- Đột phá. . .
Tuyết chủ có chút hoảng hốt, tính toán ra, Sở Mộ này chưa đủ trăm tuổi a, vậy mà đã đột phá trở thành cường giả Tiểu Chúa Tể cảnh, làm cho nàng cảm giác không chỉ là rung động, mà còn khó có thể tin.
- Chẳng lẽ, hắn cũng đã nhận được một vị Bán Thần Chí Tôn truyền thừa?
Tuyết chủ âm thầm phỏng đoán, chợt đả đảo phỏng đoán này, bởi vì mười một năm trước, Sở Mộ đã từng tới đây, hôm nay mới qua mười một năm, nếu Sở Mộ đạt được một vị Bán Thần Chí Tôn truyền thừa, hiện tại có lẽ còn đang tiếp thu truyền thừa luyện hóa, không có khả năng nhanh như vậy.
Như vậy nếu như không phải tiếp nhận Bán Thần Chí Tôn truyền thừa, dựa vào cố gắng của mình, không thể nghi ngờ quá dọa người rồi.
- Ngân Linh còn không có đi ra sao?
Sở Mộ nói sang chuyện khác, đây là hắn quan tâm nhất.
- Còn không có, bất quá ta nghĩ cũng sắp rồi.
Tuyết chủ tỉnh táo lại cười nói:
- Những người cạnh tranh khác đều bị loại bỏ, hôm nay chỉ còn lại có Ngân Linh, có lẽ đang tiếp thu truyền thừa cuối cùng rồi.
- Đã như vầy, ta liền lưu lại đợi nàng đi ra.
Sở Mộ nói.
Địa phương Sở Mộ chờ đợi, còn là trên đỉnh tuyết sơn trước kia hắn đã từng ở, ở trên đỉnh tuyết sơn này, Vấn Đạo Kiếm Thuật của hắn đột phá, sáng tạo ra thức thứ mười chín Tư Niệm, mà cảnh giới kiếm pháp của hắn cũng bởi vậy tăng lên, đạt đến Thiên cảnh trung cấp cực hạn.
Đứng ở trên đỉnh tuyết sơn, nhìn xem vô số Tuyết Bảo của Tuyết tộc, tâm thần của Sở Mộ thời gian dần qua yên tĩnh, Chư Thiên Tuyết Kiếm nơi tay, kiếm tùy thân động, thân tùy ý động, từng chiêu từng thức rõ ràng, luyện trụ cột kiếm pháp, một lần lại một lần, quên hết tất cả.
Thò tay, là bông tuyết rơi xuống.
Kiếm động, người lại như cổ tùng sừng sững, cánh tay cùng thân hình phảng phất như không thuộc về nhất thể, rồi lại vô cùng hài hòa.
Kiếm bỗng nhiên dừng lại, vô số bông tuyết phảng phất như đã bị dẫn dắt, nhao nhao rơi xuống, trong nháy mắt, liền chồng chất dày đặc một tầng ở trên thân kiếm, một tầng lại một tầng điệp gia, một loại cảm xúc tư niệm tràn ngập ra, theo tuyết đọng càng ngày càng nặng, thân kiếm lại lúc lên lúc xuống nhẹ nhàng đong đưa, phảng phất như chạc cây muốn không chịu nổi sức nặng của tuyết đọng.
Luyện kiếm, luyện nhập trong xương tủy, luyện nhập trong linh hồn, dung nhập bản thân vào thiên nhiên.
Tuyết tộc ở trong tuyết, là một bộ phận của thiên nhiên.
Cảnh giới kiếm pháp Thiên cảnh cấp cao Vạn Vật Hóa Kiếm, cũng gọi là vạn vật có thể làm kiếm, là vạn vật ở giữa thiên địa, đều có thể bị kích phát, từ đó phóng xuất ra kiếm khí, đây là một cảnh giới kiếm pháp cực kỳ cao minh.
Từng bông tuyết trụy lạc, phảng phất như đều mang lên một tia mũi nhọn.
Cả người Sở Mộ, phảng phất như đều chìm vào trong trời đất, chìm vào trong vô số bông tuyết, tinh thần của hắn, phát tán vô hạn, bao trùm đại địa của Tuyết tộc.
Một hơi. . . Hai hơi. . . Ba hơi. . .
Một ngày. . . Hai ngày. . . Ba ngày. . .
Một tháng. . . Hai tháng. . . Ba tháng. . .
Một năm. . . Hai năm. . . Ba năm. . .
Thời gian cực nhanh, Sở Mộ lại biến thành người tuyết, vẫn không nhúc nhích, tinh khí thần của hắn, phảng phất như đều triệt để sáp nhập vào trong tuyết, lại tuy hai mà một.
