Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 610: Chương 610: Cuộc chiến kiếm hào.




Loại phương pháp vừa đi bộ, vừa phân ra một bộ phận ý niệm tu luyện Thiên Hoang kiếm thể Sở Mộ cũng mới nghĩ ra được.

Mặc dù nói đi đường cũng là một loại tu hành, nhưng mà đó là chỉ đi con đường dài dằng dặc ma luyện ý chí, tâm tính của bản thân mà thôi. Nếu như trong lúc đi bộ có thể tu hành thứ khác thì quả thực là nhất cử lưỡng tiện.

Bằng không từ Hắc Giao sơn tới Loạn Yêu nguyên, bằng vào tốc độ của Sở Mộ lúc này ít nhất cũng phải trên hai ba tháng. Mỗi ngày cũng chỉ có ban đêm nghỉ ngơi mới có một chút thời gian tu luyện, chẳng phải là quá ít hay sao?

Bầu trời có mặt trời trên cao chiếu rọi, quang mang vạn trượng chiếu rọi mặt đất, giống như phủ một tấm lụa màu vàng lên trên mặt đất.

Trên đường có người đi tới đi lui, có người cưỡi xe ngựa, có người lại đi bộ như Sở Mộ.

Bất quá người đi bộ thường thường là top năm top ba, người một mình đeo kiếm đi bộ như Sở Mộ lại cực ít. Cho nên mỗi một lần có người gặp Sở Mộ thường nhìn hắn thêm vài lần. Trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, âm thầm suy đoán đây rốt cuộc là ai.

Tu vi kiếm khí của Sở Mộ đạt tới Hóa Khí cảnh viên mãn đỉnh phong, bất quá hắn cực lực thu liễm kiếm khí chấn động của bản thân. Cho nên Kiếm giả khác nhìn vào căn bản khó có thể nhìn ra chi tiết của Sở Mộ, không biết tu vi kiếm khí của Sở Mộ rốt cuộc như thế nào.

Chỉ là nhìn thấy Sở Mộ tuổi còn trẻ, bộ dáng chưa tới hai mươi tuổi, tu vi kiếm khí hiển nhiên cũng không thể cao được. Có tu vi Hóa Khí cảnh nhập môn đã coi như không tệ, đạt tới Hóa Khí cảnh tiểu thành là cao nhất.

Đối với suy nghĩ của người khác Sở Mộ không thèm để ý. Hắn chỉ không ngừng đi về phía trước, gặp núi leo núi, gặp nước lội nước, gặp rừng qua rừng. Hắn đi thẳng trên con đường đã vạch sẵn từ lúc ở kiếm phủ, không thay đổi đường một chút nào.

Một tháng sau, Sở Mộ đã được như nguyện, hoàn tất tu luyện xương cốt. Hơn nữa xương cốt và cốt tủy dùng hoang khí tinh thuần lần nữa cọ rửa khiến cho quan hệ giữa cả hai càng trở nên mật thiết.

Đến lúc này Sở Mộ đã tu luyện hoàn tất tầng thứ ba Cốt Cách thiên trong Thiên Hoang kiếm thể.

Trong một tháng này, Sở Mộ bởi vì lặn lộn đường xa, lại không có sử dụng Thiên Nguyên kiếm khí hộ thể cho nên trường bào trên người hắn bị rách nát đi rất nhiều, hơn nữa còn có rất nhiều tro bụi bẩn dính bên trên. Đôi giày dưới chân cũng mòn đi, khiến cho cả người Sở Mộ nhìn qua giống như là một hán tử sống một cuộc sống gian nan, khốn khó vậy.

Mái tóc đen tán loạn, che mất nửa mặt, da mặt đen nhánh khiến cho người ta có cảm giác hắn là dã nhân từ trong rừng rậm sâu thẳm chạy ra.

Sở Mộ không thèm để ý chút nào, tâm tình hắn trải qua một tháng trèo đèo lội suối này trở nên vô cùng thanh tịnh, trong sáng. Loại trong sáng này khiến cho hắn cảm thấy linh hồn mình càng trở nên tinh khiếu, lực lượng linh hồn có chút tăng lnee.

Quan trọng hơn là, Vân chi ý cảnh vốn đạt tới bảy thành, không ngờ ở dưới tình huống hắn không cố gắng tìm hiểu tự nhiên lại đột phá tới bảy thành một. Mà Tê Liệt ý cảnh đạt tới năm thành mặc dù không có đột phá, nhưng mà Sở Mộ cảm giác, dường như có tư thế rục rịch.

không ngừng đi về phía trước, Sở Mộ không có để ý tới những thứ khác, đắm chìm trong cảm ngộ và tu luyện của bản thân.

