Tốc độ của Luyện Thanh Vân thoạt nhìn không nhanh lắm, giống như một đám mây di chuyển. Nơi nào nó đi qua, không khí lại trở nên có vài phần mềm nhẹ như bông, lại hết lần này tới lần khác ngăn cản Hoàng Phủ Trường Thiên, khiến tốc độ của hắn không có cách nào nâng cao.
Mà Hoàng Phủ Trường Thiên giống như một thanh kiếm sắc bén vô cùng, chém ra xé rách tất cả những ngăn cản đó. Bất kỳ sự ngăn cản nào cũng không có cách nào chống đỡ, phong quang vô tận. Bất kỳ bông mềm nào cũng sẽ bị hắn sở xé rách, tiến thẳng không lùi.
Hai người Luyện Thanh Vân cùng Hoàng Phủ Trường Thiên, tương đương nhau, ai cũng sẽ không thua ai.
Hai mắt Sở Mộ khẽ híp một cái. Ở dưới xem kiếm, hắn có thể thấy rõ ràng trong không khí không ngừng dập dờn khí tức bồng bềnh nhẹ mềm như bông, từng tầng từng tầng chặt chẽ liên kết, khiến không khí giống như sóng nước tràn ngập lực cản.
Mặc dù Hoàng Phủ Trường Thiên khí thế vô cùng phong mang mạnh mẽ, chém ra xé rách tất cả bông mềm, nhưng Luyện Thanh Vân đi qua nơi nào, không khí rối rít biến hóa, căn bản là chém không hết, xé không xong.
Sở Mộ nhìn một chút. Hắn phát hiện, mình căn bản cũng không có cơ hội vượt qua. Trừ khi, vận dụng bốn thành Phong Chi Ý Cảnh dung nhập Tật Phong Lược Ảnh. Bằng không chỉ với hiện tại vận dụng hai thành hoặc tăng lên tới ba thành, muốn vượt qua Luyện Thanh Vân và Hoàng Phủ Trường Thiên, độ khó rất cao.
Sở Mộ có thể cảm giác được phía trên có người đang nhìn. Ánh mắt kia thỉnh thoảng đảo qua ở trên người mình, loại này cảm giác tràn ngập chèn ép khiến Sở Mộ biết người phía trên, tất nhiên là Gia Cát Xung.
Gia Cát Xung rốt cuộc có tu vi thế nào, Sở Mộ hoàn toàn nhìn không thấu. Chỉ cảm giác hắn đặc biệt kinh người. Sở Mộ cũng không tính bộc lộ ra nhiều con bài chưa lật của mình.
Vẫn duy trì tốc độ như vậy, Sở Mộ vẫn đứng ở phía sau Luyện Thanh Vân cùng Hoàng Phủ Trường Thiên, lại cùng Tôn Trường Phong phía sau duy trì khoảng cách nhất định, khiến Tôn Trường Phong muốn đuổi kịp, cũng không có cách nào vượt qua.
Chín rẽ mười tám ngoặt, lướt qua từng tầng gian nan hiểm trở, Hoàng Phủ Trường Thiên cùng Luyện Thanh Vân gần như đồng thời lao ra khỏi con đường núi, đến một mảnh đất trống giữa sườn núi. Ngay sau đó, Sở Mộ cũng lao ra khỏi đường núi.
Vèo vèo vèo.
Từng bóng người bay nhanh, lao ra khỏi đường núi, đi tới trên mảnh đất trống giữa sườn núi, dừng bước lại.
Tiếng gió từ trên bầu trời vang lên. Chỉ thấy Gia Cát Xung ngồi trên một con hạc mào hồng hạ xuống trên mảnh đất trống. Đôi mắt hổ bắn ra tinh quang đảo qua trên mặt của mọi người. Lúc rơi vào trên mặt Sở Mộ, hắn dừng lại hai giây.
- Không tệ. Chín rẽ mười tám ngoặt thử thách chủ yếu là tốc độ. Trong các ngươi có người vượt ra ngoài dự đoán của ta.
Đợi đến khi phần lớn mọi người đều đến đây, lúc này Gia Cát Xung mới mở miệng vừa cười vừa nói.
Tiếp đó, Gia Cát Xung liền tuyên bố danh sách mười người đứng đầu.
Danh hiệu đứng đầu là Hoàng Phủ Trường Thiê. Hắn lao ra khỏi chín rẽ mười tám ngoặt sớm hơn so với Luyện Thanh Vân một chút. Mặc dù chỉ là chênh lệch nửa bàn chân, nhưng vẫn có sự khác biệt. Danh hiệu đứng đầu trừ hắn ra không còn có thể là ai khác.
Người đứng thứ hai, tất nhiên là Luyện Thanh Vân. Bởi vì chậm nửa bàn chân bị hạ xuống đứng thứ hai. Luyện Thanh Vân mặc dù không có bất kỳ biểu thị nào, nhưng trong đáy mắt vẫn hiện lên một tia hàn quaang.