Năm thứ năm, một đạo thân ảnh lăng không xuất hiện, phảng phất như từ hư vô đi tới. Đứng ở trong vùng đất Tuyết tộc, đó là một thân ảnh mặc bạch y, thướt tha xinh đẹp, lại tán phát ra trận trận băng hàn, phảng phất như Hàn Băng vạn năm, có thể đông lại hết thảy.
Một mảnh bông tuyết rơi xuống, nàng thò tay nhẹ nhàng nâng trong tay, phảng phất như Hồ Điệp bay xuống, một loại tư niệm, từ trong bông tuyết kia tràn ngập ra.
- Sở Mộ. . .
Trong tiếng hô, thân ảnh ấy phảng phất như hóa thành một mảnh bông tuyết, xuyên thẳng qua không gian, đi tới đỉnh tuyết sơn đi, ngay lập tức liền đến.
Tuyết đọng lập tức tản ra, tràn ngập Thiên Địa, giống như vô số Hồ Điệp màu trắng nhẹ nhàng bay múa, Sở Mộ thu kiếm mở ra hai tay, ôm người nọ vào trong ngực.
Ôm nhau không nói gì, Thiên Địa yên lặng.
Thời gian lẳng lặng chảy xuôi, thẳng đến sau nửa canh giờ hai người mới tách ra.
- Ngươi cũng đột phá.
Tuyết Ngân Linh vui vẻ nói, cười như bách hoa đua nở, khuynh thành tuyệt thế, trong đất tuyết phảng phất như hồi xuân.
- Ân, đột phá.
Sở Mộ nói khẽ, hắn cảm thấy được khí tức của Tuyết Ngân Linh, đúng là khí tức của Tiểu Chúa Tể cảnh.
Hôm nay, hai người đều đã trở thành Tiểu Chúa Tể cảnh.
Không có nói tu luyện, cũng không có nói chuyện gì, nói ngắn lại, không có đàm luận sự tình đặc biệt gì. Tùy tâm sở dục, hai người thời gian dần qua từ trên tuyết sơn đi xuống.
Dùng tốc độ của bọn hắn muốn từ nơi mấy ngàn trượng đi xuống, lập tức là được, nhưng hai người từ từ mà đi, trọn vẹn hao tốn vài ngày mới đi xuống, đi về Tuyết Bảo, gặp Tuyết chủ.
Tuyết chủ nhìn Sở Mộ cùng Tuyết Ngân Linh, lòng hết sức vui mừng. Hai người này, đều là cường giả Tiểu Chúa Tể cảnh chưa đủ trăm tuổi a.
Tuyết Ngân Linh còn dễ nói một ít, nàng dù sao là nhận được Tuyết tộc Bán Thần Chí Tôn truyền thừa, nhưng Sở Mộ tựa hồ không phải, cho dù cũng có một ít cơ duyên không tệ, nhưng những cơ duyên này còn chưa đủ để hắn thành tựu cường giả Tiểu Chúa Tể cảnh.
Đương nhiên, một ít tuyệt thế thiên kiêu, cũng có khả năng đạt được Bán Thần Chí Tôn lưu lại truyền thừa, nhưng bọn hắn không có thiên tư như Sở Mộ cùng Tuyết Ngân Linh, có thể ở trong trăm tuổi, cũng đã đạt tới Tam bộ Đại Đế cực hạn, hơn nữa hoàn thành tích lũy, còn chế tạo ra một căn cơ hoàn mỹ, cộng thêm được Bán Thần Chí Tôn truyền thừa, tính toán lại cũng không thiếu thời gian.
Giống như Tuyết Ngân Linh, nếu không phải là Hư Không Kiếm Linh Chuyển Thế Chi Thân, cảnh giới ở vào cấp độ Tiểu Chúa Tể cảnh, nếu không phải nàng có được thiên tư tu luyện tuyệt thế, nếu không phải nàng là Tuyết tộc Thánh Nữ, nếu không phải nàng đã nhận được Bán Thần Chí Tôn truyền thừa, cũng không có khả năng ở trong trăm năm thành tựu Tiểu Chúa Tể cảnh.
Bất luận thành tựu nào, không phải chỉ một là có thể đạt thành, thường thường phải tổng hợp nhiều phương diện nhân tố.
Tuyết Ngân Linh như thế, Sở Mộ cũng như thế, người khác cũng giống như thế.
Từ nay về sau, Sở Mộ liền theo Tuyết Ngân Linh tạm thời ở lại trong Tuyết tộc, hai người tỷ thí với nhau, trao đổi tâm đắc tu luyện, chung tu Hư Không Âm Dương Kinh đệ tam trọng.
Đệ tam trọng đã liên quan đến bước tiếp xúc cuối cùng, mới có thể hòa hợp, Âm Dương giao thái, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, lại tuy hai mà một, tâm ý tương thông.