Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 2236: Chương 2236: Chống đỡ. (Thượng)




Khi phi hạm di chuyển chừng nửa tháng, Cự Kình hào gặp một cơn bão mạnh mẽ.

Cơn bão màu xám đen, điên cuồng tập kích chung quanh, đem nước biển màu xanh da trời cuốn vào, khiến cho màu sắc của cơn bão từ màu đen hóa thành màu xanh da trời. Bên trong màu xanh thâm thúy ẩn chứa một loại lực lượng khủng bố hủy diệt đáng sợ.

May mắn mà hình thể Cự Kình hào cũng đủ lớn, hơn nữa lại vô cùng chắn chắn. Tăng thêm phong cấm phòng ngự được mở ra toàn bộ, rất đơn giản đã có thể kháng cự với cơn bão xâm nhập, hoàn toàn không bị tổn hao gì.

Một ít tu luyện giả thậm chí còn đứng trên bong thuyền nhìn cơn bão khủng bố kia, mà Sở Mộ cũng là một thành viên trong số những người này.

Uy năng của thiên nhiên vô tận, vô cùng khủng bố, không phải là thứ sức người có thể so sánh được. Mà tu luyện giả thì không ngừng tu luyện bản thân, thúc đẩy cấp độ tính mạng xảy ra biến hóa, quá độ, biến hóa về chất, qua đó nắm giữ các loại lực lượng thiên địa. Cuối cùng đạt tới hiệu quả thiên nhân hợp nhất.

Trong lòng có cảnh giới kiếm đạo cao siêu khiến cho Sở Mộ nhìn cơn bão khủng bố này cũng giống như nhìn một cơn bão kiếm khí khủng bố, giống như cơn bão kiếm nhận. Hắn nhìn chăm chú vào trong, giống như đang phân giải cơn bão thành từng đạo, từng đạo nguyên thủy. Mỗi một đạo, một đám cũng giống như một đạo kiếm khí, như là một thanh lợi kiếm, mang theo quỹ tích thiên nhiên chém, bổ, giống như phù hợp với thiên đại, tràn ngập uy năng đáng sợ.

Cơn bão này kéo dài liên tục ba ngày ba đêm, xen lẫn với cơn bão là nhưng hạt mưa lớn bằng ngón cái, còn có sóng biển cuồng bạo mãnh liệt, không ngừng trùng kích.

Cự Kình hào gắng gượng vượt qua. Ba ngày ba đêm quan sát cơn bão cũng làm cho Sở Mộ có chút lĩnh ngộ. Phong chi quy tắc rục rịch, có cảm giác như muốn phá tan gông cùm xiềng xích, nhưng mà thủy chung vẫn kém một đường, dừng lại ở cấp độ nhập vi đỉnh phong.

Sở Mộ còn phát hiện ra một chuyện, Hằng kiếm thế bác đại tinh thâm, không có cách nào diễn tả bằng lời được cho rõ ràng. Cơ hồ dưới tình huống dùng Hằng kiếm thế làm kim chỉ nam, có thể tăng phúc tìm hiểu tất cả những thứ có liên quan tới kiếm.

Trải qua cơn bão, Cự Kình hào cũng nhìn thấy hòn đảo đầu tiên. Là một hòn đảo cũng không lớn, phi hạm cũng không dừng lại, vẫn phi hành qua, tiếp tục tiến về phía trước.

Đây là lần đầu tiên Sở Mộ ra biển, ngoài tu luyện ra chung quy hắn sẽ lên tới bong thuyền nhìn qua một chút. Nhận thức những cảnh vật, những thứ mới lạ.

Bầu trời bao la bát ngát, biển cả bao la mờ mịt giốn như con đường tương lai vậy, tràn ngập vô số khả năng.

Ngày thứ hai mươi ba đi thuyền, một đầu Hải thú cực lớn vung xúc tu của mình ra, tựa như một thanh thần kiếm tuyệt thế đâm về phía Cự Kình hào. cường giả Thánh cấp hộ vệ bên trên Cự Kình hào kịp thời phát hiện ra, vội vàng ra chiêu, đánh lui xúc tu vừa to vừa thô kia.

Lúc đầu Hải thú kia xuất hiện, đám người Sở Mộ hít sâu một hơi, là một đầu bạch tuộc. Một đầu bạch tuộc hình thể khổng lồ, mỗi một xúc tu đều dài hơn trăm trượng.

Đầu hải thú bạch tuộc này có lực lượng của cường giả Thánh cấp. Bất quá nó lại không có bao nhiêu trí tuệ, đối với lực lượng bản thân mình cũng không biết vận dụng quá sâu, vô cùng thô ráp. Đối phó với cường giả Nhân tộc ngang cấp vẫn kém một chút. ưu thế của nó chỉ ở chỗ hình thể khổng lồ và lực lượng cực lớn không gì so bì nổi, hơn nữa còn có lực phòng hộ kinh người.

