Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 380: Chương 380: Ba cửa kiếm thuật. (Hạ)




Cửa cuối cùng, nắm thanh kiếm khí trên giá gỗ, tiện tay chém ra, xé rách một vết rách, đặt kiếm khí xuống, lách mình tiến vào bên trong.

Trừ Chu Thiên Chiếu ra còn có một số người khác vượt qua ba cửa ải vô cùng nhẹ nhõm, dễ dàng thông qua, có cảm giác như hạ bút thành văn, không có chút áp lực nào, làm cho rất nhiều người hâm mộ, đỏ mắt không thôi.

- Sở Mộ, ta đi trước, gặp lại trong vòng đấu loại.

Lương Hải Sơn nói, đối với việc bản thân có thể thông qua ba cửa ải vô cùng tin tưởng.

- Gặp lại trong vòng đấu loại.

Sở Mộ nói.

Lương Hải Sơn và chín đệ tử khác cùng nhau lao lên, sau mấy hơi trực tiếp tiến vào trong phòng.

Ước chừng qua sáu mươi hô hấp, cũng tương đương với một phút đồng hồ, mười người xuất hiện, năm người ủ rũ đi về trong đám người, năm người thì nhanh chóng tiến lên cửa thứ hai, mà Lương Hải Sơn cũng ở trong đó.

Chỉ chốc lát sau, năm người kia có hai người đi ra từ bên cạnh, ba người thì xuất hiện ở cửa sau, nhanh chóng chạy về phía trước. Lương Hải Sơn cũng là một trong ba người đó.

Sở Mộ nhìn chằm chằm vào Lương Hải Sơn, cửa thứ ba.

Lương Hải Sơn nắm một thanh Khai Phong kiếm khsi ở trên giá gỗ, đột nhiên đâm ra một kiếm.

Nhưng mà chỉ thấy kiếm khí bị bắn ngược lên, phong cấm chỉ hơi chấn động, không có bị xé nát.

Sắc mặt Lương Hải Sơn hơi đổi, thở ra một hơi, làm cho mình bình tĩnh lại, trái tim cũng không đập nhanh như trước nữa.

Nắm chặt Khai Phong kiếm khí, vẻ mặt Lương Hải Sơn biến thành lạnh lùng, một kiếm kia hắn có thể cảm giác phong ấn cũng gần như bị xé rách. Nếu như có thể vận dụng tiên thiên kiếm khí thì có thể đơn giản phá vỡ.

Nhưng mà vấn đề là ba cửa khảo hạch kiếm thuật này tuyệt đối cấm kiếm khí và ý cảnh, chỉ khảo hạch kiếm thuật thuần túy.

Trừ phi hắn không muốn tham dự thi đấu Kiếm thuật vi vương, nếu không thì không được vận dụng một chút kiếm khí và ý cảnh nào. Chỉ cần hơi chút vận dụng cũng sẽ bị phát hiện và loại bỏ.

Súc thế, tập trung tư tưởng, Lương Hải Sơn biết rõ mình còn có hai lần cơ hội, nếu như hai lần cơ hội còn lại cũng không thể phá vỡ phong cấm mà nói, như vậy thi đấu Kiếm thuật vi vương lần này hắn sẽ không còn có cơ hội tham dự.

Thở ra một hơi, chém ra một kiếm, kiếm khí phá không phát ra một tiếng sắc bén, thoáng chốt, phảng phất như có một đạo kiếm quang hiện lên.

Xoẹt một tiếng vang lên, giống như là thanh âm vải vóc bị xé rách vậy, phong cấm dưới thân kiếm vỡ ra một vết nứt.

Lương Hải Sơn tranh thủ đặt Khai Phong kiếm khí lên giá gỗ, khó khăn lắm trong nháy mắt phong cấm khép kín lại mà nhảy vào, rốt cuộc cũng chật vật thông qua.

- Đám thái điểu các ngươi, các ngươi phải nhớ kỹ, sau khi phá vỡ phong cấm nhất định phải lập tức đi vào. Nếu không phong cấm sẽ rất nhanh, lần nữa khép kín lại.

Học viên cũ đang giải thích lại cười nói, ngữ khí mang theo vài phần châm chọc:

- Đương nhiên, trước khi tiến vào phải đem tiên thiên kiếm khí thả lại tại chỗ, nếu không coi như ngươi có thành công tiến vào phong cấm thì cũng bị phán là thất bại rồi bị loại.

Trong lòng mọi người không khỏi rùng mình.

Buông tiên thiên kiếm khí tiến vào phong cấm, nhìn như rất đơn giản, nhưng mà thời gian ngắn như vậy, nhất định phải thật nhanh mới được. Tính ra, đây cũng là một khảo hạch, một khảo hạch vô hình.

