Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 2172: Chương 2172: Cứu ma nữ. (Hạ)




Một thanh âm vang bên tai bóng người trong cầu vồng đen:

- Tô Nguyệt Tịch, lên đây đi!

Tô Nguyệt Tịch thót tim, giảm tốc độ.

Đầu óc Tô Nguyệt Tịch xoay chuyển, người này không chỉ biết tên của nàng, nghe giọng điệu hình như quen từ lâu, khác với kẻ truy sát.

Tô Nguyệt Tịch đang suy đoán thì Số Hiệu Cự Kiếm đã bay đến cạnh cầu vồng đen, bay song song. Cửa hạm mở ra, cho Tô Nguyệt Tịch thấy người trong Số Hiệu Cự Kiếm.

Tô Nguyệt Tịch hét chói tai:

- Là ngươi!

Với tính cách của Tô Nguyệt Tịch sẽ không hốt hoảng như vậy, nhưng vào Thâm Lam thế giới liền bị cường giả truy sát, nàng chín chết một sống dùng nhiều thủ đoạn giữ mạng mới trốn thoát. Tô Nguyệt Tịch một mình lang thang không biết đi đâu để hoàn thành nhiệm vụ, tình cờ được kỳ ngộ tiến bộ tu vi, thực lực lên cao nhiều. Nhưng nhiệm vụ không có chút manh mối, Tô Nguyệt Tịch đành phiêu bạt khấp nơi tìm cơ duyên.

Từ lúc vào Thâm Lam thế giới đến bây giờ Tô Nguyệt Tịch chưa gặp đồng bào nhân tộc nào, không ngờ lúc bị truy sát lại gặp một người đã từng khiến nàng ấn tượng khắc sâu: Sở Mộ.

Đệ nhất bảng Thiên Thanh, Tinh KHông Chi Tôn Sở Mộ, yêu nghiệt tuyệt thế được gọi là Chân Kiếm Vô Song.

Tô Nguyệt Tịch từ ban đầu không phục đến cuối cùng khâm phục, mặt ngoài nàng không thừa nhận nhưng trong lòng nghĩ vậy.

Nhưng Tô Nguyệt Tịch là người kiêu ngạo, dáng vẻ bên ngoài, thiên phú, thực lực đều hơn xa nhiều cùng thế hệ. Bây giờ bị truy sát bắt Tô Nguyệt Tịch gặp ai đều được, nàng không muốn gặp nhất là Sở Mộ.

Bởi vậy Tô Nguyệt Tịch mới hét chói tai.

Sở Mộ mỉm cười nói:

- Đúng là ta, lên đây đi.

Tha hương gặp bạn cố tri, còn cùng xếp hạng trên bảng Thiên Thanh, tâm tình của Sở Mộ rất tốt.

Tô Nguyệt Tịch do dự, nỗi lòng hơi phức tạp.

Cuối cùng Tô Nguyệt Tịch lắc người vào trong Số Hiệu Cự Kiếm.

Cửa hạm đóng lại lao vọt tới trước, nhanh chóng chuyển hướng, mở ra tốc độ lớn nhất bùm một tiếng hóa thành kiếm quang xuyên qua chân trời bay hướng Thiên Khung vực.

Đám người truy sát Tô Nguyệt Tịch trơ mắt nhìn Số Hiệu Cự Kiếm nhanh chóng biến mất trong mắt, cuối cùng hóa thành đốm đen mất hút. Không phải bọn họ không muốn đuổi theo mà vì Số Hiệu Cự Kiếm nhanh đến không ngờ.

- Chết tiệt, để nữ nhân kia trốn mất!

- Chiếc phi hạm đó quá đột ngột, không biết là ai?

- Trong tin tức của chúng ta thì nữ nhân này không có đồng bọn gì mới đúng, tại sao chiếc phi hạm kia cứu ả đi?

Mấy người kia thầm thắc mắc, hơi hiểu biết Tô Nguyệt Tịch.

- Vấn đề bây giờ không phải mấy chuyện này mà là nữ nhân này đã được cứu đi, sau khi trở về ăn nói sao với thiếu chủ đây?

Nghe câu đó mọi người biến sắc mặt, nhớ đến thủ đoạn của thiếu chủ là run.

- Sự việc ra ngoài dự đoán của chúng ta, nói thật chứ biết sao giờ? Với thực lực, địa vị của chúng ta cùng lắm nhận chút trừng phạt.

- Chết tiệt! Nếu để ta biết là ai cứu nữ nhân kia thì ta nhất định sẽ bắt lại lột da rút gân hắn ra!

Người bị bọn họ tuyên bố lột da rút gân bây giờ hơi lúng túng.

Số Hiệu Cự Kiếm là loại phi hạm một người, không gian bên trong không lớn, chứa một người thì rộng nhưng hai người thì hơi chật. Tô Nguyệt Tịch vừa chui vào thì mùi thơm tràn ngập trong không gian không lớn này. Vì cửa hạm đóng nên mùi thơm quanh quẩn không tán, không gian chật hẹp nên dù Tô Nguyệt Tịch cố gắng tránh sang một bên thì thân thể hai người vẫn dán vào nhau.

