Kiếm Chủng

Chương 4: Chương 4: Người mang dây xanh, thân thuộc về người khác




Lúc này, trời rung đất chuyển, những người thường ngày ánh mắt lương thiện bây giờ lại lạnh nhạt cũng đang chuyển động.

Trước kia gió mát cho cảm giác ôn hòa chẳng biết từ lúc nào đã thành lãnh khốc, Kim Tượng Đế nhìn ánh mắt lạnh như băng của đạo nhân, trong lòng sợ hãi vạn phần. Trực giác nói cho hắn biết, hắn gặp nguy hiểm, thậm chí có thể chết. Cảm giác này cơ hồ giống như bản năng, trong rừng núi, chỉ khi gặp được thiên địch mới có thể gây nên cảm giác sắp chết này.

Trước kia gặp phải tình huống này, hắn có hai biện pháp một là bỏ chạy thật nhanh, hai là dùng tốc độ kinh người và nọc độc để triệt tiêu nguy hiểm. Hắn không muốn tranh đấu với nhân loại, cho nên hắn chọn việc bỏ chạy. Quay người chạy ra phía ngoài, bỏ chạy trong hình dạng con người nhưng tốc độ vẫn rất nhanh. Chỉ là bộ dáng khi chạy rất quái dị, rõ ràng là đi thẳng nhưng hắn vẫn cứ lắc lư trái phải, không có một bước nào là đi thẳng hết. Quái dị đến mức khiến người ta có cảm giác chân hắn không dính bụi.

Đạo sĩ chứng kiến Kim Tượng Đế bỏ chạy, trong lòng kinh ngạc. Trong mắt gã thì pháp lực của Kim Tượng Đế rất yếu ớt, yêu khí cũng rất bé nhỏ, hiển nhiên là một tiểu yêu mới khai linh. Nếu không có Hoàng Đồng Linh do sư phụ ban cho trước khi xuống núi vang lên thì gã còn không thể phát hiện được Kim Tượng Đế. Điều này cũng không thể trách gã được, bản thân Kim Tượng Đế có pháp lực không cao nhưng trong núi đã sớm học được cách thu liễm khí tức. Lại học tập Thái Thượng Vi Ngôn với lão phu tử nhiều năm, mặc dù không có pháp môn tu hành nhưng bất tri bất giác đã giúp cho pháp lực trên người hắn tinh khiết rất nhiều, yêu khí vốn đã cực nhạt nay lại càng nhạt hơn.

Đạo sĩ kinh ngạc là nhiều yêu quái có yêu khí còn đậm đặc hơn Kim Tượng Đế đều ngã xuống sau khi “Hoàng Đồng Linh” vang lên hóa thành nguyên hình mà con yêu quái thoạt nhìn rất yếu ớt này lại vẫn có thể chạy được.

Kim Tượng Đế tựa như hư không linh ba, từ trên trời nhìn xuống thì giống như môt sợi kim tuyến thẳng tắp.

Nhưng Kim Tượng Đế cảm thấy mình chạy không nhanh bởi vì tiếng chuông căn bản là không hề phai nhạt mà còn càng lúc càng vang vọng, thôn trang trở nên mơ hồ, bầu trời cũng mơ hồ, đại địa cũng biến mất, con đường trước mắt cũng dần dần thay đổi.

Hắn không cảm thấy thống khổ, cũng không có cảm giác đau đớn, nhưng cảm thấy nguy hiểm trí mạng càng lúc càng nồng đậm. Quay người nhìn lại sau lưng, không nhìn thấy bất cứ ai, chỉ có một cái chuông đồng lớn nằm trên đầu mình, ngoài ra vạn vật đều tan biến cả.

Chuông đồng rung lên, trước thì dễ nghe giờ thì lạnh như băng, tựa như một con mắt lạnh lẽo đang theo dõi hắn khiến cho hắn cảm thấy buốt giá.

“Ta sắp chết rồi”

Trong lòng Kim Tượng Đế xuất hiện cảm giác này: “Chẳng lẽ đây là cảm giác của cái chết”. Từ khi hắn xuất thế đến giờ đây là lần đầu tiên ý niệm về cái chết hiện lên trong đầu, cho dù năm đó khi đối mặt với tử địch Bạch Hạc của mình cũng không xuất hiện loại ý niệm này.

“Tại sao hắn phải giết ta, tại sao phải giết ta, vì sao…” Kim Tượng Đế hoàn toàn không thể giải thích nổi.

Hắn ngửa đầu nhìn cái chuông đồng lớn, đột nhiên phát hiện ra thân thể mình bị một cái dây thừng vô hình trói chặt. Hắn không cam lòng liều mạng giãy dụa.

Người trong thôn phát ra một tràng kinh hô, bởi vì họ chứng kiến Kim Tượng Đế đột nhiên phát ra kim quang, kim quang không mạnh nhưng giữa luồng kim quang thân thể Kim Tượng Đế dần dần biến mất, biến thành không khí.

