Kiếm Danh Bất Nại Hà

Chương 3: Chương 3






Nửa ngày sau, dưới chân núi Thương Dương.

Một vị mặc thanh sam, một tu sĩ trẻ tuổi lưng đeo đàn cổ quanh quẩn ở ven đường một lúc lâu, không ngừng nhìn xung quanh núi, cuối cùng cũng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, cất giọng nói: "Nguyên Câu!" (*)

(*) 元驹: Nguyên gốc, theo như mình tra baidu thì đây là cụm từ xuất hiện trong bộ 《苏氏演义》( Romance of Su Clan), về ý nghĩa khá là lằng nhằng, nhưng để nói về nhân vật Uất Trì Kiêu thì có thể hiểu từ này chỉ những người trẻ tuổi và đẹp trai.

Uất Trì Kiêu bước nhanh tiến lên: "Vân Phi? Không phải ta nói huynh ở Lâm Giang chờ tin sao? Sao lại tự mình đến đây thế này?"

Người tới chính là huynh đệ tốt mấy ngày trước đã gửi thư cầu viện Mạnh Vân Phi, dung mạo anh tuấn nhã nhặn, vóc dáng tương tự Uất Trì Kiêu, nhưng khí chất nho nhã hơn nhiều, nghe vậy thẳng thắn nói: "Ta lo lắng khó nhịn, bó tay chịu trận, chỉ đến thăm dò một chút tình hình." lại hỏi: "Thương Dương Tông nói thế nào?"

Uất Trì Kiêu lắc đầu, đem chuyện vừa rồi cùng Từ tông chủ ở trên núi khó nhọc nói: " Ta lần đầu tiên nghe người ta dùng đạo lý thường tình để nói về chuyện này..."

Mạnh Vân Phi trấn an hắn: "Từ tông chủ tính nết khác với người thường, cái này khắp thiên hạ đều biết. Hơn nữa mười sáu năm trước Cung viện trưởng chết, Kiếm tông cùng núi Thương Dương trở mặt, ngài ấy không muốn gặp ngươi là chuyện bình thường. Hướng tiểu công tử bằng lòng hỗ trợ không?"

Uất Trì Kiêu vừa định đáp, đột nhiên cảm giác được gì đó, quay phắt đầu lại.

Sơn đạo cách đó không xa có một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi ngồi xếp bằng trên ngọn cây, sắc mặt trắng bệch, vành mắt bầm đen, trên vai khiêng một tay nải to bự, một bên cắn hạt dưa một bên sâu kín nhìn hai người bọn họ.

Uất Trì Kiêu: "Ngươi sao mà thu dọn nhanh thế?!"

Nói thừa, có thể không nhanh sao, ai thấy Từ Sương Sách mà trốn không nhanh!

Cung Duy từ chối ý tốt của các vị sư tôn muốn phái người tùy thân bảo vệ y, tràn đầy nhiệt huyết muốn vì dân trừ hại, kiên định bày tỏ tin tưởng Uất Trì thiếu hiệp, nhanh chóng thu dọn xong hành lý quả quyết chạy ra, trước khi đi còn bị chư vị sự tỷ lôi kéo cưỡng ép nhét vào vô số điểm tâm, thức ăn này kia, bao hành tý cuộn thành vòng to cỡ nửa người cũng chưa từng làm lỡ dở tiến độ chạy thục mạng của y.

Y không sợ bị Từ Sương Sách nhận ra không nói hai lời xiên chết thêm lần nữa, nhưng Hướng Tiểu Viên vô tội. Ngộ nhỡ đánh hẹo cái thân thể này, linh hồn tiểu Mị yêu về sau trở về lấy gì dùng?

"Đây là Hướng Tiểu Viên công tử?" Mạnh Vân Phi thấy Cung Duy, ngây người chốc lát, khuôn mặt tuấn tú hơi đỏ lên.

Uất Trì Kiêu trộm dò xét phản ứng của hắn, có điểm thú vị lạnh lùng nói: "Huynh chỉ cần nhìn thấy một tên ngốc chạy khắp nơi, muốn quăng đi cũng không quăng được, vậy khẳng định chính là hắn rồi, còn phải hỏi?"

