Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 574: Chương 574: Biên Hoang kiếm hào Khương Ly Trần. (Thượng)




Đêm đã khuy nhưng bên trong Biên Hoang thành vẫn đèn đuốc sáng trưng, vô cùng phôn hoa. Lúc này là lúc đám Kiếm giả sống về đêm chính thức hoạt động. Các loại tửu quán, thanh lâu, sòng bạc lúc này mới là lúc thu bộn nhất.

Sở Mộ cũng không có rời khỏi thành mà tìm một khách điếm ở lại.

Khách điếm này gọi là Biên Hoang khách điếm, khác với khách điếm bình thường, chỉ cho phép Kiếm giả đi vào ở, không cần bạc, chỉ cần linh thạch.

Sở Mộ trả một trăm khối linh thạch hạ phẩm mướn một gian phòng, cũng chỉ có thể ở một ngày.

- Mục tiêu tiến vào Biên Hoang khách điêm.s

- Nhìn chằm chằm vào cho ta, một khi hắn có dấu hiệu rời khỏi Biên Hoang thành lập tức báo cáo

- Vâng.

...

Vừa mới tiến vào trong phòng, Sở Mộ đã cảm thấy tuy rằng tốn một trăm khối linh thạch có chút lớn, nhưng mà cũng không oan uổng.

Một phòng một sảnh, bố trí tương đối tinh xảo, phong cách cổ xưa, tràn ngập khí tức Biên hoang mới có. Khiến cho người ta liếc mắt đã cảm thấy thật thỏa mái. Hơn nữa trình độ nồng đậm và tinh thuần của linh khí rất cao. So với Kiếm lâu Thiên cấp của kiếm phủ còn tốt hơn ba phần.

Hắn tổng kết thu hoạch hôm nay một chút, sau đó lại lấy ra Thực linh châu trong oản luân không gian ra. Lập tức, linh khí bốn phía không ngừng bị thu nạp tới, hơn nữa còn không ngừng được tinh lọc.

Vì ngăn ngừa phiền toái không đáng có, khi không có tu luyện, Sở Mộ thường thường sẽ thu Thực Linh châu lại. Nếu không sẽ khiến cho người ta cảm nhận được linh khí chấn động bất thường, dẫn tới một ít phiền toái không đáng có.

Linh khí tinh thuần không ngừng bị Thực linh châu thu nạp vào, tẩm bổ thân thể Sở Mộ. Mà Sở Mộ thì đắm chìm trong lĩnh ngộ kiếm thế đại thành vừa mới đột phá, củng cố vững chắc nó.

Cả đêm Sở Mộ không có nghỉ ngơi. Thời gian hắn dùng trên việc lĩnh ngộ và tu luyện, mãi cho tới khi bình minh. Sau khi tu luyện xong Thiên Nguyên cửu chuyển Sở Mộ mới rời khỏi khách điếm. Lần nữa tiến về phía tầng thứ tư Địa Hoang lâu nộp một vạn khối linh thạch hạ phẩm bày bán.

Bởi vì có liên quan tới Thường Tự Tại, Sở Mộ vừa mới tầng thứ tư Địa Hoang lâu bán hàng đã lập tức bị người ta nhận ra. Chỉ bất quá bọn hắn không biết lai lịch và tên tuổi Sở Mộ mà thôi.

Vẫn là một oản luân không gian trung phẩm, rất nhanh một buổi sáng đã trôi qua, không có ai hỏi thăm.

Sở Mộ ngồi ở sau quầy hàng, nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng mà trong lòng thì đang suy nghĩ tới ảo diệu của môn bí pháp thu hoạch trong Địa cung kia. Hắn không chút lo lắng về việc oản luân không gian trung phẩm sẽ bị người ta đoạt đi.

Thời gian chậm rãi trôi qua, giữa trưa qua đi, buổi chiều qua đi. Chạng vạng tối tới gần, Sở Mộ vẫn ngồi trên mặt ghế không chút nhúc nhích, chỉ có hô hấp kéo dài và đều như chứng minh cho mọi người thấy hắn vẫn là một người còn sống sờ sờ.

Đối với Kiếm giả Hóa Khí cảnh mà nói, chỉ cần không tiêu hao lớn lao gì, cả ngày không ăn uống cũng không ảnh hưởng gì cả.

- Tiểu tử này thật khờ, đắc tội với người Thường gia mà còn muốn bán đồ.

- Còn không phải sao? Đáng tiếc a, nếu như oản luân không gian trung phẩm kia là của ta thì tốt rồi.

- Nếu là ta, ba mươi vạn khối linh thạch hạ phẩm cũng được. ta sẽ bán cho Thường Tự Tại, tránh cho trêu vào phiền toái.

