Kiếm Chủng

Chương 30: Chương 30: Thiên long bát bộ




Linh khí tán loạn, bắn ra khắp nơi

Trí Thông lộn một vòng trên không rồi lại đập một gậy càng nhanh hơn xuống.

Hư không bạo liệt, hắc côn chống trời tỏa ra màu đen mãnh liệt, chói mắt hòa với ánh mắt hung lệ của Trí Thông khiến nội tâm của người ta có cảm giác lạnh lẽo.

Một gậy chống trời

Một gậy của Trí Thông từ Cửu Thiên giáng xuống tuyệt không chậm hơn với đạo bạch quang thần tốc bắn từ Huyền Thiên Môn ra. Một gậy này vẫn là đánh xuống Thiên Địa Huyền Hoàng Chung, không có chút cố kị nào Kim Xà đang cuốn lên thân chung

“Ba…ba…” Hư không bạo liệt

“Trong vòng trăm năm không có ai có thể vượt qua loại khí thế bá liệt này” thần quang trong mắt Thiên Khải đổi màu, trịnh trọng nói

Ngay khi rất nhiều người cho rằng Kim Xà trên Thiên Địa Huyền Hoàng Chung sẽ phải chết dưới cây gậy chống trời kia thì Kim Xà dài hơn mười trượng bỗng nhiên bay lên sát bên cạnh hắc côn còn bạch quang theo sát phía sau sau hắn tựa như nhất quyết phải giết con Kim Xà này.

Hắc côn trong tay Trí Thông bỗng nhiên run lên lại tựa như chưa bao giờ di chuyển, đạo bạch quang kia rên lên một tiếng rồi bị hắc côn đập nát hóa thành một thanh kiếm gãy ảm đạm vô quang rơi xuống như một chiếc lá cây.

Thế xuống như chẻ tre.

“Đương…”

Một lần nữa va chạm với Thiên Địa Huyền Hoàng Chung. Thân chuông chấn động, xuất hiện vết rách li ti, chỉ là khi vết rách vừa xuất hiện lại được chữa trị bằng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.

Khi một côn của Trí Thông đánh xuống thì trong lòng Kim Tượng Đế cảm thấy đau đớn, hắn cả kinh, biết cảm giác đau là tới từ trong lòng Trí Thông. Đồng thời trên bầu trời trong Linh Đài bỗng xuất hiện màu máu. Khi mây máu xuất hiện thì sát ý cũng điên cuồng mãnh liệt hơn.

Trí Thông bay lên lần nữa còn Kim Tượng Đế thì không chút ngần ngại lao xuống Thiên Địa Huyền Hoàng Chung nhìn tựa như một đạo tia chớp màu vàng. Hắn nhìn vết rạn trên thân chuông, thầm nghĩ đánh một trúng phát nhất định nó sẽ nát, tuyệt dói không thể dể nó chữa trị, vết rạn này là do sư huynh dùng vết thương để đánh đổi.

Phá không, gào thét

Kim Tượng Đế dùng đầu đập mạnh vào Thiên Địa Huyền Hoàng Chung, hoàn toàn không để ý đến an nguy của mình.

Trong Huyền Thiên Môn bay ra ba đạo quang mang một đỏ, một đen, một tím, đánh thẳng vào đầu Kim Xà hiển nhiên là muốn ngăn cản hắn công kích Thiên Địa Huyền Hoàng chung. Kim Xà không tránh không né, hoặc căn bản không cách nào tránh né được, khi ba đạo quang mang đánh vào trên người Kim Xà thì Kim Xà bỗng nhiên thu nhỏ hóa thành một đạo kim quang xuyên qua giữa ba đạo quang mang kia.

Sau khi xuyên qua thì thân hình lại biến thành mười trương. Thoắt ẩn thoắt hiện, vừa co lại giãn, hiển diệu tùy tâm. Kim Xà từ trên trời đâm xuống, phẫn nộ và quyết liệt, sau lưng là ba đạo hào quang chặn đường nhưng trong mắt Kim Tượng Đế chỉ có Thiên Địa Huyền Hoàng Chung, chỉ có vết rách trên thân chuông.