Mạnh Vân Phi không đồng ý nói: "Nguyên Câu, sao có thể nói như vậy!"

Đời trước Cung Duy cùng Từ Sương Sách trở mặt, nhất là bốn năm trước khi chết càng đối chọi gay gắt như nước với lửa. Lúc đó Từ Sương Sách đối với Cung Duy có một đánh giá lưu truyền rất xa, nói y lấy đùa bỡn lòng người làm lạc thú, đây là nguyên nhân tâm thuật bất chính.

Nhưng thật sự là oan uổng cho y, Cung Duy đối với nhận thức lòng người có hạn, chứ đừng nhắc đến việc có bản lĩnh đi chơi đùa nó -- y đối với người ngoài tâm tình biến hóa ra sao chủ yếu dựa vào đoán mò và quan sát. Ví dụ như hiện tại y tô lên mắt hai quầng thâm vô thần, Uất Trì Kiêu và Mạnh Vân Phi liếc nhìn qua lại vài lần, liền giống xung động đánh vào không khí, chớp mắt đã hiểu rõ.

Uất Trì Kiêu ghét bỏ Hướng Tiểu Viên, khi nói mình đã có người trong lòng, cũng không hoàn toàn là viện cớ.

Nhưng đối với y không quan trọng, ngược lại thằng cháu Uất Trì xấc xược này nhất định phải trả giá.

Cung Duy cắn xong hạt dưa cuối cùng, vỗ vỗ tay nhảy khỏi cành cây, lúc rơi xuống quả nhiên bị bao quần áo to kia làm cho lảo đảo, suýt thì ngã sấp mặt, Mạnh Vân Phi đỡ y một cái: "Cẩn thận!"

''Hướng Tiểu Viên'' tuổi còn quá nhỏ, Mạnh Vân Phi là người tập võ, một chưởng có thể tóm lấy toàn bộ khuỷu tay y.

Cung Duy bất kể khi nào ở đâu, nháy mắt một cái có thể nhập vai. Y liền ở tư thế này ngước mắt nhìn lên, một lát sau khóe môi khẽ cười, nhỏ giọng nói: "Ta không có kiếm."

Mạnh Vân Phi sửng sốt một chút: "Ngươi..."

"Ta không phải người thường, không kết được Kim Đan, không có kiếm." Cung Duy nghiêng đầu nhìn hắn, ngây thơ thản nhiên tựa như không hiểu bốn từ không người thường nghĩa là gì, sau đó hỏi: "Huynh có thể ngự kiếm đưa ta theo không?"

Uất Trì Kiêu như bị sét đánh, lập tức phản đối mãnh liệt: "Như vậy sao được? Lâm Giang xa xôi, kiếm Vân Phi không đủ đưa được hai người, ngươi qua đây!"

Cung Duy trốn sau lưng Mạnh Vân Phi, chỉ lộ ra hai con mắt trộm dò xét hắn, Mạnh Vân Phi chỉ đành nói: "Được rồi Nguyên Câu, Hướng công tử còn nhỏ, huynh đừng dọa y."

Uất Trì Kiêu quả thật oan ức: "Ta dọa hắn? Ngươi biết tên nhãi này ở Thương Dương Tông giả bộ như thế nào không? Rõ ràng..."

Mạnh Vân Phi vừa quay đầu lại, đuôi mắt ''Hướng Tiểu Viên'' nhanh chóng nổi lên ửng đỏ, nháy mắt một cái, nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống.

"..........."

"..........."

Mạnh Vân Phi nói: "Được rồi Nguyên Câu, huynh cách xa Hướng công tử một chút, quyết định vậy đi."

Uất Trì Kiêu: "Cái gì?!"

Cung Duy ngẩng đầu ngưỡng mộ nhìn Mạnh Vân Phi, vừa xoa chóp mũi đỏ bừng, một bên mím môi miễn cưỡng mỉm cười, sau đó cảnh giác liếc nhìn Uất Trì Kiêu, mặt đầy vẻ vô tội.

