Kiếm Chủng

Chương 76: Chương 76: Trong phủ Tinh Quân lộng phong vân.




Chương 76: Trong phủ Tinh Quân lộng phong vân

Nhất Nguyên Đạo Nhân rời chỗ ở của mình, nhắm hướng cung Vũ Khúc mà đi.

Tán tiên không căn cơ như y làm gì có nơi chốn tử tế trên Thiên Giới. Rất lâu sau khi thăng thiên y phải ở trong một gian tĩnh tu được bố trí sẵn, không thể đi đâu. Về sau, y làm quen vài người, từ đó mới tìm được cách vào thủ phủ Vũ Khúc Tinh Quân làm một gã văn thư, lúc đấy mới coi như bắt đầu chính thức tiến vào Thiên Giới.

Thời điểm hạ giới, y đã biết Thiên Giới không phải yên bình như vậy, nhưng lúc quay trở lại y mới phát hiện, nơi đây thật phải nói đang có một dòng chảy ngầm mãnh liệt. Mỗi một hồi tranh đấu trong tam giới khả năng đều có liên đới đến Thiên Giới, thậm chí cãi nhau ầm ĩ trước mặt Thiên Đế.

Tất nhiên y chưa gặp qua những việc này, bởi y còn chưa có tư cách nhìn thấy Thiên Đế, nhưng mà nghe Vũ Khúc Tinh Quân mắng chửi mấy người, nói một đám bọn họ yêu tính khó sửa, nên đánh cả bọn vào luân hồi, luân hồi nhiều đời nữa, bỏ đi yêu tính mới có thể làm người.

Gần đây, Nhất Nguyên Đạo Nhân cũng xuất hiện mấy lần trước mặt Vũ Khúc Tinh Quân, vì tinh quân mà đưa ra chủ ý vài lần, dù chưa được tiếp thu nhưng coi như đã để lại ấn tượng trước người, đồng thời những người khác trong phủ cũng chính thức công nhận Nhất Nguyên.

Cũng nhờ những người này y mới an tâm về tin tức môn phải của mình ở hạ giới lỡ chọc trúng Thiên Hà tuần tra sứ. Bởi y hiểu rằng nếu đây là do thượng giới phái thiên binh đi diệt trừ Nhất Nguyên Đạo Phái, thì nhất định phải có chiếu lệnh của Vũ Khúc Tinh Quân phủ, không thông qua nơi này, không ai có thể điều động thiên binh hạ giới.

Mà nếu có vị thần tiên nào phân thân hạ giới làm việc trái với luật trời, đó chính là trọng tội, y tin tưởng tất nhiên không có ai làm như vậy.

Bên trong Thiên Giới hiện giờ rất loạn, việc xử lý công văn trong phủ giúp y biết được những chuyện này, rất nhiều nơi liên tục bẩm tấu sự tình yêu ma quấy phá.

Yêu tinh luôn là mối họa của thiên đình, có điều một số ít quái yêu tu vi cao, dù không bị thiên đình chiêu an nhưng cũng không làm loạn nhân gian. Còn tà ma thì khác, một số tà ma cấu kết với yêu quái, hoặc người nhập ma tu đạo, bọn chúng là lũ đang gây họa trong thiên địa.

Nếu nội bộ Thiên Giới bền chắc thì đã tốt, mấu chốt ở chỗ mấy tên Đại Thần, Đại Tướng của Thiên Giới đều không còn nghe lệnh sai sử, lúc cần bọn họ xuất lực thì không tìm được, những kẻ xuất hiện thì hoặc là chậm trễ, hoặc là nhận lệnh hạ giới rồi nửa năm, một năm mới trở lại, báo rằng kẻ địch đã chạy mất, hoặc nói là tru sát thành công nhưng không mang thi thể về, không ai biết được là chết thật hay chết giả, qua không bao lâu lại sẽ có sự tình cùng loại phát sinh.

Chưa vào Vũ Khúc Tinh Quân phủ thì chưa biết, đến khi vào rồi mới thấy thiên hạ khắp nơi yêu ma làm loạn, biến địa phong yên. (Khói lửa khắp nơi)

Thiên Giới gần đây bị Tu La tộc xâm lược là một biến cố lớn, dù đánh lui tà ma thành công, nhưng việc này gây ảnh hưởng nghiêm trọng.

Lúc ấy, cả Thiên Hà thủy quân hàng trăm vạn chỉ có rất ít người dẫn thiên binh đánh đuổi Tu La Ma Tộc. Nghe đâu khi Thiên Đế xử lý chuyện này, cả Thiên Đình đều im phăng phắc, không ai lên tiếng. Thiên Đế cũng không lần lượt tra hỏi từng người như mọi khi, chỉ lạnh lạnh lùng lùng quan sát.