- Giá trị của oản luân không gian trung phẩm năm mươi vạn linh thạch hạ phẩm, bán ba mươi vạn đi, mất đi những hai mươi vạn linh thạch hạ phẩm. Đổi lại là ta, ta cũng không làm được.

Đủ loại tiếng nghị luận vang lên, vẻ mặt Sở Mộ vẫn không có chút động tĩnh nào.

Lúc này Thường Tự Tại lại chắp hai tay ra sau lưng từ từ bước tới, đứng trước quầy hàng của Sở Mộ, trên khuôn mặt nhìn như hiền lành nở nụ cười lạnh:

- Nếu như bây giờ ngươi chủ động đem oản luân không gian trung phẩm này dâng cho ta, hơn nữa dập đầu nhận lỗi với ta. Ta sẽ tha cho ngươi một mạng, đồng thời việc này cứ như vậy bỏ qua.

Thường Tự Tại xuất hiện hấp dẫn ánh mắt rất nhiều người chung quanh. Bất kể là chủ quán hay là những Kiếm giả lai vãng mua sắm cũng nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, nhìn hắn đáp lại như thế nào.

Kết quả Sở Mộ ngay cả mở mắt cũng không mở, tần suất hô hấp cũng không có thay đổi, thậm chí cả ngón tay cũng không thèm nhúc nhích lấy một cái. Giống như không nghe thấy lời Thường Tự Tại nói, trực tiếp coi hắn như không khí.

Thường Tự Tại sau khi nói ra lời này tức thì nhìn chằm chằm vào Sở Mộ. Kết quả hắn phát hiện ra Sở Mộ thờ ơ, mí mắt khẽ run lên, run rẩy không thôi. Trên trán có gân xanh nổi lên, bàn tay không tự chủ được nắm chặt, lửa giận từ trong lồng ngực hắn lan tràn, tràn ngập kích động, vô thức muốn rút một kiếm chém giết Sở Mộ.

May mắn mà hắn còn một tia lý trí, lý trí nói cho hắn biết, một khi rút kiếm chém Sở Mộ, kết cục chờ đợi hắn cũng chỉ là con đường chết. Dù là Thường gia ra mặt cũng không có cách nào bảo vệ được hắn.

Hắn hung hăng cắn môi, gắt gao trừng mắt nhìn vào Sở Mộ, ánh mắt lạnh lẽo tới cực điểm, sát cơ vờn quanh rồi bắn ra. Dường như muốn dùng ánh mắt giết chết Sở Mộ.

Không thể làm gì khác, Thường Tự Tại hừ lạnh một tiếng, oán hận quay người bước đi. Chỉ là một Kiếm giả Hóa Khí cảnh viên mãn, không ngờ lại làm khó Kiếm giả Khí Hải cảnh như hắn. Nhưng mà không có cách nào, Biên Hoang thành có quy củ của Biên Hoang thành.

Người chung quanh nhìn thấy âm thầm đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt nhìn về phía Sở Mộ tràn ngập thương cảm.

Sát ý của Thường Tự Tại Sở Mộ cảm nhận được rõ ràng.

- Nếu như hôm nay không có cách nào bán đi oản luân không gian trung phẩm này, không cần lại tới bày hàng nữa. Chuyên tâm ở trong khách điếm, tu thành bí pháp rồi rời khỏi Biên Hoang thành vậy.

Sở Mộ thầm suy nghĩ.

Bày bán hàng ở trong tầng thứ tư Địa Hoang lâu một ngày đã mất một vạn khối linh thạch hạ phẩm, đối với Sở Mộ hiện tại mà nói, một vạn khối linh thạch hạ phẩm cũng là một con số tương đối lớn.

Rất nhanh, màn đêm buông xuống, bởi vì Thường Tự Tại lại xuất hiện thêm một lần, làm cho quầy hàng của Sở Mộ càng không có ai hỏi thăm, thậm chí ngay cả tới gần liếc một cái cũng không. Giống như sợ bị liên lụy vậy.

- Ồ? Oản luân không gian trung phẩm? Không tệ, ta lấy.

Lúc này một đạo thanh âm lạnh nhạt truyền tới, chỉ thấy có hai đạo thân ảnh bước tới, lập tức khiến cho mọi người chú ý.

Khi đám Kiếm giả này muốn nhìn xem rốt cuộc là ai to gan tới như vậy, khi ánh mắt bọn hắn nhìn vào mặt hai người kia. Đột nhiên toàn thân khẽ run rẩy, vẻ mặt đại biến, muốn có bao nhiêu đặc sắc thì có bấy nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.