Trong nháy mắt Uất Trì Kiêu thấy rõ ràng động tác của y khi làm động tác:

"Hì hì."

Uất Trì Kiêu tóc dựng lên, liều mạng kéo tay áo Mạnh Vân Phi: "Huynh xem! Huynh xem! Huynh xem thằng nhãi này làm cái mặt gì với ta, huynh xem!"

Mạnh Vân Phi một phen tránh thoát, quả thực bó tay toàn tập: "Ta không nhìn, đừng nói nữa, đi thôi!"

Ba người hai thanh kiếm, cưỡi gió mà đi nửa ngày nghìn dặm. Cung Duy thoải mái trùm trong áo choàng của Mạnh Vân Phi, không biết móc từ đâu một nắm hạt dưa bắt đầu cắn, một bên ăn một bên giương giọng hỏi: "Mạnh tiền bối, ngươi mới nói Kiếm Tông cùng Từ Sương...Từ tông chủ chúng ta trở mặt, là xảy ra chuyện gì?"

Mạnh Vân Phi có lẽ do là Cầm tu chứ không phải Kiếm tu, không giống Kiếm tu bộ lộ sự sắc bén, ngược lại giống như vị đại ca nhà bên ôn hòa, một tay nhấc lấy áo choàng sau cổ phòng y ngã xuống, cười nói: "Chuyện lớn như vậy ngươi không biết? Cũng khó trách, ngươi khi đó mới chỉ sinh ra vài ngày! Ngươi biết người đứng đầu Tiên Minh "Nhất Môn, Song Tôn, Tam Tông" Pháp Hoa Tiên Tôn, Cung viện trưởng không?"

Cung Duy kích động: "Đương nhiên biết, Tông chủ chúng ta hận hắn!"

Từ Sương Sách thật sự không liên quan gì đến bất kể từ nào dính tới cảm xúc như "Yêu", "Hận", "Vui vẻ", "Bi thương", "Đố kỵ" vân vân, từ rất nhiều năm trước, hắn khiến chính mình sống như một biểu tượng lạnh lẽo trừu tượng.

Mạnh Vân Phi cười rộ lên, nhưng không sửa lại: "Có lẽ vậy! Nói chung mười sáu năm trước xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, Cung viện trưởng đi về cõi tiên. Sau đó vài ngày, Kiếm Tông tự mình từ Yết Kim Môn tới núi Thương Dương, thấy Từ tông chủ đóng cửa không tiếp, liền chém một kiếm đánh bia đá ngoài cửa môn phái thành bột mịn -- tấm bia đá của các ngươi bây giờ, là sau này khắc lại lần nữa."

Hạt dưa trong miệng Cung Duy, nhưng y không cắn, chỉ yên lặng chốc lát.

Có lẽ là do tiếng gió thổi, âm thanh của y có chút chầm chậm: "....sau đó thì sao? Từ tông chủ trả thù thế nào?"

Bia đá sơn môn, là thể diện tông phái. Thù này kéo dài mười năm không nhiều, trăm năm không ít, tùy xem Từ tông chủ có phải người có lòng dạ bao la hay không -- Từ tông chủ trước giờ không phải.

Mạnh Vân Phi vừa muốn trả lời, Uât Trì Kiêu vèo một tiếng từ đằng xa phi lại gần, gần như dán vào lỗ tai hắn lớn tiếng: "Đừng nói chuyện cùng tên nhãi này!" Sau đó khom lưng rống giận Cung Duy: "Đừng có dạy hư Vân Phi! Vân Phi là người thành thực!"

Mạnh Vân Phi: "Hướng công tử ngươi làm sao vậy? Tỉnh lại đi Hướng công tử! -- y bị ngươi dọa sợ ngất đi rồi! Nguyên Câu!"

Ba người chạng vạng mới tới phủ Lâm Giang, thành Giang Hoài nổi tiếng phú quý khi xưa, giờ thanh lâu xơ xác tiêu điều, thềm son nhà giàu đóng chặt cửa, ngay cả Vương phủ Lâm Giang hiển hách cũng khóa cứng cửa trước. Các tu sĩ lưu trong thành đã sớm tề tựu tại tiền đường Vương phủ, lo lắng chờ đợi Uất Trì công tử và Mạnh thiếu chủ đại giá, vừa thấy bọn họ ngự kiếm tiếp đất, ngay tức khắc chen chúc tới, mồm năm miệng mười đem chuyện nửa ngày trong thành kể ra.

