cung Du vẫy lui Lý bá, cùng Nam Cung Anh Sóc đi vào nhà.

“Ngươi nói xem, Đông Ly quốc là có cái chủ ý gì?” Nam Cung Anh Sóc một bên thoát y phục một bên hỏi.

“Không rõ lắm, bất quá thật ra ta nghe nói Đông Ly quốc vương tuy có hậu cung ba nghìn nhưng chỉ có một con trai, thế nhưng vị thái tử này lại hoang *** vô độ, dân chúng tiếng oán than dậy đất, thần dân đều có ý hủy bỏ vị thái tử này.”

“Vậy hắn đến nước ta làm gì, còn chọn đúng lúc nhược quán chi lễ, lúc này không phải là hắn nên ở trong nước mà trấn an dân tâm sao?”

Nam Cung Du lắc đầu, y cũng không đoán ra.

Chỉ chốc lát, hai người đều hoán xong y phục, hướng yến thính đi đến. Trong đại sảnh đã có không ít người, tốp năm tốp ba tụ thành một khối. Từ xa, thấy Nam Cung Hãn La cùng Tử Thanh vô cùng thân thiết ngồi cùng một chỗ, Nam Cung Du cước bộ chậm lại, sau đó che giấu thật tốt mới hướng bọn họ đi đến.

Nam Cung Anh Sóc nhận thấy được hành động mờ ám của người bên cạnh, nội tâm một trận cười khổ, đã sáu năm rồi, vẫn là không quên được sao? Trong lòng ngươi ta rốt cục là cái gì đây? Mặc dù nội tâm không cam lòng, nhưng trên mặt là nụ cười ôn nhu như trước, đó có lẽ là điểm giỏi duy nhất của Nam Cung Anh Sóc đi.

“Nhị hoàng huynh, Tử Thanh đại ca.”Nam Cung Anh Sóc hướng bọn họ hô một tiếng.

Nam Cung Hãn La nhìn hai tiểu tử mà hắn sủng ái kia, cười tủm tỉm nói: “Tiểu Sóc, Tiểu Du.”

“Cha, Tử Thanh thúc thúc.” Nam Cung Du lễ phép một câu.

Tử Thanh hướng bọn họ cười cười.

“Ha hả, sáu năm không gặp, đã lớn như vậy rồi.” Nam Cung Hãn La sờ sờ đầu hai người, “Tiểu Sóc, sự tích vĩ đại của ngươi nhị hoàng huynh trên đường đều nghe thấy nha. Tấm tắc, thực sự là không nghĩ ra a.” Sờ sờ cằm, nhìn về phía Nam Cung Du, nói tiếp, “Có điều, tiểu Du, sau đó ta xưng hô như thế nào với các ngươi đây? Đệ tức? Nhi tử? Đệ đệ? Nhi tức?* Hảo khó nga.” Giả vờ làm vẻ phức tạp mà gật gật đầu.

* Em rể, con trai (chỉ Du) em trai, con rể (chỉ Sóc Sóc) (_ _ )!!!

Nam Cung Du vẻ mặt bất đắc dĩ.

Ha hả, vừa chỉnh được nhi tử rồi, cảm giác được biểu tình trên mặt nhi tử, Nam Cung Hãn La thân thủ vuốt ve mặt của Nam Cung Du.

“Nhị hoàng huynh!”

“Thế nào rồi? Đều chưa có thành thân mà đã che chở y như vậy sao?” Nam Cung Hãn La thu hồi tay, hướng về phía Nam Cung Anh Sóc đang chu miệng trêu chọc.

“Bất quá, tiểu Sóc, nhiều năm qua như vậy, ngươi lớn lên càng ngày càng đáng yêu a, không giống tiểu tử nào đó, mới hai mươi tuổi đầu mà lại làm ra bộ dáng ông cụ non.” Vừa nói, tay vừa hướng về Nam Cung Du tiến công.

Tử Thanh vội bắt lấy tay y, “Được rồi, đều đã lớn như vậy, ngươi cũng không sợ bị vãn bối chê cười sao?”

“Ha hả, nào dám.” Cảm giác được Nam Cung Du mất tự nhiên, Nam Cung Anh Sóc vội nói rằng ” Nhị hoàng huynh, Tử Thanh đại ca, chúng ta đi ngồi trước đã.” Nói xong, kéo Nam Cung Du ngồi vào vị trí của bọn họ.

“Vừa rồi, cảm tạ ngươi.” Nam Cung Du cảm kích nhìn hắn.

“Ngươi là ‘thê tử’ của ta mà” Nam Cung Anh Sóc quay lại cho y một mặt cười to. Mặt của Nam Cung Du trở nên hảo khủng bố.

“Hoàng thượng giá lâm. Thái thượng hoàng giá lâm. Đông Ly quân vương giá đáo.”

Hô, hoàn hảo hoàn hảo, tới đúng lúc, vừa khôi phục diện vô biểu tình, vậy là tốt rồi, Du không có biểu tình gì chính là biểu tình bình thường nhất.

