Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 239: Chương 239: Cuộc chiến chấm dứt chấp niệm thứ hai. (1)




Tiếp theo, thân hình Sở Mộ vừa chuyển, nhanh chóng lao sáng bên cạnh. Sau đó sát chiêu kiếm thuật hệ thủy cuồn cuộn cuộn trào mãnh liệt lao đến, thu lại không được, trực tiếp đánh vào trên thân thể Quách Thừa Cơ. Quách Thừa Cơ giống như bị hồng thủy trùng kích quét tới. Trong những tiếng ầm ầm vang vọng, hắn bị đập vào trên một thân cây. Hai mắt hắn nhanh chóng trở nên trắng dã. Ngụy Kiếm Khí tuột tay rơi xuống đất.

- Quách sư huynh!

Đồng tử Vương Lân phóng đại. Hắn không ngờ tới sẽ là loại kết cục này. Tiếp theo hắn liền cảm giác được phía sau truyền đến một sát khí đáng sợ, khiến hắn sởn tóc gáy, da đầu nổ tung.

Kiếm khí mạnh mẽ nghịch chuyển, hắn tránh sang một bên. Trong kinh mạch truyền ra cảm giác đau đớn bị xé nát. Nhưng sát khí phía sau giống như ruồi nhặng bám theo xuong, khóa chặt.

- Đừng hòng mơ tưởng giết được ta!

Vương Lân nảy sinh ý định ác độc. Hắn chợt xoay người, một lần nữa thi triển ra sát chiêu. Kiếm hóa dòng nước lũ, đánh nát một thân cây phía trước. Lại không có một bóng người. Đồng tử hắn co lại. Bên trong đan điền, một luồng kiếm khí Tiên Thiên muốn phát ra. Hắn vận chuyển ở trong kinh mạch, chuẩn bị thi triển ra, giết chết Sở Mộ bất kỳ lúc nào.

- Xuống làm bạn với Vương Kỳ đi.

Bên tai hắn chợt vang vọng một giọng nói khẽ đầy quỷ dị, giống như tiếng thì thầm của tử thần.

Không kịp làm ra phản ứng khác, kiếm khí Tiên Thiên cũng không kịp vận dụng, Vương Lân chỉ cảm thấy trên cổ của mình xuất hiện thêm một tia rét lạnh. Chỉ là một tia rất nhỏ. Trong tai dường như nghe được tiếng da thịt bị cắt, máu tươi bắn ra.

Ánh mắt hắn trở nên mơ hồ, thấy một tia màu đỏ tươi bay ra. Toàn thân cũng dần dần trở nên vô lực. Tay hắn đã cầm không được kiếm. Thanh kiếm rơi trên mặt đất phát ra một tiếng keng đầy xa xôi. Trời đất dường như quay cuồng. Hắn đã ngã sang một bên. Hai tay, hai chân hắn vẫn hơi co quắp, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm vào bầu trời, dường như đang chất vấn.

Lau đi vết máu trên thanh kiếm, Sở Mộ thu kiếm vào vỏ. Hắn cúi đầu nhìn thi thể Vương Lân, không nói được một lời. Hắn chỉ cảm thấy trong linh hồn mình, dường như có thứ gì thoáng cái tản đi mất. Có một loại lĩnh hội không có cách nào nói rõ ràng. Giống như là loại bỏ được thứ gì đó dơ bẩn, bắt đầu trở nên thông thấu hiểu rõ.

- Còn chưa đủ. Chấp niệm đầu tiên chấm dứt, còn có chấp niệm thứ hai...

Kiếm quang giống như nước chảy, dâng lên. Cát đá cuồn cuộn không ngừng.

Bóng người chớp động, lúc trái lúc phải, tránh kiếm quang như mặt nước, trở tay chém ra một kiếm. Kiếm khí ngang trời, nổ tung, phát ra một tiếng rên rỉ. .

- Ta đã nói qua, ngươi không phải là đối thủ của ta.

Giọng nói mang theo vài phần tà ác vang lên. Người thanh niên mắt tam giác hoàn toàn không che giấu dục vọng chiếm giữ mãnh liệt lộ ra trong mắt. Hắn nhìn chằm chằm vào người phía trước, hưng phấn nói.

Lâm Lạc Thủy sợ đến sắc mặt trắng bệch, biểu tình sợ hãi, một tay thật che ở trước ngực. Mặc dù không có để lộ cảnh xuân, nhưng theo bản năng nàng cảm thấy làm như vậy, sẽ an tâm hơn một chút. Một tay khác của nàng nắm thật chặt Ngụy Kiếm Khí, từng bước một chậm rãi lui về phía sau. Tròng mắt thoáng chuyển động, tìm kiếm cơ hội thoát thân. Trong lòng nàng lại không bối rối như biểu hiện ra bên ngoài.

- Ngươi không nên tới đây. Bằng không, ta sẽ giết ngươi.

Lâm Lạc Thủy một bên tìm kiếm cơ hội thoát thân, một bên sử dụng giọng nói kinh hãi khiếp sợ chói tai kêu lên. Nhưng ánh mắt của nàng lại không có nhiều biến hóa lớn.