“Hắn muốn làm gì vậy, không sợ chết ư?”

Đây là câu hỏi xuất hiện trong lòng của rất nhiều người đang đứng xa quan sát, bất quá không ai cho rằng Kim Tượng Đế sẽ đâm đầu xuống bởi ngay cả hắc côn chống trời trong tay Trí thông khi đánh vào Thiên Địa Huyền Hoàng Chung cũng bị đánh văng ra ngoài. Kim Tượng Đế chỉ có thân thể máu thịt thôi thì có thể làm được gì, đơn giản là tìm chết.

Đứng trên không trung, Thanh Y không kìm hãm được mà che miệng không dám phát ra một thanh âm nào nhưng khi nàng đang che miệng thì Kim Xà đã đâm thằng vào Thiên Địa Huyền Hoàng Chung.

“Đương…”

Một tiếng trầm đục vang lên, Kim Xà rơi khỏi bầu trời rồi ngã vào trong núi.

Vết rách trên thân chuông không những đình chỉ khôi phục thậm chí còn tăng thêm vài phần. Ba đạo quang mang tựa hồ như cực hận Kim Xà vội đuổi xuống nơi Kim Xà ngã xuống.

Bầu trời vang lên một tràng tiếng động lớn, phảng phất như có hàng tỉ viên bi nhỏ bé đang ma sát trong không trung phát ra. Hắc côn chống trời vạch ra một đạo hào quang đen nhánh như thiên thạch lao xuống mặt đất, trên người Trí Thông chẳng biết từ lúc nào đã cháy hừng hực. Ba đạo quang mang lập tức lao tới đón đánh Trí Thông thế nhưng hắc côn chống trời tựa như có lực hút khiến ba đạo quang mang đều đánh vào hắc côn.

Nát vụn, lặng lẽ nát vụn.

Môt đạo hồng quang tản ra, hóa thành hồng kiếm rạn nứt rớt xuống.

Hắc quang văng đi lộ ra một tiểu ấn đầy vết rách.

Tử quang phân rã hiện ra một hạt châu ảm đạm vô quang.

Nhưng Trí Thông không ngừng tay, một côn vẫn cứ thế rơi xuống.

Nơi côn đi qua, hư không trào sóng.

Trong chốc lát có mười đạo quang mang lao từ Huyền Thiên Môn ra, nhan sắc khác nhau, ngũ quang thập sắc, sáng lạn chói mắt.

Trí thông cũng không ngừng lại, thậm chí cũng không buồn ngăn cản phảng phất như những đạo hào quang sát khí sâm nghiêm kia chẳng qua chỉ là pháo hoa. Ngọn lửa trên người y càng lúc càng đậm đặc còn hào quang chạm tới người y giống như bị một mạch nước ngầm thổi sang một bên trượt đi khỏi người.

“Đương…”

Hắc côn chống trời hung hãn nện lên thân của Thiên Địa Huyền Hoàng Chung.

Thân chuông vỡ vụn, linh khí cuồng bạo bắn vọt ra khắp bốn phương tám núi.

“Một trong tam đại hộ sơn đại trận nổi tiếng trong thiên địa không ngờ đã bị phá rồi, bị phá bằng ba côn của Đại Viên Vương”

Rất nhiều người cực kì khiếp sợ.

Trong Thiên Địa có ba hộ sơn đại trận rất mạnh, đứng đầu là Thiên Địa Huyền Hoàng trận có thể ngưng kết Thiên Địa Huyền Hoàng Chung

Dù chuông đã vỡ nát thì Trí Thông vẫn cứ bị bắn ngược lên Cửu Thiên, tuy nhiên lần này có một người từ Huyền THiên Môn bay thẳng lên trời. Người đó râu tóc bạc trắng, cầm một cây phất trần, phòng thẳng về phía Trí Thông, lão chính là đương đại chưởng môn của HUyền Thiên Môn Chính Pháp đạo tôn. Theo sát sau hắn còn có Hoa Thanh Dương, một thanh kiếm màu xanh phá không đâm tới, mục tiêu chính là Trí Thông đang bị thổi bay trên Cửu Thiên.

