Bốp bốp bốp.
Vài tiếng động vang lên. Hai học viên mới nghiêng đầu sang về một bên. Hai bên trái và phải gương mặt từng người đều sưng lên, bầm máu đỏ bừng.
- Ngươi. . .
- Ta liều mạng với ngươi!
Hai học viên mới ở bên trong kiếm phái của mình coi như là cấp bậc thiên tài, chưa từng chịu sự khi dễ như vậy. Hai mắt bọn họ gần như đầy tia máu, rít gào một tiếng, lao về phía Trương Khánh Vĩ.
Ầm ầm.
Hai tiếng động vang lên. Hai học viên mới giống như quả bóng cao su bị Trương Khánh Vĩ đá bay, nặng nề rơi xuống đất, lăn vài vòng. Bộ dạng vô cùng chật vật.
- Chỉ dựa vào phế vật hai người các ngươi với tu vi thập đoạn đỉnh phong, cũng muốn cùng với ta động thủ sao? Thực sự là muốn chết.
Ánh mắt Trương Khánh Vĩ lạnh lùng giống như sói hung ác:
- Ngươi cho rằng nơi này là ở bên ngoài sao? Ta cho ngươi biết, mỗi người ở đây khi ở bên ngoài, đều tính là thiên tài. Nhưng ở chỗ này, các ngươi căn bản cũng không chiếm được bất kỳ ưu thế nào. Ngoan ngoãn khuất phục cho ta. Bằng không, ta tuy rằng không thể giết chết các ngươi, cũng không thể phế bỏ các ngươi, nhưng lại có thể khiến cho các ngươi mỗi ngày đều phải sống ở trong thống khổ.
Giọng điệu tràn ngập uy hiếp khiến hai học viên mới này vạn phần hoảng sợ. Thực lực chênh lệch thật sự quá lớn. Hơn nữa, trên người Trương Khánh Vĩ này còn có một khí tức vô cùng âm độc, chấn áp bọn họ.
- Ngươi rất tốt, không nói nhảm, để tránh chịu khổ về da thịt.
Trương Khánh Vĩ bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Sở Mộ, lạnh lùng nói:
- Tên gọi là gì?
- Sở Mộ.
- Sở Mộ. . . Sở Mộ. . .
Trương Khánh Vĩ lẩm nhẩm mấy lần, sau đó nhướng mày. Hình như hắn nhớ tới điều gì. Tiếp theo, thân sắc hắn lộ vẻ mừng như điên:
- Ngươi chính là học viên mới trong cả ba cửa ải hiểm yếu đều thu được trước ba. Ha ha ha ha. Vô cùng tốt vô cùng tốt. Ban đầu ta đã chặt đứt tâm tư. Bởi vì lấy thực lực của ta căn bản không thể nào cạnh tranh cùng người khác. Nhưng ngươi lại bị an bài đến chỗ của ta. Ta thực sự là may mắn. Ta biết ngươi tổng cộng thu được ba vạn bảy nghìn học phần. Lập tức giao ba vạn bảy nghìn học phần ra. Bằng không, mỗi ngày ta đánh ngươi một lần, cho ngươi mỗi ngày đều nhận thống khổ không có cách nào tu luyện được.
- Ngươi làm như vậy, không sợ bị Chấp Pháp Đường trừng phạt sao?
Sở Mộ cũng cười nhạt, nói.
- Ha ha, nực cười. Ngươi cho rằng đệ tử Chấp Pháp Đường rảnh rỗi như vậy sao? Hơn nữa ngươi cho rằng ngươi có cơ hội đi Chấp Pháp Đường cáo trạng sao? Ta cho ngươi biết, điều này là không có khả năng. Ngươi chỉ có thể ngoan ngoãn giao ra tất cả học phần, mới là con đường sống duy nhất.
Trương Khánh Vĩ vô cùng hưng phấn rống to nói.
Ba vạn bảy nghìn học phần, đối với hắn mà nói, đây là một khoản học phần lớn. Chỉ cần hắn thu được ba vạn bảy nghìn học phần, lập tức có thể đi tới Tàng Công Lâu chọn công pháp bí tịch mạnh hơn. Đến lúc đó, thực lực nhất định có thể lại ần thứ hai tiến bước. Thứ tự chiến hạng trên Tiểu Kiếm Tháp càng cao hơn. Thậm chí vào danh sách một trăm người đứng đầu, thu được thêm nhiều nguyên liệu vật tư hơn. Cuối cùng đột nhiên tăng mạnh, một lần hành động đột phá đến Hóa Khí Cảnh, thông qua sát hạch trở thành đệ tử nội phủ.
- Mang theo kiếm của ngươi, đến dưới lầu.
Sở Mộ nói, thân hình lắc một cái. Trương Khánh Vĩ chỉ cảm thấy mắt mình hoa lên. Sở Mộ đã xuất hiện ở đầu cầu thang, đi xuống phía dưới.
- Thân pháp không tệ. Nhưng nếu muốn khiêu chiến với ta, ngươi vẫn làm sớm mười năm.