Nói đến thì quan hệ của hai người chỉ là bình thường, chưa từng gần gũi đến thế, nên khi chạm vào nhau gây cảm giác kỳ kỳ.

Sở Mộ một lòng kiếm đạo nhưng không phải kẻ không hiểu phong tình, chẳng qua hắn có kiên trì và mục tiêu của mình. Tình hình trước mắt đành tạm chịu đựng, Sở Mộ dời lực chú ý sang nơi khác. Nữ giới nhạy cảm hơn, gò má Tô Nguyệt Tịch đỏ ửng, nỗi lòng phức tạp.

Phi hạm Số Hiệu Cự Kiếm bay vụt qua bầu trời xanh biếc lao nhanh ra ngoài biên cảnh Thương Lan hoàng triều, hướng bắc đến Thiên Khung vực.

Bây giờ Sở Mộ không đơn độc một người, hắn mời Tô Nguyệt Tịch đi cùng.

Nói sao thì hai người đến cùng một chỗ, cùng là yêu nghiệt mười hạng đầu trên bảng Thiên Thanh. Tuy lúc trước không quen, thậm chí mâu thuẫn nhưng đó chỉ là cạnh tranh chứ không phải xung đột ích lợi, thù hận gì nhau.

Ở chung trong Số Hiệu Cự Kiếm ban đầu đụng chạm gây bứt rứt, hơi lúng túng. Rất nhanh Sở Mộ điều chỉnh lại, bỏ qua việc ngoài người, vừa lái phi hạm vừa lĩnh ngộ kiếm pháp. Tô Nguyệt Tịch dù gì là nữ nhân, hơi nhạy cảm nên bị lấn cấn khá lâu.

Dù gì là kiếm tu có tâm tính cứng cỏi, Tô Nguyệt Tịch nhanh chóng điều chỉnh lại.

Sở Mộ không nói chuyện, Tô Nguyệt Tịch cũng không nói gì.

Tính cách hai người giống nhau ở chỗ ít nói. Tô Nguyệt Tịch rất kiêu ngạo, thấy Sở Mộ không nói chuyện cho rằng hắn không muốn nói với mình, thế là nàng cũng không thèm nói dù trong lòng có nhiều thắc mắc.

Cứ thế kéo dài hơn một tháng, cuối cùng Tô Nguyệt Tịch không nhịn được mở miệng trước.

Hết cách, Tô Nguyệt Tịch dù sao là nữ, thân thể cứ đụng chạm vào nam giới thì dù tâm tính cứng cỏi mấy, cố gắng dời sự chú ý nhưng thời gian lâu ngẫun hiên sẽ để ý điều này. Cộng thêm Tô Nguyệt Tịch có nhiều điều thắc mắc, muốn hỏi nhưng ráng nhịn, lời nói cứ quanh quẩn đầu lưỡi, chất chồng muốn thốt ra.

Tô Nguyệt Tịch mở miệng nói:

- Tu vi của ngươi thế đến ngũ trọng thiên trung kỳ rồi.

Trong một chốc Tô Nguyệt Tịch không tìm được đề tài nên chọn đại, ngữ điệu hơi cứng nhắc.

Sở Mộ thuận miệng đáp:

- Nàng cũng đến lục trọng thiên.

Đối đáp xua tan không khí căng thẳng, Tô Nguyệt Tịch thả lỏng người mềm xuống.

Tô Nguyệt Tịch chợt nhận ra Sở Mộ khác với trong ấn tượng của nàng.

Tuy hai người biết nhau nhưng không qua lại, Tô Nguyệt Tịch hiểu về Sở Mộ ngừng lại ở thực lực và thiên phú, nàng hoàn toàn mù tịt về tính cách của hắn.

Tô Nguyệt Tịch cảm thấy Sở Mộ là đệ nhất bảng Thiên Thanh, yêu nghiệt tuyệt thế Tinh Không Chi Tôn, cỡ như Cổ Loạn Không cũng kém hơn hắn một bậc, người như vậy chắc chắn vô cùng kiêu ngạo, người kiêu ngạo thì khó ở chung.

Thiên tài kiêu ngạo, yêu nghiệt càng ngạo, đây là điểm chung. Tô Nguyệt Tịch tự biết tính cách của mình nên mới suy bụng ta ra bụng người.

Nhưng mới rồi đối đáp tuy giọng Sở Mộ lạnh nhạt nhưng không có chút gì là ngạo mạn. Tô Nguyệt Tịch rất bất ngờ, lòng thấy dễ chịu hơn, thay đổi quan cảm về hắn.

Tô Nguyệt Tịch nói chuyện không đông cứng như câu đầu:

- Ngươi có đầu mối gì không?

Sở Mộ không giấu diếm:

- Bí mật của Thế Giới Chi Linh e rằng liên quan đến mười tám viên thần châu.

Sở Mộ không nói việc mình được một viên Thần Châu Thâm Lam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.