Thanh lâu kỹ nghệ hiển nhiên không dám mở cửa, đầu bảng mỗi bên thấp thỏm lo âu, ai nấy trâm cài leng keng tới vây quanh các tu sĩ tu tiên, trong chốc lát đã đầy những oanh thanh yến ngữ (*) khiến các tu sĩ thiếu niên đỏ mặt tía tai. Gia đình phú quý chút thì tin tức nhanh hơn, biết người chết nhiều nhất là các tiên nữ huyền môn, vì vậy không đặt nhiều hy vọng vào đám tu tiên chi sĩ vô dụng, sớm đã kêu trời trách đất đưa nữ quyến cùng các tuấn nhi lang (*) ra khỏi thành.

(*) Oanh thanh yến ngữ: Thành ngữ Trung Quốc, miêu tả tiếng nói cười của các thiếu nữ.

(*) Tuấn nhi lang: các bé trai nhỏ tuổi, thanh tú, trong sáng, dịch ra thì vừa dài vừa khó tìm từ nên để nguyên.

Ngay cả Lâm Giang Vương phủ cũng rơi vào hoang mang lo sợ, nói Vương gia thân thể không khỏe, sau giờ Ngọ đã bắt đầu đóng cửa từ chối tiếp khách.

Mạnh Vân Phi nhướng mày một cái, tầm mắt chuyển đến một nam tử trẻ tuổi khoác áo choàng đỏ thắm, chế nhạo nói: "Vương gia, thân thể ngài không khỏe?"

Lâm Giang Vương gia cũng coi như anh tuấn lịch sự, phong thái xuất chúng, đáng tiếc lúc này khóe mắt lại treo một nụ cười khổ: "Hai vị tiên sư, trước tình thế cấp bách, bản vương đã đồng ý đưa gian nhà có cô nương treo cổ kia cho các vị. Nhưng hôm nay triều đình ban công văn xuống, lời lẽ rất nghiêm khắc, đã có nhiều bất mãn. Các vị muốn dẫn dụ thứ ma quỷ kia tại đây bắt lại, ngộ nhỡ đâu..."

Uất Trì Kiêu không tốt tính như Mạnh Vân Phi, lời lẽ sắc bén hỏi: "Vương gia thấy Từ tông chủ không đích thân đến, cho nên thay đổi chủ ý, đúng không?"

Lâm Giang Vương gia dở khóc dở cười: "Tiên sư, ngươi không nên nói thẳng ra như vậy."

Từ tông chủ là thiên hạ đệ nhất, quyền uy không gì lay chuyển. Nhiều năm trước tiên đế từng lễ bái núi Thương Dương, phong vị làm quốc sư, tuy bị Từ Sương Sách lãnh đạm từ chối, tuy vậy vẫn có thể thấy uy danh của hắn trong hoàng thất rất cao. Lâm Giang Vương phủ có thể đưa toàn bộ vương phủ cho Từ Sương Sách trừ yêu, nhưng đối với Uất Trì Kiêu thì chưa chắc đã dám làm như vậy, đó cũng là chuyện bình thường.

Cung Duy từ khi vào phủ vẫn luôn chắp tay sau lưng đứng trước song cửa, quan sát cành lan Bạch Hạc (*) mới nở trong chậu ngọc, nghe vậy khóe miệng giương lên.

Mạnh thiếu chủ thực lực ra sao y không biết, nhưng trên tay Uất Trì Kiêu có sáu vòng vàng cũng không phải là giả, nói về khả năng trảm yêu trừ ma thì độ thành thục so với bản thân Kiếm Tông không kém. Lâm Giang Vương Hiển đối với chuyện của huyền môn không am hiểu lắm, không biết rằng nếu hôm nay để Uất Trì Kiêu đi, về sau lại mời Tam tông Tứ thánh cấp bậc Đại Tông Sư tự mình xuất trận -- nhưng mấy vị này cơ bản là không thèm để ý đến hắn.

