Triệu Long Khôn giãy dụa đứng dậy, tay trái che ngực, gương mặt nhăn nhuóm. Hai mắt hắn nheo lại, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ. Tay phải cầm kiếm đưa ngang trước người, chậm rãi hoạt động. Thoạt nhìn hình như hắn còn không định chịu thua.
Thân hình lướt đi. Sở Mộ với bước chân hỗn loạn, tốc độ bay nhanh, một kiếm mang theo kiếm quang chói mắt, hung hăng chém về phía Triệu Long Khôn.
Hai mắt Triệu Long Khôn vừa bị kích thích không tự chủ nhắm lại. Trong lòng hắn thầm lo lắng. Hắn biết sự tình không ổn, vội vàng vung kiếm trong tay lên hình thành từng đạo kiếm ảnh với ý đồ ngăn cản.
Trước ngực lại bị công kích. Một cảm giác đau đớn truyền tới. Toàn thân hắn không cách nào khống chế được, liên tục lui về phía sau bốn năm bước, đặt mông ngã ngồi dưới đất. Hai tay chống xuống mặt đất, mới khiến hắn không có ngã xuống như vừa rồi. Hắn chỉ cảm thấy khó thở.
Triệu Long Khôn biết, ngực của mình nhất định có vết bầm tím rất rõ ràng. Động một cái cũng sẽ cảm thấy đau đớn.
Thời điểm đang muốn giãy dụa đứng dậy, Triệu Long Khôn cảm giác được cổ họng của mình đụng phải thứ gì đó lạnh như băng. Hắn không khỏi dừng động tác lại, ngẩng đầu nhìn lên. Vừa lúc hắn nhìn thấy ánh mắt và sắc mặt vô cùng bình tĩnh của Sở Mộ.
- Ngươi. . .
Vừa thốt ra một tiếng. Triệu Long Khôn đã cảm giác ngực của mình phát đau, không nhịn được liền hít một hơi khí lạnh.
- Sở Mộ thắng.
Trọng tài liếc mắt một cái, lớn tiếng tuyên bố.
- Ta đã biết, Sở Mộ nhất định sẽ giành được thắng lợi.
Lương Hải Sơn hào hứng nói.
- Cũng đúng. Nam mặt lạnh thắng.
Hoàng Phủ Phi Yến liền vỗ tay.
- Đại ca lại thắng.
Hoàng Phủ Cuồng cũng cảm thấy cao hứng, đồng thời lại có chút bất đắc dĩ:
- Không nghĩ tới chên lệch giữa ta và đại ca lại bị rút ngắn lại.
Gương mặt nhỏ nhắn của Hoàng Phủ Phi Yến nhăn lại, bĩu môi có chút chán nản. Bất tri bất giác, nam mặt lạnh ngay từ đầu không bằng bọn họ, hiện tại không chỉ đuổi kịp, còn muốn vượt qua bọn họ, sau đó, bỏ lại thật xa.
Đây là một vấn đề đặc biệt bất đắc dĩ lại không thể không nghiêm túc đối mặt.
- Sở Mộ này hình như vẫn chưa thể hiện ra toàn bộ trình độ kiếm thuật. Ta cảm giác vậy.
Trọng tài số 1 nói.
- Ta cũng có loại cảm giác này. Triệu Long Khôn không đủ phân lượng.
Trọng tài số 2 cũng nói.
- Trọng tài trưởng, ngài thấy thế nào?
Trọng tài số 3 hỏi.
- Vòng thứ hai đã không có cơ hội. Tới vòng thứ ba an bài cho hắn một đối thủ đủ tiêu chuẩn.
Trọng tài trưởng không đưa ra bình luận gì, mà thản nhiên nói.
Sau khi hắn vừa nói xong, các trọng tài nhất thời nghiên cứu xem thế nào mới là đối thủ đủ tiêu chuẩn.
10 người đứng đầu trong toàn khóa sao?
Không. Tuy rằng bọn họ biết Sở Mộ còn không có lấy ra toàn bộ trình độ kiếm thuật, nhưng lại không biết Sở Mộ rốt cuộc vẫn giữ lại bao nhiêu. Nếu chẳng may an bài đối thủ quá cường đại, Sở Mộ thoáng cái bị đánh bại, chính là bọn họ mất chức.
Cho nên đối thủ an bài này cần đặc biệt thảo luận kỹ càng.
- Có chút thú vị. Như vậy mới thú vị chứ!
Tề Thiếu Phàm âm thầm cười lạnh.
Sở Mộ quay về chỗ ngồi. Triệu Long Khôn lại đi tới phòng nghỉ. Hắn bị thương, cần phải xử lý một chút, để tránh thương thế chuyển biến xấu.
Hai mắt Chu Thiên Chiếu chứa đầy lửa giận nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, bộ dáng hận không thể lập tức dùng kiếm chém Sở Mộ.
Nói như thế nào Triệu Long Khôn cũng là Phó bang chủ của Ngạo Kiếm Bang, không ngờ lại bị Sở Mộ đánh bại như thế. Hơn nữa còn đánh bại tương đối đơn giản. Không hề nghi ngờ, danh tiếng của Sở Mộ sẽ vang dội, coi như là đạp lên “thi thể” của Triệu Long Khôn để thượng vị.