Tầng thứ tư của Thiên Hoang kiếm thể là Kinh Mạch thiên, là đem kinh mạch rèn luyện, Thiên hoang hóa. Một khi kinh mạch hoàn thành Thiên Hoang hóa sẽ trở nên càng thêm cứng cỏi, mạnh mẽ. Đến lúc đó có thể chịu đựng được kiếm khí cường đại hơn trùng kích.

Bất quá kinh mạch cũng giống như xương cốt trải rộng toàn thân. Nhưng mà đối với xương cốt lại còn phức tạp hơn nhiều lần.

Bởi vậy muốn hoàn thành Thiên hoang hóa kinh mạch, thời gian và số lượng Thiên Hoang đan cần sử dụng chỉ sợ sẽ vượt qua số lượng khi Thiên hoang hóa xương cốt.

Đến bây giờ, vì hoàn thành Thiên hoang hóa xương cốt, số lượng Thiên Hoang đan Sở Mộ thu mua được từ Thiên Đan các trong Biên Hoang thành đã tiêu hao không còn. Nói cách khác, tu luyện Kinh mạch Thiên kế tiếp cần sử dụng tới Thiên Hoang đan thượng cổ.

- Mười tám khỏa Thiên Hoang đan thượng cổ, không biết có thể khiến cho ta tu luyện Thiên Hoang kiếm thể tới đâu.

Sở Mộ âm thầm nói.

Cho dù là phục dụng toàn bộ mười tám khỏa Thiên Hoang đan thượng cổ, cũng không có cách nào hoàn thành tu luyện Thiên Hoang kiếm thể. Đến lúc đó thiếu Thiên hoang đan phụ trợ, tốc độ tu luyện Thiên Hoang kiếm thể tất sẽ giảm xuống rất lớn. Muốn hoàn thành tu luyện không biết còn phải chờ tới năm tháng nào.

Trong lúc nhất thời Sở Mộ cũng không nghĩ ra được biện pháp giải quyết, chỉ có thể tạm thời như vậy mà thôi.

Hôm nay Sở Mộ đang đi qua một gò núi, sắc trời um ám. Dưới chân gò núi có một tòa cổ miếu.

Cổ miếu đã sớm bị tàn phá, ngói trên nóc nhà đã bị vỡ nát lộ ra xà ngang. Trên vách tường cũng có vô số vết rách, phảng phất như tùy thời sẽ sụp đổ. Chỉ là hết lần này tới lần khác lại không đổ xuống.

Từng đạo quang mang chập chờn từ bên trong miếu lóe lên, chứng tỏ bên trong miếu có người.

Sở Mộ xuất hiện ở cửa cổ miếu lập tức có vài đạo ánh mắt lợi hại phóng tới, liên tục nhìn vào người Sở Mộ, ánh mắt giống như kiếm quang, ẩn chứa phong mang sắc bén.

Sở Mộ không thèm để ý, chỉ tùy ý liếc mắt qua. Hắn nhìn thấy bên trong cổ miếu có một đống lửa, mà bên cạnh đống lửa có mấy Kiếm giả nam nữ đang ngồi. Hắn thu hồi ánh mắt, đi vào trong góc cổ miếu rồi ngồi xuống, không có để ý tới những người này.

- Các hạ là dã nhân nơi nào tới? Muốn đi vào đây chẳng lẽ không biết gọi chúng ta một tiếng? Làm như vậy chẳng phải quá không lễ phép hay sao?

Một trong số Kiếm giả đang ngồi cạnh đống lửa nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ tràn ngập chế nhạo, lạnh nhạt nói.

Mấy Kiếm giả còn lại thì nhướng mày.

- Cổ miếu là lãnh địa tư nhân của ngươi sao?

Sở Mộ không nhanh không chậm nói.

- Không phải.

Đối phương vốn giật mình trả lời, sau đó lập tức tức giận. Hắn tức giận vì một dã nhân y phục không sạch sẽ, chỉnh tề mà cũng dám phản bác lời nói của hắn. Tay hắn nắm chặt chuôi kiếm, toàn thân có kiếm khí sắc bén hiển hiện khiến cho đống lửa trước mặt phập phù không dứt:

- Cổ miếu này đã bị mấy người chúng ta sử dụng. Chúng ta là chủ nhân tạm thời của tòa cổ miếu này. Chủ nhân còn chưa đồng ý mà ngươi tự tiện xông tới, còn dám tùy tiện phản bác. Lập tức cút ra ngoài, nếu không đừng trách trở thành oan hồn dưới thân kiếm của ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.