Uất Trì Kiêu nhắm mắt một cái lại mở ra, rõ ràng là đã kìm nén sự tức giận: "Bây giờ đã qua giờ Dậu, trời sắp tối. Tối qua chết tám người, nếu đêm nay không giải quyết có thể sẽ là mười, là mười hai, thậm chí là hai mươi, Vương gia, trong lòng ngài hiểu đúng không?"

Lâm Giang Vương chân thành nói: "Tiên sư không cần lo lắng, hai ngày này cũng không thiếu người chết ở các nơi khác, bản vương tự mình dẫn đường mời các vị qua đó, nào, mời."

Uất TrÌ Kiêu nói: "Tại hạ nói cho ngài, nơi lần đầu hại người là nơi khí huyết nặng nhất, cũng có khả năng là nơi dẫn nó ra, ngài hiểu không?"

Lâm Giang Vương nói: "Hiểu, hiểu, bản vương đêm nay nhanh chóng di dời nữ quyến sang biệt trang, tiên sư có muốn đi xem nơi khác xem trước không?"

Uất Trì Kiêu lửa giận nhìn rõ là không nén được: "Trừ yêu diệt quái cần một kích tất trúng, tối kỵ ướt át bẩn thỉu, không thì một khắc hóa ma để lại hậu họa trăm năm, Vương gia không cần ta giải thích thêm rồi đúng không?"

Lâm Giang Vương tự tay rót một chén trà: "Tiên sư kiến thức uyên bác, nào, uống trà, hay là sau đó chúng ta đi xem những người đã chết trước..."

"Vương gia." Cung Duy cười tủm tỉm nói.

Âm thanh của y nhẹ nhàng ôn hòa, êm ái như một giấc mộng quanh quẩn bên tai.

Tiếng động hỗn tạp ồn ào khắp phòng nhất thời yên tĩnh lại, thấy Cung Duy từ chậu lan Bạch Hạc kia quay đầu lại, xuyên qua tất cả mọi người, dịu dàng nhìn về phía Lâm Giang Vương.

"Vương gia chăm hoa lan thật tốt. Ta đói rồi, có thể đưa cho ta ăn không?"

- - Không có bất kỳ ai để ý tới sâu trong mắt phải y xoẹt qua một tia ửng đỏ, như hoa đào đầu xuân rơi xuống, chợt biến mất không thấy tăm hơi.

Mọi người xung quanh ngơ ngác nhìn Cung Duy, biểu cảm như đông lại, phảng phất qua thật lâu, nghe thấy tiếng hít thở từ bốn phương tám hướng vang lên.

"Ăn... ăn cái gì?" Lâm Giang Vương tựa như lơ lửng trong mộng, mắt nhìn Cung Duy chăm chăm, vô thức lầm bầm lặp lại: "Có thể...có thể ăn sao?"

Cung Duy nói: "Có thể." Y ngắt một đóa Bạch Hạc, xé ăn một cánh hoa trắng như tuyết, mỉm cười nói: "Vương gia, ta mệt, muốn nghỉ ở căn nhà có người chết kia được không?"

Lâm Giang Vương nhìn theo y không chớp mắt, ngay cả động cũng không động, luôn miệng lắp bắp: "Được...được, bản vương dẫn ngươi đi. Vậy...vậy giờ dẫn các ngươi đi."

Cung Duy khẽ cười.

Nụ cười kia dù xuất hiện trên mặt Hướng Tiểu Viên cũng không có chỗ nào không ổn, y cứ thế cười hì hì ăn nửa đóa hoa còn lại, nói: "Vậy làm phiền Vương gia."

Lâm Giang Vương dọc đường chưa từng dời ánh mắt khỏi "Hướng Tiểu Viên", hắn tự mình dẫn các danh môn tu sĩ đưa vào nơi trước đây khoa khôi kia treo cổ, nhiều lần bắt chuyện, ần cần không ngừng, thẳng đến khi sắc trời tối mịt, Uất Trì Kiêu không thể không lên tiếng đuổi người, vị Vương gia trẻ tuổi này mới tỉnh cơn mê, lưu luyến không rời cáo từ.