Nhất Nguyên không tài nào hình dung được một buổi thượng triều không âm thanh như vậy có bầu không khí nặng nề đến cỡ nào. Nếu có mặt ở đó, y tự cảm giác rằng mình nhất định không thở nổi.

“Văn Cư tiên sinh, về à?” Nhất Nguyên nói với vị văn thư phía đối diện.

Người tên Văn Cư này đến phủ Vũ Khúc Tinh Quân đã lâu, là một tán tu gần giống với Nhất Nguyên, chỉ duy việc gã không có vướng bận thứ gì với hạ giới.

Có lẽ làm một tán tu ở hạ giới đã gặp nhiều huyết vũ tinh phong, có lẽ bởi vì thế đơn lực bạc, nên tính tình Văn Cư tiên sinh có phần bất cần. Nhưng đối với những người tốt với y, y cũng tận sức giúp đỡ.

“Ừ, mình về trước thôi.” Văn Cư nói.

“Văn Cư tiên sinh, chỗ ta có một bình rượu ngon, nghe nói tiên sinh là “Tửu trung thánh thủ”, không biết có muốn đàm đạo vài chén không?.” Nhất Nguyên nói.

Văn Cư nắm tay, gật gật đầu nói: “Nếu vậy thì ta không từ chối đâu.”

Nhất Nguyên biết y rất ít khi từ chối người khác, cơ hồ chưa từng.

“Ha ha, tốt quá, mời.” Nhất Nguyên nói xong thì hai người rời khỏi phủ Tinh Quân, đi đến chỗ ở của Nhất Nguyên Đạo Nhân.

Thiên Giới rộng lớn, nhìn ra xa toàn là mây trắng, kỳ thật trong các đám mây trắng có ẩn càn khôn. Có lẽ mỗi một vùng mây trắng là một tòa tiên phủ, tương tự như chỗ phủ Tinh Quân.

Nếu để ý kỹ hai người bọn họ sẽ thấy cả hai đi mãi đi mãi, bóng người dần mờ nhạt, cuối cùng bị mây trắng mênh mông nuốt mất.

“Văn Cư huynh kiến thức rộng rãi, không biết huynh có nghe nói một con yêu Ba Xà đắc đạo, đảm nhận tiên quan trong Thiên Hà Thủy Quân hay không, ta thắc mắc gã đó làm thế nào lên được thiên giới này nhỉ?”

Nhất Nguyên cùng Văn Cư ngồi cạnh chiếc bàn đá nhỏ trong phủ, trên bàn có rượu, hai cái ly, không có người hầu hạ, bởi một gã văn thư nho nhỏ như y được nuôi thị nữ, mà phủ đệ này cũng khá đơn sơ.

Văn Cư bưng rượu lắng nghe, nghe xong lời nói, y không uống rượu ngay mà thuận miệng trả lời: “Ba Xà đắc đạo trong Thiên Hà Thủy quân à? Nếu chỉ có một người, thì có lẽ đó là Ba Tứ, sanh ở Đông Thắng Thần Châu đất Ba Thục, làm sao vào được Thiên Hà Thủy Quân ta không biết rõ lắm, nhưng ta biết gã thường xuyên lui tới một chỗ trong Thiên Giới này.”

Văn Cư nuốt đánh ực ngụm rượu trong chén ngọc, nhắm mắt từ từ thưởng thức.

“Chỗ nào?” Nhất Nguyên hỏi nhanh.

“Thủ lĩnh Nhị thập bát tinh tú, phủ Giác Mộc Công.” Văn Cư nói: “Rượu ngon, rượu thật ngon. Được, rượu bữa nay đã uống xong, ta đi trước đây.”

Nhất Nguyên bị tin tức này làm giật mình, đứng đầu hai mươi tám vì tinh tú thì không thể đem so với Tinh Quân, tuy Giác Mộc Công ít khi xuất hiện trước người khác, nhưng không ai dám coi nhẹ hắn.

Nghe nói hắn từng ngồi nghe đạo ở chỗ Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn, từng là người trấn thủ trận nhãn Vạn Tiên Trận do Linh Bảo Thiên Tôn bố hạ, tu vi tuyệt cao, hơn nữa thời gian tu hành lại dài, thân phận như thế, há một tiểu tiên lâu năm như y đủ khả năng chống lại.

(Linh Bảo Thiên Tôn là một trong ba vị thần tối cao [Tam Thanh] theo Đạo giáo Trung Quốc, ở vào ngôi Thượng Thanh)

Nghe Văn Cư mở miệng cáo từ, y vội vàng đứng lên, nói: “Tốt, tốt, lần sau lại thỉnh Văn Cư tiên sinh đến chơi.”

Văn Cư cười cười: “Vậy cũng được, lần sau lại đến nhâm nhi rượu ngon, ta đi đây.”

