- Sở Mộ, thắng rồi.
Lương Hải Sơn trở lại chỗ ngồi, vẻ mặt tràn ngập kích động nói với Sở Mộ, trong lòng đối với Sở Mộ càng thêm cảm kích. Hắn hiểu rõ, nếu như không có Sở Mộ chỉ điểm, hiện tại chỉ sợ ngay cả vòng đấu loại hắn cũng không qua được.
- Chúc mừng ngươi.
Sở Mộ khẽ cười nói, hắn có thể cảm nhận được tâm tình của Lương Hải Sơn hiện tại.
- Hừ, chỉ là thắng một trận, có gì mà kích động như vậy chứ?
Cách đó không xa có người hừ một tiếng nói.
Nhưng mà Sở Mộ và Lương Hải Sơn không để ý tới.
Những trận đấu tiếp theo trong vòng đầu tiên lại được tiến hành.
Mỗi mười trận sẽ đổi một trọng tài lên đài, những trọng tài khác thì quan sát người dự thi, đồng thời còn đánh giá thực lực bọn họ. Thuận tiện cho việc sắp xếp đổi thủ sau đó. Bộ dáng như vậy mới có vẻ càng thêm cẩn thận, nghiêm túc, sẽ không xảy ra sai lầm không đáng có.
Mà trọng tài chính kia thì ở phía sau, nhìn như không làm cái gì, nhưng mà dường như lúc nào cũng đang suy nghĩ.
- Trận thứ tám mươi vòng thứ nhất, Tiết Ngân nhị viện đấu với Sở Mộ cửu viện.
Thanh âm vang lên, người cửu viện đều nhìn qua bên này, ánh mắt toàn bộ nhìn về phía Sở Mộ.
- Sở Mộ, rốt cuộc cũng tới phiên ngươi, ta tin rằng ngươi nhất định có thể đánh bại đối thủ.
Lương Hải Sơn nắm chặt hai tay, kích động nói, so với khi chính hắn lên đấu kiếm đài còn kích động hơn.
Nhưng mà vẻ mặt Sở Mộ lại bình tĩnh, chẳng lẽ hắn phải khẩn trương?
Không, hắn không có chút khẩn trương nào, đối với hắn mà nói, đây bất quá chỉ là một trận chiến trong vô số trận chiến trong tính mạng dài dằng dặc mà thôi, không cần phải quá xem trọng, chỉ cần bình tĩnh đối đãi là được.
- Hừ, nói không chừng thoáng cái đã bị người ta đánh bại.
-Thanh âm trước kia lần nữa vang lên, đó là Phó bang chủ Ngạo Kiếm bang Triệu Long KHôn, nhưng mà Sở Mộ lại không thèm chú ý, ngược lại Lương Hải Sơn thì quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào đối phương.
- Sư đệ, ta xem trọng đệ.
Gia Cát Minh mỉm cười nói.
- Được.
Gật đầu, Sở Mộ đứng dậy, nhanh chóng chạy tới đấu kiếm đài.
- Ta có thể cảm giác được hắn rất bình tĩnh, loại người này dễ khiến cho người ta sợ hãi nhất.
Trên mặt Hoàng Bất Câu thủy chung treo một nụ cười vui vẻ, nhẹ giọng nói.
- Có lẽ bất quá chỉ là giả vờ giả vịt mà thôi.
Chu Thiên Chiếu khinh thường nói.
Với tư cách là bang chủ Ngạo Kiếm bang hiện tại, Chu Thiên Chiếu tự nhiên sẽ không có chút hảo cảm nào với Sở Mộ, thậm chí còn đang suy nghĩ xem nên tìm cơ hội thế nào, hảo hảo giáo huấn Sở Mộ một phen, làm cho hắn biết thế nào là trời cao đất rộng.
- Không, ta có thể cảm giác được trong lòng hắn thực sự bình tĩnh.
Hoàng Bất Câu không nhìn Chu Thiên Chiếu mà chỉ nhàn nhạt nói.
- Hừ.
Chu Thiên Chiếu hừ lạnh một tiếng nhìn Hoàng Bất Câu, không nói gì thêm, nhưng mà đôi mắt lạnh lùng lại nhìn chằm chằm vào Sở Mộ.
Hàn Nhược Tuyết cũng nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, nàng tự nhiên nhận ra đây là người trước đó nàng thuận tay cứu trong Huyết Yêu cảnh.
Liếc mắt đảo qua Khai Phong kiếm khí trên giá gỗ, những thanh kiếm khí trên giá gỗ lúc này còn đa dạng hơn, thậm chí mỗi thanh Khai Phong kiếm khí đều ghi rõ chi tiết, ghi rõ xem thanh kiếm khí này có trọng lượng bao nhiêu.
- Thực sự là nam nhân mặt lạnh kia a.
Hoàng Phủ Phi Yến vừa mới trở thành đệ tử nội phủ không lâu vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Sở Mộ.