Không ngờ, chỉ là thi đấu vòng loại của Kiếm thuật vi vương lại có nhiều vòng vo như vậy. Nếu không có học viên cũ giairthisch, những học viên chưa bao giờ tham dự thi đấu Kiếm thuật vi vương này cho dù trước kia có một chút hiểu rõ, chỉ sợ trong lúc nhất thời cũng không kịp trở tay a.

Một khi không kịp trở tay, như vậy kết quả cuối cùng rất có thể sẽ bị loại, lại đào thải này không phải là kiếm thuật không đủ, mà là vấn đề tâm tính.

Từng đám, từng đám đệ tử khiêu chiến ba cửa ải kiếm thuật, có thành công, có thất bại, thành công không dám đắc ý, thất bại lại không tránh khỏi thất vọng.

Lại có một nhóm đệ tử khiêu chiến ba cửa ải tiến vào cửa ải đầu tiên.

Lại là một đám khác, Sở Mộ cũng ở trong đó.

- Là Chung Lập Dương sư huynh, hắn sắp bắt đầu khiêu chiến.

- Cuhng sư huynh này chính là người đứng thứ mười trong bổn viện, cuối cùng cũng đạt được vị trí thứ một trăm năm mươi ba trong thi đấu Kiếm thuật vi vương chung kết a.

- Trừ Chung sư huynh ra, chín người còn lại đoán chừng không có gì đáng xem. Chung sư huynh nhất định là người đầu tiên thông qua cửa ải.

Các loại tiếng nghị luận vang lên, khóe mắt Sở Mộ thoáng nhìn về phía người bên cạnh, cũng là trường bào màu xanh, nhìn qua chừng hai mươi tư hai mươi lăm tuổi, vẻ mặt lạnh lùng, nhưng mà trong mắt lại có vẻ đắc ý hiện lên, nói rõ tâm tính của hắn cũng không có trầm ổn như biểu hiện bề ngoài.

Khảo hạch bắt đầu, mười người Sở Mộ nhanh chóng lướt đi, nháy mắt đã xông vào trong phòng.

vừa mới tiến vào phòng Sở Mộ đã lập tức cảm giác được có một loại cảm giác vô cùng kỳ quía, trong căn phòng này không có bất kỳ một chút linh khí chấn động nào, hơn nữa loại cảm giác này khiến cho tiên thiên kiếm khí trong đan điền hắn giống như bị giam cầm lại vậy, không thể nhúc nhích, thậm chí ngay cả linh hồn dường như cũng bị ảnh hưởng.

Nhưng mà kỳ thực không phải là linh hồn bị ảnh hưởng, mà vì một cách nào đó bên trong căn phòng này ý cảnh của bản thân bị ngăn cách, cho nên không có cách nào vận dụng.

Kể từ đó, trong căn phòng này, thứ có thể dựa vào cũng chỉ có thể là một cỗ thân thể và một tay kiếm thuật của bản thân mà thôi.

Vừa mới tiến vào trong phòng, trừ sinh ra loại cảm giác kỳ quái này ra, trước mắt Sở Mộ còn có ba đạo kiếm quang lạnh lẽo bay vụt tới.

Trảm Phong kiếm ra khỏi vỏ, một kiếm đánh nát ba đạo kiếm quang.

Bước chân của Sở Mộ không dừng lại, nhanh chóng phóng về phía trước.

Trong phòng này không có ánh sáng, vô cùng tối, cho dù là thị kiếm của Sở Mộ đã đạt tới viên mãn cũng không có cách nào nhìn thấy rõ ràng, chỉ có thể nhìn thấy một ít hình bóng mơ hồ mà thôi.

Chuyện này cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì với Sở Mộ, chính diện, bên cạnh và sau lưng có bảy tám đạo kiếm quang bắn tới. Từng đạo vô cùng sắc bén, lạnh lẽo kinh người. Khó có thể tưởng tượng được khi bị những kiếm quang này đánh trúng lại không bị thương.

Sở Mộ tuyệt đối sẽ không đi thử, coi như là muốn thử, cũng không phải thử trong loại trường hợp như thế này.

Hắn tiện tay chém ra một kiếm, bảy tám đạo kiếm quang toàn bộ đều bị nghiền nát.

Cửa khảo hạch đầu tiên của kiếm thuật chính là phòng ngự, nhưng mà phòng ngự cũng không có nghĩa là ngăn cản một cách ngốc nghếch.

Có đôi khi, công kích cũng là một loại phương thức phòng ngự rất tốt, như hiện tại vậy.

Mặc dù không có tiên thiên kiếm khí, không có ý cảnh gia trì, không có thi triển thân pháp và bộ pháp, nhưng mà tốc độ của Sở Mộ vẫn nhanh chóng vô cùng, một đường thẳng tắp chạy về phía trước.

Tiếng sưu sưu liên tục vang lên không ngừng, thậm chí còn có hơn mười đạo kiếm quang từ bốn phương tám hướng bay vụt tới, phảng phất như muốn xuyên thủng thân thể Sở Mộ trở thành tổ ong bò vẽ vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.