Uất Trì Kiêu phất tay lệnh cho môn sinh lui khỏi phòng, sau đó câu đầu tiên của hắn là:

"Vừa rồi ngươi dùng Mị thuật với hắn?"

Căn phòng lộng lẫy tráng lệ này còn duy trì cảnh tượng vụ án khi đó, xà nhà treo một tấm lụa trắng, trên mặt đất là bàn ghế bị xô đổ, ngọc ngà rơi vãi tứ tán, trên tấm thảm Ba Tư dày nhỏ vài giọt máu đỏ sậm. Cung Duy đang dạo vòng quanh căn nhà, nghe vậy lông mày hơi nhướng một cái, soạt cái quay đầu, vẻ mặt ngây thơ kinh ngạc nhìn hắn: " Sao Uất Trì công tử lại nói vậy? Ta là vật không phải người, chuyên dùng mánh khóe không phải của con người, cũng không có gì sai nhỉ."

Mạnh Vân Phi ngồi một bên rốt cuộc nghe không nổi nữa, bộp một tiếng gấp sách lại: "Hướng tiểu công tử, ngươi cùng bọn ta đều là người thường, những lời nói hèn hạ không cần giữ trong lòng. Rốt cuộc thì ai nói ngươi không phải người?"

Uất Trì Kiêu: "........."

Cung Duy "........."

Cung Duy miết chóp mũi đỏ ửng, nhỏ giọng nói: "Không có, không có ai."

Mạnh Vân Phi hoài nghi nói: "Thật không? Hướng tiểu công tử yên tâm, ở đây chỉ có ba người chúng ta. Nếu có ai từng nói năng lỗ mãng với ngươi, ta và Nguyên Câu nhất định..."

Uất Trì Kiêu: "Vân Phi, đến giờ rồi! Huynh ra ngoài thủ trận, ta trong phòng hộ pháp, nhớ là không được phân tâm!"

Mạnh Vân Phi lơ ngơ, bị Uất Trì Kiêu một tay đẩy khỏi phòng, đùng cái đóng sập cửa lại, trong nháy mắt nghe thấy tiếng Cung Duy: "Xì ---!"

"Hướng Tiểu Viên, ngươi!"

Cung Duy một tay nâng trán, mặt đầy nụ cười: "Làm sao hả Uất Trì thiếu hiệp? "Hướng công tử không phải người, hành động có chỗ quái dị", đây không phải lời ngươi nói lúc từ hôn à?"

"......"

Uất Trì Kiêu hít sâu một hơi, niệm đủ một khắc Tĩnh Tâm Chú, nhắc nhở mình sau chuyện này lập tức đưa cái thứ không phải người...đưa cái tên đệ tử quái đản Thương Dương Tông trở về, sau đó trợn mắt lạnh lùng nói: "Đã qua canh ba giờ Dậu, lệ quỷ có thể tới bất cứ lúc nào, để phòng ngừa ngươi phát cuồng tự sát, ta sẽ phong bế kinh mạch toàn thân để ngươi không thể động đậy, hiểu chưa?"

Cung Duy ý cười chưa vơi: "Không phải vội, ta còn có chút đói đây." Nói rồi giương đôi mắt vừa nãy lừa gạt Lâm Giang Vương, vươn tay hái đóa hoa, còn chưa kịp cho vào miệng, bị Uất Trì Kiêu vỗ một chưởng vào lưng, tức khắc gào lên một tiếng ngã sấp xuống sàn, bị chế ngự cứng người.

Cộc, cộc, cộc, ngoài cửa có tu sĩ nhút nhát gõ cửa một cái: "Uất Trì công tử, Lâm Giang Vương lại tặng hai chậu Mẫu Đơn, hỏi Hướng Tiểu công tử có muốn ăn không?"

"Hắn không ăn! Ai mà muốn ăn cái đống hỗn tạp này hả!" Uất Trì Kiêu một bụng lửa giận dữ cuối cùng cũng tìm được chỗ phát tác: "Cút về thủ trận!"