Còn có nhiều đệ tử bay xuống núi nơi Kim Xà ngã xuống, mỗi người đề có sắc mặt cực kém.

Trong nhánh sông dưới núi của Huyền Thiên Môn có một con Kim Xà cực lớn đang giãy dụa, phảng phất như bị trọng thương, khó có thể dứng dậy, chỉ có thể quẫy mình trong dòng sông cuộn sóng.

“Kim Tượng Đế, bắt đầu”

Trên cửu thên vang tới một tiếng hét, âm thanh như hỏa diễm thiêu đốt không trung.

Còn Kim Xà đang ngã trong dòng sông thì ngửa mặt lên trời "Xiiiii" một tiếng, thân thể tựa như không còn sức lực để bay lên bầu trời.

Trong lòng Thanh Y lo lắng không khỏi la lên: “Tiểu gia hỏa, mau đứng lên, không đứng dậy được thì ngươi sẽ chết. Mau đứng dậy…”

Trước mặt của Kim Tượng Đế là một vùng đỏ tanh, máu tươi che mắt hắn, hơn nữa đầu óc kêu lên ông ông, linh khí trong Linh Đài cuồn cuộn, cực kì hỗn loạn, thậm chí cả Tuyết sơn cũng trở nên mơ hồ chứ đừng nói tới tinh không phù và ma viên phù.

Nhưng trong tai hắn lại truyền tới tiếng gọi của Trí Thông, chính điều này đã kéo hắn từ biên giới giấc ngủ lại, cho hắn biết lúc này còn đang giữa trận chiến. Tuy hắn muốn bay nhưng lại không cách nào làm được.

Cảm giác đau đớn kịch liệt bên trong khiến hắn không cách nào tập trung ý niệm để có thể phát lực. Trong Linh Đài của hắn có một giọng nói vang lên “Bắt đầu nào … , tổn thương trên nhục thể có là gì đâu, chỉ cần trong lòng ngươi còn muốn bay thì pháp lực trong thiên địa này sẽ do ngươi sử dụng, bắt đầu nào…”

Kim Tượng Đế cố gắng giãy giụa, nhưng thân thể của hắn có cảm giác như đã không còn tồn tại, phảng phất như tâm còn sống nhưng thân thể đã chết rồi.

Hai tay Thanh Y niết chặt lấy nhau, miệng lẩm bẩm

Trung niên đạo cô đột nhiên nói: “Ngươi biết con Kim Xà kia à?”

Thanh Y buông tay ra nói: “Vâng sư phụ, để tử biết con Kim Xà kia.”

“Ha ha, ra là có duyên với Linh Sơn ta, Thiên Long Bát Bộ của Linh Sơn hãy còn thiếu, hắn có thể gia nhâp một bộ trong đó” Đạo cô trung niên nói không nhanh không chậm.

Tâm của Thanh Y khẽ nhảy, vội nói: “Sư phụ, hắn vốn rất hoang dã, tính cách bạo ngược, chỉ sợ không hợp”

“Càng như vậy càng phải độ nhập linh sơn. Như thế là để cứu hắn, cũng để cứu muôn dân trăm họ” Đạo cô trung niên nói tiếp.