Mặc dù trong lòng kinh ngạc trước tốc độ của Sở Mộ, nhưng Trương Khánh Vĩ vẫn cười lạnh nói. Hắn lắc mình tiến vào gian phòng của mình, lấy ra Ngụy Kiếm Khí, đi nhanh xuống lầu.
- Sở Mộ này một kiếm đánh bại Hoàng Phủ Phách, thực lực vô cùng cường đại. Hi vọng hắn có thể đánh bại tên lớn lối này.
Hai học viên mới liếc mắt nhìn nhau, cũng liền vội vàng xuống lầu.
Sở Mộ cùng Trương Khánh Vĩ từ phía xa đối diện nhau.
- Dũng khí của ngươi có thể khen tặng. Ta nhường ngươi ba kiếm. Ngươi hẳn là biết, người mới chính là người mới. Căn bản ngươi cũng không hiểu được giữa ta và ngươi có bao nhiêu chênh lệch.
Trương Khánh Vĩ cầm kiếm hai tay khoanh ở trước ngực, vẻ mặt hài hước nói.
- Đối phó với ngươi, một kiếm cũng đủ.
Sở Mộ nói, thân hóa thành một trận gió mạnh, xuất kiếm loá mắt. Một điểm hàn tinh phóng ra, sắc bén ép người. Trương Khánh Vĩ chỉ cảm thấy thấy hoa mắt. Một tia hàn tinh sắc bén vô cùng nhanh chóng phóng đại ở trước mắt, lao thẳng đến. Đồng tử hắn run rẩy, sắc mặt đại biến. Hắn cũng không quan tâm tới cái gì mà nhường ba kiếm nữa, trực tiếp rút kiếm chém ra, với ý định chống đỡ.
Chém ra một kiếm thất bại, hàn tinh run lên mê hoặc ánh mắt. Trương Khánh Vĩ vội vàng bay ngược lại. Nhưng một điểm hàn tinh lại nhanh chóng đến gần. Phong quang đáng sợ thậm chí muốn xuyên thủng hai mắt của hắn, khiến hắn cảm thấy vô cùng đau đớn.
Một tiếng động vang lên. Lưng Trương Khánh Vĩ va vào trên vách tường của Kiếm Lâu. Hàn tinh dừng lại, kiếm phong ép người rơi vào trên cổ họng của hắn. Toàn bộ yết hầu hoàn toàn nổi da gà. Hàn ý quét tới toàn thân.
Sắc mặt Trương Khánh Vĩ vô cùng khó coi, lúc xanh lúc đỏ lúc trắng. Hắn chật vật nuốt nước miếng. Cổ họng chuyển động ma sát với kiếm phong. Toàn thân hắn rét run.
- Đem tất cả học phần của ngươi chuyển sang cho ta.
Sở Mộ lạnh lùng nói.
Hai học viên mới đứng ngoài quan sát, nhất thời trợn mắt há hốc mồm.
- Ngươi. . . Ngươi không dám giết ta. Nếu. . . giết ta, ngươi cũng không có kết cục tốt.
Trương Khánh Vĩ cố gắng hết mức đưa đầu ra phía sau, chật vật nói:
- Chấp Pháp Đường của Đại Khôn Kiếm Phủ chắc chắn sẽ không bỏ qua học viên làm trái với phủ quy. Đến lúc đó ngươi cũng chỉ có một con đường là chết.
- Đó là chuyện sau này. Ngươi vừa chết, cái gì cũng không biết.
Sở Mộ lạnh lùng nói, không hề động đậy. Hai mắt vô cùng lạnh lùng, băng hàn đến cực điểm. Một tia sát khí sắc bén ở đồng tử phóng ra. Sát khí đáng sợ tập kích toàn thân, khiến Trương Khánh Vĩ sinh ra một cảm giác, Sở Mộ quả thật sau đó sẽ động thủ giết chết hắn.
- Không. . . Ngươi chờ một chút. . . Chờ một chút. . .
Trương Khánh Vĩ rất sợ. Hắn biết rõ, một khi bị giết chết, thật sự cái gì cũng không có. Cho dù là người này giết chết n mình sẽ bị trừng phạt thậm chí bị giết chết, hắn cũng không nhìn thấy, không nghe thấy, không cảm giác được. So sánh một chút, mình sống mới là tốt nhất:
- Ngươi không thể giết ta. Giết ta đối với ngươi không có bất kỳ lợi ích nào. Ngược lại sẽ khiến cho ngươi vi phạm phủ quy. Ta có học phần. Ta có sáu trăm học phần, có thể chuyển cho ngươi. Tất cả đều chuyển cho ngươi.
- Lập tức chuyển.
Sở Mộ lấy ra kiếm lệnh thân phận của mình ném cho Trương Khánh Vĩ. Kiếm phong vẫn chỉ vào phía trên cổ họng của Trương Khánh Vĩ.
- Được. . . Được. . . Ta lập tức chuyển.
Trương Khánh Vĩ liền vội vàng lấy ra kiếm lệnh thân phận của mình. Hai thanh kiếm lệnh tiếp xúc, vẻ mặt hắn nhức nhối. Sau hai hơi thở, hắn ném thanh kiếm lệnh trả lại cho Sở Mộ:
- Ta đã chuyển xong. Ngươi kiểm tra một chút.