Tu sĩ ù té chạy.

Cung Duy lại xì một tiếng cười rộ lên, nhìn chằm chằm nóc màn che nói: "Uất Trì thiếu hiệp, ngươi nói vậy không đúng rồi. Năm đó Kiếm Tông có lời, hoa cỏ cây cối là thiên địa linh khí biến thành, ăn uống có thể hấp thu tinh hoa tự nhiên. Ngươi có thể nói ta không phải người, nói Kiếm Tông thì không được, dù sao đó cũng là thúc thúc ngươi."

Uất Trì Kiêu ngồi xuống một góc phòng, không quá nhớ tới nhưng vẫn không nhịn được nói: "Không có câu sau kia."

"Cái gì?"

"Không có "ăn uống có thể hấp thu tinh hoa." " Uất Trì Kiêu lạnh lùng nói: "Câu sau là do Cung viện trưởng nói, tìm cớ ăn Ngọc bích đào hoa nhà ta."

Ngọc bích đào hoa?

Cung Duy nhẹ nhàng "À" một tiếng, lòng nghĩ đúng là có chuyện đó, nhưng năm đó Uất Trì Kiêu mới vài tuổi, khi đó hắn cũng ở đó sao?

Đó là chuyện trước khi y chết một năm. Có một môn phái dâng cho Uất Trì thế gia một chậu Ngọc bích đào hoa hiếm có, Tiên Minh minh chủ Ứng Khải nghe vậy cảm thấy hứng thú vô cùng, liền mời y cùng Từ Sương Sách tới thưởng thức, nhưng thật ra là muốn mượn lý do này vì hai người hòa giải. Khi đó mâu thuẫn giữa họ không có gay gắt như vậy -- chí ít trong mắt người khác thì không, Ứng Khải mượn cơ hội này, tận tình khuyên hai người biến gươm thành lụa (*), nói các ngươi cũng không có huyết hải thâm thù, cần gì suốt ngày đối chọi nhau, làm chúng gia môn phái chê cười?

(*)Biến gươm thành lụa: giải thích thì dài, nói ngắn gọn là chỉ xây dựng mối quan hệ tốt đẹp, hữu nghị giữa hai bên.

Cung Duy đối với luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại của Ứng Khải không có hứng thú, nhưng đối với cây Bích ngọc đào hoa lại thèm nhỏ dãi. Y từ nhỏ đã thích ăn hoa, Ứng Khải nhiều lần dạy dỗ, khi lớn mới miễn cưỡng thay đổi một chút, nhưng lúc không có người y vẫn len lén ăn vụng. Kiếm Tông Uất Trì Duệ sớm nhìn thấu thói này, nói Bích ngọc đào hoa trăm năm hiếm có khó tìm, ai dám ăn vụng ta giết kẻ đó. Ai ngờ thị nữ vừa dâng trà, hoa đào trong chậu đã đột nhiên biến mất, chỉ còn lại chạc cây trụi lủi. Uất Trì Duệ nổi khùng đập bàn muốn bắt Cung Duy lại giết chết, nghe "Đông!" một tiếng, cách đó không xa Từ Sương Sách nặng nề đặt chén trà xuống.

Trong chén trà sứ trắng chẳng biết từ lúc nào có thêm vài đóa hoa đào ướt át kiều diễm, trong đó một đóa đã theo nước trà bị hắn uống vào miệng, không cần nói cũng biết là ai làm.

Xung quanh yên tĩnh đến mức một cây châm rơi xuống cũng nghe rõ mồn một. Đôi mắt đen sắc bén của Từ Sương Sách nhìn chằm chằm Cung Duy, hồi lâu yết hầu khẽ động, đem đóa hoa đào nuốt xuống, sau đó đứng dậy phất tay áo bỏ đi.

Ngày đó Uất Trì Duệ đem kiếm đuổi đánh Cung Duy hai dặm đường!