Mọi người đang ngồi đều ngừng nói chuyện, ngồi ngay ngắn lại.

Hoàng thượng ngồi vào long ỷ trên đại điện, bên trái là thái thượng hoàng, bên phải là hoàng hậu, Đông Ly quân vương ngồi trên ghế khách quý.

“Các khanh, hôm nay là nhược quán chi lễ hằng năm, đầu tiên chúng ta kính sáu vị thiếu niên bước vào tuổi trưởng thành của chúng ta một chén.” (Nhớ kỹ mười lăm năm trước mạ, chính là sáu tiểu tử kia, hắc hắc.)

Hoàng thượng giơ lên một chén rượu, uống một hơi cạn sạch, mọi người cũng đều uống theo.

“Thứ nhì, lần này Đông Ly quốc vương tới đây, ngoài việc tham dự lễ nhược quán của nước ta, còn có ý định vì nữ nhi- Đông Ly Kiều công chúa, tìm một vị tân lang như ý trong sáu vị thiếu niên chưa hôn phối ở đây,”

lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc không ngớt, nhỏ giọng bàn luận.

“Xem ra là bọn họ thực sự muốn mượn thực lực nước ta để ổn định dân tâm a.” Nam Cung Du suy tư nói.

“Hanh, thực sự là hồ ly. Thứ nhất vừa không phế đi địa vị thái tử của con hắn, thứ hai lại tăng cường thực lực của quốc gia, nhất cử lưỡng tiện.” Nam Cung Anh Sóc bĩu môi nói. Lại nói, “Bất quá, hoàn hảo là chúng ta có hôn ước rồi.” sau đó nhận lấy một cái trừng mắt của Nam Cung Du, Nam Cung Anh Sóc cấp tốc chôn mặt xuống bả vai.

“Bệ hạ, không dối gạt người, kỳ thực tiểu nữ từ lâu đã đối với một vị công tử của quý quốc phương tâm ám hứa.” Đông Ly quân vương chuyển hướng hoàng thượng nói ra.

“Nga? Là người phương nào?” thái thượng hoàng chen vào nói chuyện phiếm.

“Cái này… ta cũng không rõ lắm. Tiểu nữ vẫn chưa báo cho ta biết. Có điều, tiểu nữ cùng vương hậu cũng cùng đến.”

“Du, nàng ta sẽ không coi trọng ngươi chứ?” Nam Cung Anh Sóc kéo kéo ống tay áo Nam Cung Du, khẽ khàng nói, “Ta mặc kệ, ngươi là người của ta.”

“Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Nam Cung Du rút tay ra.

“Vậy thỉnh Đông Ly vương hậu cùng công chúa bắt đầu đi.”

“Cho mời Đông Ly vương hậu và công chúa.”

Âm thanh vừa dứt, hai người từ ngoài điện đi vào.

Phía trước là một người đội mũ phượng, vừa nhìn đã biết là Đông Ly vương hậu, da trắng tóc đen, bảo dưỡng thật tốt, mặc dù tuổi gần bốn mươi, nhưng nhìn không ra một cái nếp nhăn, phong tư yểu điệu như trước. Phía đằng sau là Kiều công chúa, một giai nhân nhỏ nhắn thanh tú mười phân vẹn mười.

Hai người đi đến trước mặt hoàng thượng: “Kiến quá hoàng thượng, thái thượng hoàng, hoàng hậu.”

“Thưởng tọa.”

Đợi hai người ngồi xuống xong, hoàng thượng hỏi: “Chẳng hay Kiều công chúa coi trọng công tử nhà nào? Có trong đại điện này không?”

Kiều công chúa e thẹn gật đầu.

Đông Ly quân vương cười hướng hoàng thượng giải thích: “Tiểu nữ xấu hổ. Khẩn cầu bệ hạ nhượng tiểu nữ lấy rượu thay lời, đưa rượu tới trước mặt ý trung nhân của nàng.”

“Hảo, tiểu Lý tử, rót rượu cho Kiều công chúa.”

Kiều công chúa nâng chén rượu đến trước bàn của bọn Nam Cung Du. Nam Cung Anh Sóc một trận khẩn trương: sẽ không thật sự là bị miệng quạ đen của hắn nói trúng chứ? Mọi người cũng kiễn chân nghểnh cổ chờ. Đã thấy Kiều công chúa nâng cốc rượu tới đặt trước mặt Nam Cung Anh Sóc.

Di di, đây là cái tình huống gì a? Nam Cung Anh Sóc bị tình huống trước mặt lộng cho mộng rồi.

“Cái kia, công chúa, ngươi xác định là ngươi không sai đối tượng chứ?” Tuy rằng hắn thật cao hứng không có người đặt rượu trước mặt Nam Cung Du, ngược lại là chọn hắn, thế nhưng, dù vui thế nào thì tình yêu của hắn đối với Du sẽ không dao động.