Thanh Y vừa lo cho Kim Tượng Đế vừa sợ hắn phải nhập Linh Sơn trở thành một con Kim Xà trong một bộ của Thiên Long Bát Bộ gì gì đó bởi nghe thì có vẻ như không phải là một địa phương có tự do.Chính nàng vốn là đi khắp nơi cầu tiên đạo, vốn muốn bái nhập Côn Lôn nhưng chẳng hiểu sao lại đi bái nhập Linh Sơn mà mình còn chưa nghe danh. Tuy có vẻ như là một nơi rất lợi hại nhưng trong lòng Thah Y vẫn có cảm giác bài xích hơn nữa đối với ngữ khí và đạo niệm của sư phụ nàng cũng có chút không đồng tình. Cho nên nàng tình nguyện để hắn theo chân Trí Thông cũng không mong hắn được thu vào một bộ trong Thiên Long Bát Bộ.

Thanh y hơi dừng lại nói: “Đệ tử nguyện đi cứu hắn, cũng sẽ mang hắn tới gặp sư tôn”

Nàng nói vậy là vì trên người Kim Xà phía xa đã bị mấy pháp bảo oanh kích, kim quang trên người tán đi, thân rắn cực lớn cũng sắp tan mất, nếu hoàn toàn biến mất thì không thể không chết.

Trên Cửu Thiên liên tục bạo liệt, hắc bổng trong tay Trí Thông đánh ra, ô quang đầy trời, không ai có thể tiếp cận, cũng không ai dám tiếp một côn. Những người vây lấy hắn dần đông lên chỉ là những nơi hắc côn đi qua đều có người vỡ đầu mẻ trán rơi từ bầu trời xuống.

Cho dù là chưởng giáo Huyền Thiên Môn cũng không cách nào khống chế được Trí Thông ngược lại hắc côn trong tay hắn càng lúc càng nặng, đại khai đại hợp, tung hoành ngang dọc, ô quang tựa như sông đen cuồng loạn không ai có thể cản nổi.

Lúc này Kim Tượng Đế thì đã bị đánh rơi vào trong sông, chìm tới tận đáy.

“Ngươi cầm bình này để thu Kim Xà vào, có thể bảo vệ được tính mạng của hắn”

Đạo cô trung niên lật bàn tay, lập tức có một bình ngọc xuất hiện trong tay nàng. Bình ngọc được bao phủ bởi một lớp thuốc xanh, trơn bóng, không có một đồ án hay hoa văn nào, cổ chai nhỏ và dài từ miệng bình nhìn vào thì có thể thấy bên trong đen kịt tựa như có thể nuốt hết vạn vật.

Bình ngọc vừa hiện Càn Nguyên bên cạnh đã lập tức nói: “Không ngờ Bồ Tát có thể ngưng luyện thành Lưu Ly Ngọc Tịnh Bình, Linh Sơn quả nhiên quả có chỗ độc đáo, hai mươi năm sau Linh Sơn luận đạo thật muốn xem bồ tát diệu pháp sinh liên”

“Trên Linh Sơn người phật hiệu cao thâm rất đông, bần đạo cũng chỉ có thể lắng nghe, chỉ sợ làm cho đạo hữu thất vọng rồi” Đạo cô trung niên giao bình ngọc cho Thanh Y, ngay khi nàng quay người muốn đi thì đạo cô nói: “Đợi đã để vi sư truyền cho pháp quyết ngự bảo”

Nói rồi điểm một ngón tay, một đạo linh quang chui vào trán Thanh Y: “Ngươi không cần lo, bất luận có tổn thương lớn thế nào chỉ cần vào bình ngọc đều sẽ bình an vô sự”

Thanh Y nghe lời nàng, đồi thời trong đầu hiện ra môt câu, văn tự ngắn gọn nhưng huyền ảo phi thường, Thanh Y chưa từng thấy nhưng lại cảm giác mình biết niệm ra sao, biết dùng cách nào để dùng Ngọc Tịnh Bình.

Ngộ ra từ tâm như kính sáng chiếu cảnh thế gian (Minh ngộ tự tâm sinh, như thanh kính chiếu thiên địa chi cảnh.)

"Ngươi chỉ cần thu Kim Xà, đừng tranh đấu với đệ tử Huyền Thiên Môn” Thanh Y hóa thành gió mát, trong tai vẫn còn truyền tới lời của đạo cô trung niên

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.