Róc rách những giọt mưa của mùa xuân tử trên cao đổ xuống, tưới mát cho cánh rừng phong đỏ lửa, Trên lôi đài vạn nhân lĩnh, mưa cũng đang tưới vào cái xác vô hồn của Diệp Tuấn, máu chãy lênh láng kháp bình đài. Diệp Thu đứng đó, ánh mắt lạnh tanh, nhìn đám người Diệp Gia đang hoảng hốt chưa tin vào những gì đang diễn ra.
Không chỉ Riêng Diệp Gia, mà tất cả những người còn lại trên vạn nhân lĩnh cũng không tin vào mắt mình. Dù cho là đám người ủng hộ DIệp Thu cũng không tin là hắn thắng đẹp như thế.
Ngay khi mọi người còn chưa bình tâm, thì 7 thân ảnh, mang theo khí thế phô thiên cái địa đáp xuống lôi đài. chia làm hai nhóm đứng đối diện nhau. Diệp Thu đứng sau lưng nhóm 3 người tà phái, tuy trước đây hắn có gặp qua Nguyên Anh cảnh tôn sư, nhưng lúc đó Lôi trưởng lão đã thu liễm khí tức, không như lúc này trực tiếp đứng gần, khiến cho hắn ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Lưu Thiền trưởng lão Nhật Nguyệt giáo, tay cầm bình rựu hào sãng uống một hơi dài, khí lưu xanh lục bao quanh người, giọng nói như sấm.
- Sao nào ăn không được định phá cho hôi ak. Vừa rồi không phải nói sinh tử quyết đấu công bằng sao, bây giờ kéo cả lũ xuống đây làm gì, định ám toán đệ tử thân truyền của ta ak.
- Hừ hắn là đệ tử thân truyền của Huyết Phong Kiếm ta, ai đụng đến hắn thì hỏi qua kiếm của ta trước.
- Nam Hải Ngạc Thần ta xưa nay chưa nhận đệ tử thân truyền bao giờ, bây giờ có một người xứng đáng như thế, nếu 4 lão già chính phái các ngươi dám đụng vào thì đừng trách lão tử trở mặt.
Cả 3 vị trưởng lão thay nhau lên tiếng, trực tiếp thừa nhận Diệp Thu làm đệ tử thân truyền, khiến cho mọi người xung quanh trấn tĩnh lại, tiếng nghị luần lại ầm ầm vang lên. Hầu hết mọi người đều hiểu rằng, lần này chính phái, là muốn diệt Diệp Thu trước khi hắn phát triển.
Trưởng lão áo bào trắng như tuyến, khoác chiếc áo choàng kết từ 99 cái đuôi bạch hồ ly bước lên nói.
- OH, 3 vị hiểu lầm rồi, chẵng qua vừa rồi đệ tử của ba vị xuất chiêu quá kinh nhân, khiến cho Lâm Tuyết Vụ ta mở rộng tầm mắt, muốn xuống hỏi thăm vài câu thôi.
Hắn vừa nói, ánh mắt lạnh băng liếc nhìn khiến cho Diệp Thu cảm thấy như máu toàn thân bị đóng băng. Nhưng rất nhanh có một luồng hơi ấm ngăn cách hắn lại, luồng khí từ 3 người tà phái bao quanh khiến cho hắn cảm thấy thoải mái hẵn lên. Lưu Thiền ngáp ngủ, dùng ngón út ngoáy ngoáy lổ tai đáp lời.
- Xem vậy chắc đủ rồi có thể giải tán chưa, ta còn phải mang đệ tử về Đại Giáo nhận tổ quy tông.
Hai người khác trong nhóm lập tức phản bác.
- Này nói gì thế, Ngươi thấy hắn dùng kiếm không, ta là đệ nhất kiếm khách Đại Việt Quôc, hắn là đệ tử thân truyền của ta. Các ngươi giải tán đi, bọn ta cần về Huyết Hà Tông sớm.
- Các ngươi còn trẻ như vậy sau này còn nhiều cơ hội, ta già như vậy rồi, mau mau để hắn bái sư chổ ta đi.
Cả 3 lao vào cải nhau, vừa rồi còn dáng vẻ tông sư, nhưng giờ nhìn như 3 đứa con nít, Diệp Thu đứng sau lưng mà khóe môi giật giật, không biết nên khóc hay cười. “ tà giáo đúng là tà giáo, nóng giận vui buồn quá thất thường đi ak.”
Diệp Phong Linh mang theo 3 cật cá thua lên lôi đài, đi sau gã là Lý Đồ. Khi bước lên hắn nhìn xéo cái xác của Diệp Tuấn, nhưng trong đôi mắt chẵng những không buồn đau mà còn có chút ít tiếu ý.
- Các vị, dám thua dám chịu. đây là những phần vật phẩm ta thua các người.