Kiều công chúa vô tội nháy mắt lắc đầu.

“Thật không có lỗi, công chúa, ta đã có hôn ước rồi.” Nam Cung Anh Sóc thiếu nợ cúi thấp người.

“Đông Ly quân vương, thật xin lỗi, tiểu Sóc đã có hôn ước rồi.” Hoàng thượng cũng xin lỗi hướng Đông Ly vương cười cười.

Lúc này, Đông Ly vương hậu đứng lên, nói rằng: “Bệ hạ, hai chữ ‘hôn ước’ đó nói rõ rằng hai người chưa có thành thân đi. Đã như vậy, đành mời vị ấy đi ra, cùng tiểu nữ tỉ thí, quyết định lại cũng không muộn. Thực lực Đông Ly quốc chúng ta mặc dù không bằng Bích Khê quốc, nhưng tại phương diện này, không nhất thiết là sẽ thất bại.”

Thật sự là một nữ nhân lợi hại, lần này mang theo bà ta cũng là một tính toán tốt đi. Hanh! Du nhà chúng ta mới không thua. Nam Cung Anh Sóc quay về phía Nam Cung Du, phát hiện Du cúi đầu, chuyển động chén rượu, chẳng biết đang suy nghĩ cái gì.

“Xin hỏi, người có hôn ước là cô nương nhà ai?”

“Cũng là nhà của ta a.” Nam Cung Anh Sóc cười tủm tỉm nhìn vương hậu nói.

“Nhà của ngươi?” Vương hậu không hiểu rõ hỏi lại.

Nam Cung Anh Sóc gật đầu: “Là nha, là nhà của ta, nhưng lại là vãn bối của ta.”

Mọi người nghe xong một câu này đều nở nụ cười. Nam Cung Du rút cục phản ứng lại, ở đằng sau đá Nam Cung Anh Sóc một cước.

Đau a đau, Du hạ thủ sẽ không thể nhẹ tay một chút sao?

Vương hậu cong khóe môi, “Vậy ba ngày sau xem tỉ thí, thua, chúng ta sẽ tâm phục khẩu phục.”

“Du, ngươi không cần sinh khí được không.”  Từ  sau khi đáp ứng tỉ thí trên đại điện, Du một câu cũng chưa hề mở miệng, Nam Cung Anh Sóc biết Nam Cung Du sinh khí, vừa ly khai đại điện liền lôi kéo y đến Anh Hoa các của mình.

“Du, ta biết không nên chưa hỏi ý tứ của ngươi đã đáp ứng nàng ta,” Nam Cung Anh Sóc tội nghiệp nhìn y, “Thế nhưng, ta không quen nhìn khí thế cả vú lấp miệng em như thế. Thật giống như chúng ta nhất định sẽ thua vậy.”

Nam Cung Du không để ý tới hắn, chính mình một ngụm lại một ngụm uống trà.

“Du, nếu như ngươi không muốn tỉ thí, thì để ta đi nói lại. Du, không cần sinh khí được không?”

Nam Cung Du buông chén trà đứng dậy, bỗng thân thể nhoáng một cái, thoáng chút nữa là ngã xuống dưới.

“Du!” Nam Cung Anh Sóc quát một tiếng, vội vã nâng thân thể y lên. “Du, ngươi làm sao vậy?”

“Trong trà… Ngô… trong trà có vấn đề. Nam Cung Du dựa vào người Nam Cung Anh Sóc thở dốc nói.

Nam Cung Anh Sóc lúc này mới cảm thấy cả người Nam Cung Du nóng lợi hại. Chết tiệt! Sớm biết nữ nhân kia không đơn giản như vậy. Nhìn tình hình của Du, mười phần trong trà chính là xuân dược, chính là dược tính rất mạnh, không nghĩ tới toàn bộ đều cấp Du uống hết. Hỗn đản!

“Du, ngươi nhẫn nhẫn, lập tức là tốt rồi.” Nam Cung Anh Sóc đóng cửa lại, bán ôm bán dìu y lên giường.

“Ngươi… Ân… làm cái gì?” Nam Cung Du cả người không sử dụng được một điểm khí lực, chỉ mặc hắn bài bố.

Lúc này, bên ngoài truyền tới một âm thanh nũng nịu: “Cái kia, Sóc vương gia, ta tìm ngài có chút việc, có thể tiến vào sao?”

Quả nhiên là nữ nhân kia làm việc tốt! Nửa đêm bàn chuyện, có trời mới tin a!

Nam Cung Anh Sóc hướng ra ngoài hô: “Lý bá, ta hiện tại bừa bộn nhiều việc, ai đến cũng không gặp, tiễn khách!” Hắn biết Lý bá vẫn ở bên ngoài chỗ tối.

“Kiều cồng chúa, ngài cũng nghe được, thực sự là xin lỗi, thỉnh người quay về.” Một âm thanh trung hậu vang lên.

Chỉ một hồi, bên ngoài an tĩnh rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.