Bất kể là mâu thuẫn trước đó hay mâu thuẫn hiện tại, ân oán giữa Sở Mộ cùng Ngạo Kiếm Bang không dễ dàng chấm dứt như vậy. Chu Thiên Chiếu hiện tại nhậm chức bang chủ, bất kể là xuất phát từ sở thích của cá nhân hay suy nghĩ vì Ngạo Kiếm Bang, hắn đều phải giáo huấn Sở Mộ.
- Ngươi tốt nhất kà cầu khẩn không nên đụng phải ta. Bằng không. . .
Chu Thiên Chiếu dùng kiếm khí truyền âm. Âm thanh truyền vào trong tai Sở Mộ, tràn ngập uy hiếp. Câu nói kế tiếp tuy rằng chưa nói, nhưng nghĩ cũng biết sẽ là cái gì.
- Nếu là ngươi gặp phải ta, ta sẽ cho ngươi một sự ngạc nhiên.
Sở Mộ cũng dùng kiếm khí truyền âm đáp lại nói.
- Hừ, nếu như không phải vì Chư Cát Minh, ta đã sớm cho ngươi biết thế nào là trời cao đất rộng.
Chu Thiên Chiếu lạnh lùng liếc mắt nhìn Sở Mộ, lại nhìn về phía Chư Cát Minh. Nếu không phải trước đó Chư Cát Minh đi tìm hắn, tuyên bố hắn bảo vệ Sở Mộ. Nếu như mình dám động thủ đối với Sở Mộ, hắn tuyệt đối sẽ không khách khí, Chu Thiên Chiếu làm sao có thể mặc cho Sở Mộ hơn nửa năm không tìm tới gây phiền phức được.
Sở Mộ không có trả lời. Liếc mắt nhìn Chư Cát Minh, hắn mới hiểu được trong đó có liên quan tới Gia Cát sư huynh. Bằng không sợ rằng lúc đó mình đã có chút phiền phức.
Bất kể nói thế nào, Chư Cát Minh đối với mình vẫn có chút chiếu cố.
Có cơ hội, Sở Mộ sẽ báo đáp.
- Vòng thứ 6 trận thứ 48. . .
- Vòng thứ 6 trận thứ 49. . .
Không bao lâu, Lương Hải Sơn lại lên đài đấu kiếm. Tuy rằng trải qua năm vòng thi đấu, trình độ kiếm thuật của hắn lại tăng lên một tia. Nhưng lần này đối thủ mạnh mẽ hơn hắn quá nhiều. Bởi vậy, không được năm mươi kiếm, Lương Hải Sơn đã bị đánh bại.
Theo tình hình trước mắt có thể thấy, thứ hạng của Lương Hải Sơn sẽ không quá cao.
- Vòng thứ 6 trận thứ 79: Vạn Bàn viện số 2 đấu với Chung Lập Dương viện số 9.
- Ta chịu thua.
Chung Lập Dương đứng dậy lớn tiếng nói.
- Lại một người chủ động chịu thua.
- Thật ra không có gì là kỳ quái. Vạn Bàn lại đứng thứ hang của toàn khóa, được xưng kiếm bàn thạch. Chung Lập Dương kia căn bản cũng không đủ nhìn.
Vạn Bàn thi đấu đến bây giờ cũng tiến hành qua năm trận. Chỉ có điều mỗi trận đều rất đơn giản, một kiếm. Cũng chỉ là một kiếm quét ngang, trực tiếp đánh bại đối thủ.
Bởi vì đối thủ quá yếu, cho nên cho đến tận bây giờ, Sở Mộ vẫn không có thấy được phòng ngự siêu cường của Vạn Bàn được gọi là kiếm bàn thạch.
Cũng chỉ có đối thủ đủ phân lượng, mới có thể khiến Vạn Bàn thi triển ra thuật phòng ngự của hắn. Về phần những đối thủ khác, ngay cả một kiếm của hắn cũng không đỡ nổi, Vạn Bàn làm sao có thể đi lãng phí thời gian.
Hiện tại, trận thi đấu đã được tiến hành gần xong. Trên bảng toàn khóa, mười người đứng đầu, thậm chí là hai mươi người đứng đầu đều rất ít người hiện ra tài nghệ chân chính của mình. Bình thường bọn họ đều lấy xuất kiếm bình thường đánh bại đối thủ. Cho nên Sở Mộ còn chưa có thật sự nhìn thấy được phong cách thực sự của bọn họ.
- Vòng thứ 6 trận thứ 93: Diệp Tiểu Hoa viện số 6 đấu với Lương Thi Lạc viện số 10.
Trên mặt Diệp Tiểu Hoa, bao giờ cũng lộ ra một nụ cười mỉm. Không giống với nụ cười mỉm không câu nệ của Hoàng Bất Câu, hắn cười khiến người ta có cảm giác giống như xuân gió thổi qua, sẽ cho người ta cảm thấy tâm tình sảng khoái.