Nhất Nguyên tiễn Văn Cư ra khỏi phủ mà trong lòng ngàn hồi bách chuyển, đối với y, bất kì một vị Tinh Quân nào đều là một đại nhân vật. Rắc rồi này khó gỡ, y chẳng qua chỉ là con sâu nhỏ phụ thuộc vào Vũ Khúc Tinh Quân phủ, làm gì chịu được sóng to gió lớn.

“Có điều, dù là Tinh Quân, nếu muốn tiêu diệt Đạo phái của ta ở hạ giới cũng không dễ thế đâu.” Nhất Nguyên tự nhủ.

Nói đến dưới kia, Cửu Thần khẩn thủ sơn môn, triển khai toàn bộ cấm chế, đặt nghiêm lệnh không cho đệ tử ra ngoài.

Thấy y làm như vậy, mọi người trong Nhất Nguyên Đạo phái đều biết có chuyện, cả đám trở nên cẩn thận hơn. Nhưng qua một khoảng thời gian không có chuyện gì phát sinh, mọi người liền an tâm trở lại.

Cửu Thần càng là cao hứng, nghĩ thầm: “Coi bộ tổ sư đã có chỗ đứng vững chắc trên Thiên Giới, chuyện này đã được xử lý thích đáng rồi đây.”

Tuy nghĩ vậy, nhưng y vẫn chưa giải trừ cấm chế, có điều không còn tỏ ra ngiêm trọng như trước.

Đột nhiên, có đệ tử hồi báo, nói có một người tới trước sơn môn đập cửa.

“Là kẻ nào?” Cửu Thần hỏi.

“Một người nhìn rất trẻ.” Tên đệ tử kính cẩn trả lời.

“Là người hay yêu quái?” Cửu Thần hỏi xong thì biết mình đã hỏi thửa, tên đệ tử này làm sao nhìn được chuyện đấy.

“Ngươi ra đấy nói rằng bổn phải đóng cửa, miễn tiếp khách.” Cửu Thần căn dặn.

“Vâng“. Tên đệ tử quay người rời đi.

Chỉ là sau chốc lát, Cửu Thần cảm giác Hộ sơn đại trận rung chuyển, y sững sờ, đang muốn nhìn xem có chuyện gì thì một tiếng rít truyền tới, phiến sương mù mênh mông trong đại trận bị một đạo ánh sáng trắng phá vỡ.

“Cái gì, đại trận bị phá rồi.” Cửu Thận hoảng hốt.

Theo đó, y nhìn thấy một thiếu niên bận đồ đen, vóc người cao gầy, đai lưng tím đen quấn quanh thân càng làm hắn trông gầy hơn, gầy như một thanh kiếm, kiếm trong tay hiện bạch quang, sát khí đằng đằng.

“Tới rồi, tới thật rồi.” Cửu Thần lúc này hoảng loạn, ý nghĩ như thế cứ quanh quẩn trong đầu y.

Đương lúc y nhìn thấy thiếu niên áo đen, đối phương cũng nhìn sang, một đạo kiếm quang lạnh như băng lao tới.

Kiếm quang chẻ đôi Thiên Địa, chẻ đôi cơ thể, và linh hồn của y, thời khắc cuối cùng, trong đầu y hiện lên một câu hỏi: “Hắn là ai?”

Thiếu niên áo đen tra kiếm vào vỏ, không giết thêm người nào, quay lưng bước từng bước bỏ đi. Không ai dám lên tiếng kinh động hắn, sợ hắn chém một kiếm thì xong.

Ra khỏi Nhất Nguyên Đạo phái, thiếu niên nhắm hướng khắc tiếp tục lên đường, nếu có người biết vị trí của Ngưng Thúy Nhai thì sẽ nhìn ra, hắn đúng là đi tới chỗ đấy.

Bất chợt, trời đổ cơn mưa, một trận mưa to trút xuống, trong cơn mưa mờ ảo xuất hiện cái đầu rồng xoay tròn.

Thiếu niên áo đen vốn đang trên đường đi Ngưng Thúy Nhai chợt quay người đổi hướng, mưa như vậy mà ngừng.

Tại một tòa cung điện màu xám ở Thiên Giới, một lão nhân chắp tay đứng đó, nhìn một bóng lưng áo trắng đang đi xa, nghĩ thầm: “Thái Thanh hắn nói không tham gia tranh chấp, vậy mà người của Thái Thanh nhất mạch chút nữa là giết chết Tiểu Tứ. Tạm thời tha cho các ngươi lần này, nếu có lần sau, Thái Thanh nhất mạch một người ta cũng không bỏ qua.”

Mặt mũi lão vô cùng già nua, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa thâm thúy vô tận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.