- Giết ta? Chỉ dựa vào một kẻ tu vi thập đoạn hậu kỳ như nàng mà cũng muốn giết ta sao? Nực cười.

Người thanh niên mắt tam giác liên tục cười lạnh. Hắn có tu vi nửa bước Hóa Khí. Hơn nữa còn không phải là nửa bước Hóa Khí bình thường. Nếu như không phải coi trọng mỹ sắc của nữ tử này, hắn đã sớm một kiếm giết chết cho xong chuyện.

- Ngươi. . . Ngươi tới nữa, ta tự sát. . .

Lâm Lạc Thủy thật ra có chút sốt ruột. Tay phải nàng thoáng động, Ngụy Kiếm Khí trực tiếp đặt ở trên cổ của mình.

- Đừng. . . Ngàn vạn lần đừng tự sát.

Người thanh niên mắt tam giác cũng sốt ruột, vội vàng dừng bước. Mỹ nhân còn không có hưởng được, làm sao có thể chết? Hắn cũng không có loại người có sở thích chơi thi thể. Giọng nói của hắn trở nên mềm nhẹ:

- Tiểu mỹ nhân, ta cho nàng biết. Ta là đệ tử Kinh Đào Kiếm Phái, tu vi nửa bước Hóa Khí, tiền đồ vô lượng. Theo ta, bảo đảm nàng sẽ không phải chịu thiệt thòi.

Lâm Lạc Thủy nghe vậy nhất thời ngẩn người ra. Đồng tử khẽ rung lên, dường như đang suy nghĩ điều gì, lại dường như có chút động tâm.

- Ta ở trong các đệ tử Kinh Đào Kiếm Phái vẫn có chút quyền phát biểu. Chỉ cần nàng thuận theo ta, đến lúc đó, không thiếu lợi ích cho nàng.

Thanh niên mắt tam giác có kinh nghiệm phong phú, vừa nhìn thấy ánh mắt của Lâm Lạc Thủy, đã biết nữ nhân này có chút động tâm, liền vội vàng nói.

- Trước khi ta đáp ứng ngươi, ngươi phải thay ta làm được một việc. Sau khi làm xong, ta mới có thể thật tâm thật ý theo ngươi. Bằng không, ta sẽ tự sát, khiến cho ngươi cái gì cũng không chiếm được.

Lâm Lạc Thủy nói với giọng đầy căm hận.

. . .

- Hắn chính là một trong hai người nàng muốn ta giết chết sao?

Thanh niên mắt tam giác chỉ vào một người phía trước, quay đầu nhìn về phía Lâm Lạc Thủy, nói.

- Không sai. Hắn chính là một trong số đó.

Giọng nói của Lâm Lạc Thủy tràn ngập hận ý. Từ sau khi bị Vương Lân vứt bỏ, nàng đối Vương Lân tràn ngập oán hận. Nàng đã thề nhất định phải khiến cho Vương Lân trả một cái giá nặng nề. Sau đó nàng đi tìm Sở Mộ, lại bị Sở Mộ đối xử lạnh lùng. Nàng càng ghi hận trong lòng.

Nhưng không quan tâm Vương Lân hay Sở Mộ, thực lực đều mạnh mẽ hơn nàng. Nàng muốn muốn trả thù, dựa vào bản thân mình lại không có cách nào làm được. Nàng chỉ có thể mượn ngoại lực.

- Chỉ là một người thập đoạn hậu kỳ. Xem ta một kiếm giết chết hắn.

Thanh niên mắt tam giác cười lạnh một tiếng, mang theo vài phần khinh thường nói. Sau đó hắn bước về phía Sở Mộ.

- Chấp niệm thứ hai, cũng nên chấm dứt.

Sở Mộ khẽ thở dài, ánh mắt thâm thúy. Thật sự không nhìn ra được hắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì.

- Ngươi ở đây đang thì thầm cái gì vậy? Muốn cầu xin tha thứ sao? Xin lỗi, ngươi cho dù quỳ xuống dập đầu ba mươi cái, ta cũng sẽ không bỏ qua ngươi.

Thanh niên mắt tam giác mỉm cười, nói. Hắn chậm rãi rút kiếm ra, bước chân đột nhiên tăng nhanh, giống như một mũi tên rời cung bắn về phía Sở Mộ. Sát khí ép người, phong quang sắc bén vô cùng.

Người chưa đến, sát khí đã tới bên cạnh. Kiếm khí ngang trời chém đến.

Sở Mộ bước sang một bước. Kiếm khí đáng sợ từ bên cạnh bay vút qua, chém lên thân một cái cây, trực tiếp chặt đứt cái cây này.

Thân hình lắc lư lay động, thân pháp Phong Trung Du dung nhập ba thành Phong Chi Ý Cảnh, được thi triển ra hoàn toàn không có ý giữ lại.

Người thanh niên mắt tam giác chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên. Sở Mộ bất chợt không thấy tung tích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.