- Thực sự là đại ca.
Hoàng Phủ Cuồng kinh ngạc, đồng thời cũng vui mừng nói.
- Không ngờ là Sở Mộ, không ngờ hắn vừa mới tiến vào nội phủ chưa được bao lâu đã đi tới bước này.
Một ít gia hỏa vừa mới gia nhập nội phủ không lâu khiếp sợ nói.
- Hóa ra ngươi gọi là Sở Mộ, cửu viện...
Sắc mặt Tề Thiếu Phàm hiện lên nụ cười lạnh lẽo như băng.
- Là hắn.
Sở Hà, Từ Kiếm Phong cùng với những đệ tử Ly Châu kiếm viện liên tục thở dài.
Sở Mộ mân mê, nhấc một thanh Khai Phong kiếm khí thích hợp lên, đồng thời nhảy lên đấu kiếm đài.
Trong tích tắc Sở Mộ đã cảm giác được thân thể mình như một bị một cỗ lực lượng vô hình xẹt qua, ngay sau đó tiên thiên kiếm khí và ý cảnh , tinh thần trong người mình cũng yên lặng, không có cách nào nhúc nhích.
Tiết Ngân cũng chọn lựa một thanh Khai Phong kiếm khí rồi nhảy lên đài, đi tới trước mặt Sở Mộ.
- Trận đấu bắt đầu.
Trọng tài tuyên bố.
Khóe miệng Tiết Ngân hiện lên nụ cười vui vẻ, vẻ mặt dường như có chút kiêng căng, bởi vì thi đấu Kiếm thuật vi vương lần trước xếp hạng của hắn là một trăm tám mươi, trải qua ba năm tu luyện, kiếm thuật hắn đã trở nên cao siêu hơn, cho nên hắn có tư cách kiêu căng.
- Mời.
Phía đối diện, vẻ mặt Sở Mộ bình tĩnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh hạ kiếm lễ.
MỘt kiếm mạnh mẽ của Tiết Ngân bổ tới, kình phong rít gào.
Sở Mộ sải bước, một kiếm xuất phát sau mà tới trước.
Tiết Ngân vội vàng biến ảo chiêu thức, sáu đạo kiếm quang thoáng cái đâm về phía Sở Mộ.
Nhưng mà hắn lại không biết loại kiếm quang này đối với Sở Mộ mà nói, căn bản không tạo thành bất kỳ trở ngại nào.
Chỉ là một kiếm, sáu đạo kiếm quang bị phá.
Sắc mặt Tiết Ngân hơi đổi, mười đạo kiếm quang hiện lên, lập tức hội tụ lại thành một đạo, kiếm quang chói mắt bắn thẳng tới, kiếm nhanh chóng, sắc bén, tiếng xé gió sắc bén vang vọng khiến cho da đầu mọi người run lên.
Sở Mộ đâm ra một kiếm, cũng có kiếm quang chói mắt, so với kiếm quang của Tiết Ngân còn chói mắt hươn, lập tức khiến cho hai mắt hắn giống như bị kim châu, kiếm đâm ra không có cách nào khống chế được mà dừng lại một lát.
Lập tức một kiếm của Tiết Ngân thất bại, Sở Mộ lại hiện ra ở bên cạnh hắn, kiếm gác lên trên cổ hắn.
- Sở Mộ thắng.
Trọng tài tuyên bố.
Thu kiếm, sau khi hạ kiếm lễ, Sở Mộ quay người đi xuống đấu kiếm đan điền và ý cảnh tinh thần lập tức bắt đầu sinh động.
Tiết Ngân cau mày, hắn không thể tưởng tượng được mình lại bị thua như vậy.
- Ta biết ngay Sở Mộ nhất định có thể chiến thắng a.
Lương Hải Sơn cười nói.
- Hừ, vận khí tốt mà thôi.
Chu Thiên Chiếu hừ lạnh nói.
- Sở Mộ này trọng tài trong tổ mười đánh giá hắn khá cao, xem ra đối thủ như Tiết Ngân còn chưa có cách nào buộc hắn phát huy ra toàn bộ thực lực.
Một trọng tài trong tổ trọng tài thấp giọng nói.
- Đúng vậy, ta đoán hắn có tư cách cạnh tranh top một trăm một chút, nhưng mà top một trăm gần đây đều bị một trăm người trên Đồng Kiếm bảng chiếm, cơ hội Sở Mộ tiến vào top một trăm không lớn.
- Ta đoán, cuối cùng có lẽ hắn có thể đạt được vị trí từ một trăm cho tới một trăm hai mươi.
- Sư đệ, chúc mừng, chúc mừng.
Gia Cát Minh cười nói với Sở Mộ đang trở lại chỗ ngồi.
Sở Mộ cũng cười cười, loại đối thủ cấp độ này ngay cả một phần ba thực lực hắn cũng không cần thi triển là có thể đánh bại dễ dàng, không có gì đáng chúc mừng.