Kim Quang mông lung khiến cho người trong thôn nhìn không rõ lắm

“Xà, Kim Xà”

Một đứa bé trai trong thôn đột nhiên chỉ vào kim quang lớn tiếng nói, nó vừa dứt lời thì kim quang cũng dần tan biến để lại một con rắn nhỏ giãy giụa, không đào tẩu mà lăn lộn trên nền đất tựa hồ đang cực kỳ đau đớn.

Người trong thôn kinh hô một tiếng rồi lùi lại thật xa, bọn họ tuy đều biết đến việc có đạo sĩ bắt yêu nhưng việc này chưa bao giờ xảy ra trong thôn cả, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy, trong lòng có sự e ngại với yêu vật.

Lúc này Kim Tượng Đế phát hiện ra ý thức của mình bắt đầu trở nên mơ hồ, trong lòng càng sợ hãi. Há miệng lớn tiếng hỏi tại sao phải giết mình nhưng không ai trả lời hắn. Hắn không biết thanh âm của mình vang vào trong tai của thôn dân đã không còn là tiếng người nữa.

Đạo sĩ lại tiếp tục kinh ngạc, một con xà yêu nho nhỏ mà có thể kiên trì dưới âm thanh mê hồn của chuông lâu như vậy, nếu là yêu quái có pháp lực cao thâm thì còn dễ hiểu nhưng con xà yêu này pháp lực cực thấp yêu khí cực nhạt mà có thể chống đỡ lâu đến thế.

Tuy kinh ngạc nhưng hắn không có ý thả con xà yêu này đi, trong lòng hắn luôn tin rằng nhân gian không nên có dị tộc, bất cứ dị tộc nào xuất hiện ở nhân gian thì đều đáng chết.

Khí tức của Kim Xà đang giãy dụa trên mặt đất càng lúc càng yếu, giống như rắn trong đống tuyết, sắp chết.

Đột nhiên trong hư không truyền tới một thanh âm trong trẻo: “Ồ, thật là một tiểu gia hỏa xinh đẹp, linh khí thật khiết tĩnh”. Theo lời nói thì gió không biết từ nơi nào cũng ập tới, gió giống như bị thanh âm từ dị vực này mời tới, khi thanh âm dần tan biến thì gió cũng cuốn bụi đất bay lên, trong chớp mắt cát bay đá chạy tạo thành một vùng mờ mịt. Người xem ở phía xa lập tức kinh tán, vội chạy vào nhà mình, đóng chặt cửa sổ, không dám liếc nhìn.

“Đinh đinh đinh …”

Chuông đồng treo ở trên đầu Kim Tượng Đế đột nhiên rung mạnh, tiếng chuông dày đặc tựa như cuồng phong tụ vũ lại tựa như tiếng trống nơi sa trường. Đạo sĩ cầm phiên đứng trong gió trên người thanh quang lưu chuyển, vững như bàn thạch, cái chuông đồng treo trên không trung cũng tỏa ra một quầng sáng xanh.

Người trốn trong nhà nghe thấy đạo sĩ hét lớn một tiếng: “Yêu nghiệt phương nào”. Ngay sau đó một giọng nữ trong trẻo vang lên: “Đạo sĩ, ngươi truy sát ta đã mười ba năm, còn không nhận ra pháp thuật của ta sao?”

Người trong nhà phần lớn là run rẩy, trong một sát na kia cảnh tượng ô phong gào thét, cát bay đá chạy khiến cho bọn hắn cực kỳ sợ hãi. Trong tai nghe thấy giọng nữ kia thì trong lòng đều đoán nhất định là yêu quái lại xuất hiện rồi. Họ cũng không nghe thấy lời của đạo sĩ…, trong tai chỉ có tiếng gió rít, tiếng cát đá đập vào cửa sổ phát lên những tiếng nổ nhỏ, khiến cho họ càng không dám mở để nhìn, chỉ dám giữ chặt cửa sổ, trong lòng thầm cầu nguyện đạo sĩ kia không thua.

Một lúc lâu sau, tiếng gió bên ngoài dừng lại, vốn đang rầm rĩ đột nhiên trở nên an tĩnh, một hồi sau mới có người dám mở cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy bên ngoài đã trời quang mây tạnh, đạo sĩ và con xà yêu nhỏ cũng đã sớm biến mất.

Trên mặt đất chỉ còn những dấu vết tàn phá, cát bụi tích dưới mái hiên thành một tầng dày đặc.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không rõ là đạo sĩ thắng hay thua. Tấ cả sợ yêu quái lại đến nữa, vài ngày sau cũng không dám rời khỏi thôn đế làm việc, sau đó vài hôm không có gì dị thường thì tất cả mới trở lại bình thường. Từ đó trở đi, trong thôn nhỏ này có thêm 1 truyền thuyết nữa đó là đạo sĩ trừ kim xà yêu.

Kim Tượng Đế đầu váng mắt hoa, chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, một lát sau cảm thấy khá hơn một chút mới mở mắt ra, đập vào mắt là một gương mặt người. Nhìn gần có thể thấy, đôi mắt thanh linh, lông mi ẩn hiện, sống mũi duyên dáng, cặp môi hồng nhạt, lại có một mùi thơm thoang thoảng.