Kết quả biến gươm thành lụa đã biến thành bọt nước. Từ lần bắt đầu đó, Thương Dương Tông cầm đầu các đại danh môn liên hợp thống nhất, ở khắp nơi Tiên Minh nhằm vào Cung viện trưởng, các loại xung đột ngày càng quyết liệt, cuối cùng biến thành thảm kịch đầuThái Ất năm hai mươi tám trên Thượng Tiên Đài.

Uất Trì Kiêu trầm mặc một lúc lâu, không biết nhớ ra điều gì, thở dài: "Trên đời này không có hoa đào nữa rồi."

Cung Duy không kịp phản ứng: "Cái gì?"

"Trước khi Cung viện trưởng chết, hoa đào khắp thiên hạ nở rộ trong nháy mắt, ngày sau quay lại tạ ơn, từ đó về sau trên đời này không còn một gốc đào nào ra hoa, đến giờ đã mười sáu năm." Uất Trì Kiêu khinh khỉnh liếc y: "Có biết từng có loại quả là quả đào không? Hử?"

"........"

Cung Duy ngạc nhiên mở mắt trừng trừng, lòng nói cái gì cơ? khắp thiên hạ hoa đào không nở? Lẽ nào ông trời cảm ứng được thật sao? Ngay cả ông giời cũng cho rằng người đáng chết là Từ Sương Sách mà không phải ta? Hầy, thảo nào đi các chợ này đều thấy bán mận và sơn trà.. Suy nghĩ ngổn ngang xoay chuyển mất một lúc, y lại đột nhiên ý thức được:

"Không đúng rồi Uất Trì thiếu hiệp, vậy hoa trong rừng của Từ tông chủ là cái gì? Ngươi suýt thọc ta một kiếm ở đó đấy."

Uất Trì Kiêu: "Ta không đâm ngươi! Xin ngươi đừng có ở trước mặt Vân Phi thêm mắm dặm muối nữa! Đó là rừng đào cuối cùng trên đời, không phân bốn mùa, hoa nở quanh năm!"

Cung Duy đột nhiên giật mình, trong lòng run lên bần bật.

Hoa nở bốn mùa không tàn, đương nhiên là do linh lực duy trì, còn quanh năm không ngừng.

Y vốn tưởng Từ Sương Sách sau khi mình chết sẽ tự tay nhổ bỏ rừng đào.

Ngoài cửa sổ gió đêm thổi không ngừng, trong phòng lại an tĩnh không tiếng động, hai người một ngồi một nằm mang hai tâm tư bất đồng. Sau một lúc lâu Uất Trì Kiêu tức giận thở dài, tràn đầy bất mãn:

"Tương truyền sau khi Cung viện trưởng chết, Từ tông chủ ở rừng đào lục thi, máu tươi thấm vào hoa đào mà thành. Ai, một đời Tiên Tôn, làm sao nên nỗi."

(*) 戮尸: chỉ việc tàn sát thi thể người chết.

Cung Duy: ".........."

Cung Duy cố sức nghiêng đầu qua chỗ khác, yếu ớt nhìn chằm chằm Uất Trì Kiêu: "Ngươi có thể kể chuyện Kiếm Tông nhà ngươi đột nhiên chém bay bia đá núi Thương Dương không? Ta đột nhiên muốn nghe tỉ mỉ."

Uất Trì Kiêu lập tức trừng mắt từ trên xuống, vừa định nói ngươi định thay Từ tông chủ trút giận hay sao? Đột nhiên ánh nến trong phòng lung lay hai cái.

Uất Trì Kiêu nhanh như chớp, chỉ tay xa xa chế trụ ngọn lửa, lúc này Cung Duy nằm trên giường sắc mặt thay đổi: "Đừng nhúc nhích."

Hai từ này như đánh kim đoạn ngọc(*), so với giọng điệu thường ngày khác biệt, Uất Trì Kiêu nhất thời đè nén: "Làm sao?"

(*) 金断玉: Đánh kim đoạn ngọc: chỉ tiếng nói mạnh mẽ, dứt khoát.

"..........."

Ánh mắt Cung Duy lướt qua đầu vai hắn, chân mày nhíu chặt, nói khẽ: "Sau lưng ngươi hình như có người."

- ------------------------------------------

Lan Bạch Hạc:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.