Người đứng thứ ba chính là Sở Mộ. Khi Gia Cát Xung một tuyên bố, Hoàng Phủ Trường Thiên và Luyện Thanh Vân đều dùng ánh mắt quái dị nhìn Sở Mộ. Những người khác, có người dùng ánh mắt nghiền ngẫm, có người khiếp sợ, có người lại lộ ra lửa giận.
Người đứng thứ tư chính là Tôn Trường Phong. Người đứng thứ năm là Hoàng Phủ Băng Ngưng. Người thứ sáu là Trầm Nhiêu. Người thứ bảy là Hoàng Phủ Thủy Điệp. Người thứ tám là Nam Cung Hạo Dương. Người thứ chín là Cao Cốc Lăng. Người thứ mười là Hoàng Phủ Năng.
Về phần Hoàng Phủ Phách, đứng thứ mười một. Hắn nắm chặt hai tay, trong mắt lộ ra lửa giận, hận không thể nhào lên đánh một quyền khiến đầu Sở Mộ nổ tung.
- Danh hiệu đứng đầu có thể thu được thưởng một vạn học phần. Người thứ hai thu được chín ngàn. Người thứ ba thu được tám nghìn. Cứ lấy quy luật đó tính xuống, người đứng thứ mười thu được thưởng một nghìn học phần.
Gia Cát Xung cười híp mắt nói:
- Có lòng nhắc nhở, đối với học viên mới như các ngươi mà nói, những phần thưởng học phần, xem như là đặc biệt dày. Cho nên, ở cửa thứ hai, phải cố gắng tranh thủ.
Bên trong rừng rậm u ám, không âm thanh, tràn ngập tĩnh mịch.
Đột nhiên, âm thanh vèo vèo vang lên. Từng bóng người bay nhanh xông vào trong rừng rậm, phá tan sự tĩnh mịch ở nơi đây.
Trong nháy mắt, hơn một ngàn thân ảnh trước sau xông vào bên trong rừng rậm. Trên mảnh đất trống giữa sườn núi Hắc Giao, chỉ còn lại có Gia Cát Xung và con hạc mào đỏ kia.
Trên mặt Gia Cát Xung lộ ra một loại nụ cười rất quái dị, có chút giống như đang đùa dai:
- Cửa sát hạch thứ hai thực sự khiến người ta hoài niệm. Hi vọng những gia hỏa này có thể hưởng thụ thật tốt. . .
. . .
- Chín rẽ mười tám ngoặt khảo hạch là tốc độ. Như vậy rừng rậm Man Phong này khảo hạch là cái gì? Không ngờ không cho phép thi triển sát chiêu kiếm thuật và kiếm kỹ. Chỉ có thể lấy kiếm thuật cơ bản và kiếm thuật thức cơ bản để ứng phó.
Sau khi Sở Mộ nhảy vào rừng rậm Man Phong, thầm nghĩ, có chút suy đoán.
- Lần này, ta nhất định phải lấy được vị trí trước mười.
Hoàng Phủ Phách âm thầm nắm chặt nắm đấm, quay đầu lại liếc mắt một cái. Bởi vì ánh sáng trong rừng rậm quá mờ, hơn nữa quá nhiều người, hắn cũng không nhìn thấy Sở Mộ. Chỉ có điều, trong lòng hắn đối Sở Mộ vẫn tràn ngập oán niệm. Bất kể như thế nào, nhất định phải phát tiết ra cơn giận này. Bằng không trong lòng khí không thông thuận, toàn thân đều sẽ khó chịu.
- Hừ, trước không biết thưởng học phần sẽ nhiều như vậy, cho nên ta mới không có dốc toàn lực. Nhưng lần này, ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi đứng trước ta.
Đồng tử Nam Cung Hạo Dương giống như hỏa diễm bốc cháy lên.
Phạm vi rừng rậm Man Phong rất lớn. Chỉ một lát sau, hơn một ngàn người tản ra, dần dần trở nên thưa thớt.
Mà bên trong rừng rậm, ngoại trừ từng thân hình trùng kích không khí cùng với tiếng bước chân giẫm lên trên mặt đất khiến cành khô nát vỡ tan ra, không nghe thấy gì khác.
Đột nhiên, có âm thanh kỳ quái từ phía xa vang lên.
Lỗ tai Sở Mộ khẽ run lên. Hắn nhanh chóng quay đầu nhìn về phía bên phải. Lại chỉ có thể thấy một số bóng người chớp động, nhưng không có cách nào thấy được những thứ gì khác. Nhưng những âm thanh kỳ quái này hình như thoáng chốc đã tăng lên.
- Các ngươi có nghe được âm thanh gì hay không?
Một đệ tử kiếm phái đột nhiên dừng bước, hai mắt sáng lên nhìn người bên cạnh, nói.
- Không.
- Hình như có.
Nhưng vào lúc này, âm thanh kỳ quái này đã lớn lên.
Vù vù.
Âm thanh đột nhiên trở nên kịch liệt, khiến da đầu mọi người tê dại.