Hắn còn không hiểu chuyện gì xảy ra đã có một ngón tay trắng như bạch ngọc vươn tới, hắn không do dự gì, vội vã cắn luôn.

Trong một sơn cốc nhỏ và tĩnh mịch có một dòng suối nhỏ, bên cạnh suối lại có một hòn đá trắng bị gió mưa cọ rửa, trên hòn đá có một thiếu nữa mặc một bộ váy màu xanh đậm, hai chân trắng noãn xinh xắn ngâm vào bên trong nước suối. Chỉ là tay phải nàng có một con Kim Xà quấn quanh, đầu ngón tay bị con Kim Xà cắn chặt.

Mắt nàng lộ ý cười, mặc cho tiểu Kim Xà cắn.

Kim Tượng Đế vừa nằm giữa lằn ranh sinh tử, còn không không hiểu chuyện gì xảy ra thì phát hiện có một ngón tay vươn tới đầu mình. Theo bản năng, hắn liền cắn lấy, hàm răng cắn vào trong da thịt nàng, rót nọc độc của mình vào.

“Ồ, tiểu gia hỏa thật nóng tính”

Thanh âm trong veo, đó là cảm giác đầu tiên của Kim Tương Đế. Rót nọc độc xong hắn mới phát hiện ra hình như mình đã không còn nguy hiểm, đạo sĩ đáng sợ kia đã biến mất, chỗ này cũng không phải là cái thôn đó.

Hắn nhả miệng, trườn từ bàn trăng như ngọc trắng kia xuống đất, thế nhưng lại bị nàng tóm được.

Kim Tượng Đế cuộn mình, ngầng đầu lên, chỉ thấy nàng đưa ngón tay mới bị mình cắn qua vào trong miệng, bờ môi lưu chuyển, hiển nhiên là đang hút lấy nọc độc.

“Rất thơm, rất ngọt” Tiếu ý trong mắt nàng càng đậm.

“Tại sao không có việc gì, tại sao nàng còn có thể cười” Kim Tượng Đế hoàn toàn không hiểu được, thế nhưng lời nói kế tiếp của nàng lại khiến hắn sợ hãi, toàn thân bắt đầu run rẩy

“Nọc độc thơm ngọt như vậy, thịt của ngươi hẳn cũng sẽ rất thơm rất ngọn, ta ăn ngươi nhé” Nàng cười dịu dàng, nói xong còn dùng đầu lưỡi xinh xắn liếm liếm bờ môi. Kim Tượng Đế nghe xong lời này đột nhiên tỉnh ngộ, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi là Bạch Hạc?” Chính hắn cũng không nhận ra thanh âm mình đã có chút run rẩy.

“Ừ, cũng có thể coi là vậy đi” Thiếu nữ nghiêng đầu suy tư một chút rồi đáp, câu trả lời này khiến Kim Tượng Đế cơ hồ không thở nổi. Trong nhận thức của hắn chỉ có Bạch Hạc mới không sợ nọc độc của mình, còn muốn ăn mình.

“Tiểu gia hỏa, ta ăn ngươi nhé”

Kim Tượng Đế nghe thanh âm trong trẻo và ngọt ngào của nàng, lại cảm thấy đó là thanh âm đáng sợ nhất trên đời. Bạch Hạc là thiên địch của hắn đã nhiều năm rồi, hắn cho rằng mình đã không còn e ngại Bạch Hạc nhưng khi gặp gỡ, hắn mới phát hiện ra cảm giác sợ hãi cũng không hề biến mất.

“Ta, ta còn nhỏ, ăn không ngon…”

Thiếu nữ sững người, cười ha ha, mắt híp thành một đường nhỏ. Nhưng Kim Tượng Đế chỉ nhìn chằm chằm vào miệng nàng, nhìn đầu lưỡi, hàm răng. Trong mắt hắn bờ môi hồng nhạt cùng đầu lưỡi xinh xắn đều bị nhuộm bằng máu tươi, còn có hàm răng trắng noãn kia nhất định đã cắn chết rất nhiều con rắn đã rơi vào trong tay nàng giống như mình.

Nàng nở nụ cười hồi lâu rồi mới chậm rãi dừng lại

“Hì hì, cười chết mất. Ha ha… Ngươi nói rất đúng, ngươi bé tí thế này cũng chẳng đáng dính răng” Nàng vừa nói vừa khoa chân múa tay. Mỗi khi nàng khoa tay múa chân một cái thì Kim Tượng Đế cũng cảm thấy toàn thân phát lạnh, mỗi phần thân thể bị nàng chỉ qua giống như bị cắt một đao.

“À…, ngươi nói đúng, ăn không ngon, vậy nuôi cho mập rồi ăn sau” Nói xong nàng rút một sợi to màu xanh trên váy áo rồi quấn trên trán Kim Tượng Đế nói: “Từ hôm nay trở đi, ngươi là của ta".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.