Mấy vị cường gỉa Thánh cấp đồng thời ra tay, không ngờ lại không thể chém giết đầu hải thú bạch tuộc kia, chỉ có làm nó bị thương, để cho nó chạy thoát.

Biển cả là địa bàn của hải thú, có ưu thế địa lợi. Cường giả Thánh cấp nhân tộc tuy rằng có thể lẻn vào trong biển cả, nhưng mà sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.

Nó đã chạy trốn, có truy kích cũng chỉ tốn thời gian, như vậy còn làm ảnh hưởng tới hành trình của Cự Kình hào.

Hơn tháng rốt cuộc cũng qua đi.

Một hòn đảo cực lớn xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

- Hòn đảo kia chính là Liên Vân đảo.

Có người chỉ vào hòn đảo cực lớn kia nói.

- Hòn đảo này thật lớn a. So với những hòn đảo trên đường chúng ta gặp phải còn lớn hơn rất nhiều.

có người hoảng sợ nói.

- Đó là đương nhiên, Liên Vân đảo là một trong những hòn đảo lớn nhất được phát hiện ra hiện tại. Diện tích của nó đủ để xếp vào trong top ba những hòn đảo này. Cơ hồ có thể so sánh với hơn phân nửa lãnh thổ của Thương Lan hoàng triều.

Từng tiếng nghị luận lọt vào trong tai, vẻ mặt Sở Mộ lạnh nhạt nhìn Liên Vân đảo xa xa. Cự Kình hào nhanh chóng phi hành, không ngừng tiếp cận.

- Các vị, hòn đảo kia chính là mục tiêu Liên Vân đảo của chúng ta. Không quản các ngươi có biết hay không, ta đều phải nhắc nhở một câu. Ở trên Liên Vân đảo, Thiên Thánh giáo là thế lực cường đại nhất, có thể nói Thiên Thánh giáo chính là chúa tể Liên Vân đảo. Cho nên tốt nhất các ngươi không nên đắc tội với người Thiên Thánh giáo. Nếu không ngay cả cơ hội rời khỏi Liên Vân đảo cũng không có.

Phó hạm trưởng Cự Kình hào nói với mọi người, xem như là một cảnh cáo mang thiện ý. Có thể nói, mỗi một chuyến tới đây hắn đều nói lời này, đã lặp lại không biết bao nhiêu lượt.

Về phần có người nghe vào hay không đó là chuyện của người khác. Coi như những người này chết hết trên Liên Vân đảo cũng không có nửa phần quan hệ tới hắn.

- Mặt khác, các ngươi cũng sẽ nhìn thấy Hải tộc. Trừ Thiên Thánh giáo ra, Hải tộc cũng là một tồn tại hoành hành ngang ngược trên hòn đảo này. Tốt nhất không nên xung đột với Hải tộc. Nếu không coi như là người Thiên Thánh giáo cũng sẽ không che chở cho các ngươi được.

Phó hạm trưởng lại bổ sung một câu.

Ước chừng nửa canh giờ sau, Cự Kình hào hoàn toàn tới gần Liên Vân đảo, bắt đầu đáp xuống.

Mấy ngàn người trước sau rời khỏi Cự Kình hào, chính thức bước lên mặt đất Liên Vân đảo.

Lại nói, thổ địa của Liên Vân đảo cũng không có khác biệt bao nhiêu với thổ địa ở Thương Lan hoàng triều. Nếu như muốn nói kỹ càng hơn, chỉ có thể nói là hơi nước trong không khí ở đây tương đối nồng đậm. Thủy chi lực chấn động nồng đậm hơn Thương Lan hoàng triều và Thiên Khung vực.

Dù sao đây cũng là đảo, bốn phía hoàn toàn là biển, bị nước biển ảnh hưởng. Thủy chi lực nồng đậm hơn cũng không có gì là lạ cả.

Địa điểm đám người Sở Mộ đặt chân trên đất liền chính là một tòa thành thị phồn hoa, gọi là Phi Vân thành. Bởi vì thời gian có hạn cho nên Sở Mộ cũng không có ý định dừng lại ở đây. Hắn còn có chuyện quan trọng, phải hoàn thành trong thời gian ngắn. Bất quá trước khi rời khỏi Phi VÂn thành hắn vẫn phải lấy bản đồ lộ tuyến ra, hoặc là nói bản đồ địa hình Liên Vân đảo. Như vậy mới không lạc phương hướng được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.