Nhóm 3 trưởng lão vừa nge xong liền khôi phục bộ dạng tông sư, nhận vật phẩm rồi đồng thời khoát tay nói.
- Được rồi đánh cũng đánh xong rồi, cá cũng cá xong rồi. Chuyện đệ tử thân truyền bọn ta tự biết sắp xếp, bây giờ có thể mang người đi được chưa.
- Đi thì đi có gì mà phải xin phép. Lưu Thiền ngươi càng ngày càng giống cái bọn ngụy quân tử rồi đấy.
Nghe xong mấy lời này, mấy trưỡng lão 4 đại chính phái cũng đánh bó tay, chuẩn bị giải tán thì DIệp Phong LInh lại lên tiếng.
- XIn khoan, các vị có thể nghe lão già ta nói vài lời không. Chuyện Là vạn nhân lĩnh Đại Việt Quốc có một quy định do hai vị tiên tổ chính và tà cùng ký kết. Đó là mỗi năm chỉ được có một vị đệ tử chân truyền được nhận vào chính giáo hoặc tà giáo, Nếu trong trường hợp có hai người cùng trúng tuyển của hai phe, thì phải quyết đấu sinh tử cho đến khi chỉ còn một người. Cháu ngoại ta Lý Đồ từ nhỏ chính khí dung thân, một thân Tiên Thiên Ly Hỏa Thể cùng tam tinh căn cốt, không muốn tà giáo từ nay có thêm một kẻ bại hoại nên cả gan lên đây muốn xin bốn vị trưởng lão cho nó cơ hội.
Những tiếng ồ từ phía dưới vọng lên, đúng là Vạn Nhân Lĩnh có chuyện này, chỉ là từ lúc có luyệt này chưa từng có ai phải đấu sinh tử, bởi vì đệ tử thân truyền phải do trưởng lão nội môn đức cao vọng trọng tuyển chọn, chưa kể phải là người vừa ý với họ chứ không cần phải có căn cốt hay ngộ tính kì tài là được. chưa kể nếu như phe đối phương chọn rồi thì họ cũng không rãnh mà chọn nữa, Luyện Thể Cảnh sinh tử quyết đấu đối với đám Nguyên Anh bọn họ chán phèo.
Nam Hải Ngạc Thần ánh mắt lóe lên tia tinh túy xuyên qua chiếc nón lá rách tơi tả của mình, tay phải vuốt chòm râu dài, miệng nở nụ cười tươi.
- Hay cho Diệp Gia các ngươi, Hay cho Diệp Phong Linh, thì ra trăm tính ngàn tính, không tiếc hy sinh bao nhiêu sinh mạng, dùng bao nhiêu thủ đoạn là để cho cháu ngoại của mình có cơ hội trở thành thân truyền đệ tử, lại vừa có thể vang danh thiên hạ.
Huyết Phong Kiếm ánh mắt đầy sát khí, tóc bạc không gió bay phất phới tiếp lời.
- Ngay cả đám đồ tử, đồ tôn cũng dám đem ra làm chốt thí, xem ra chính phái lại vừa có thêm một tên ngụy quân tử rồi, Kiếm của ta thích nhất là máu tươi của những kẻ như vậy.
Lưu Thiền thân hình như núi, uống rựu ừng ực khoác tay nói.
- Cái hố thật lớn hắn đã đào sẵn rồi, 4 lão già các ngươi có muốn nhảy hay không vậy, mà ta noi trước cái hố này thối lắm đấy.
Bốn trưởng lão chính phái nhìn nhau, rồi lại nhìn Diệp Phong Linh và Lý Đồ, tuy bọn họ và tà giáo thế bất lưỡng lập, nhưng thủ đoạn của Diệp Phong Linh quá ư là tàn nhẫn và lại đánh đúng vào tâm lý bọn họ. Không nhận Lý Đồ, tức là chính phái chịu thua sau này tiếng tăm mất sạch, sợ rằng đại hội nhân tuyển lần sau càng nhiều người noi gương DIệp Thu mà vào tà phái. Còn nhận Lý Đồ làm đệ tử thân truyền ư, về căn cơ hắn cũng coi như tạm được, nhưng bọn họ đều là trưởng lão đức cao vọng trọng, chọn đệ tử thân truyền thì còn khối người tốt hơn Lý Đồ nhiều.
Mưa vẫn tí tách rơi, không gian chợt chìm vào yên tĩnh, trầm tư, không ai nói lên lời nào, để mặc cho gió mưa cuốn vào thân thể mình. Một thân ảnh mệt mỏi, tay cầm thanh kiếm màu đen, lưng thẳng như trường kiếm, ánh mắt như sao trời, đứng sừng sững giữa mưa giông.
- Các vị không cần suy nghĩ nữa, Trận này ta nhận, dù cho các người có nhận hắn làm đệ tử hay không.