Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 2335: Chương 2335: Đệ nhất cổ kim. (Hạ)




- Ngươi đi ra, tại sao thời gian lại nhanh như thế? Chẳng lẽ không thông qua khảo hạch sao?

Sở Mộ vừa xuất hiện, chấp sự áo bào xanh hơi giật mình sau đó lên tiếng hỏi thăm.

Sở Mộ giơ lệnh bài trong tay lên để đối phương nhìn thấy, lúc này chấp sự áo bào xanh mở to mắt, hắn ngây ngốc nhìn lệnh bài trong tay Sở Mộ.

- Thiên tài... Tuyệt thế... Lệnh?

Qua một lúc lâu, chấp sự áo bào xanh gian nan nói ra năm chữ này, trong nội tâm sinh ra sóng to gió lớn, hắn ngạc nhiên không nhỏ.

Bao lâu, từ khi tiến vào đến đi ra mới trôi qua bao lâu, trước sau cộng lại không qua nửa giờ, không, là mười lăm phút mà thôi, không ngờ đã hoàn thành khảo hạch và đạt được lệnh bài.

Hắn đang nằm mơ sao?

Tâm thần hắn sinh ra cảm giác không chân thật.

Qua một lúc lâu, chấp sự áo bào xanh thanh tỉnh, nhưng nội tâm khiếp sợ không nhỏ, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào lệnh bài màu vàng lợt trong tay Sở Mộ.

- Không thể tưởng tượng nổi... Thật sự không thể tưởng tượng nổi... Ngươi làm thế nào?

Chấp sự áo bào xanh nói năng lộn xộn:

- Ngươi làm thế nào lại vượt qua khỏa hạch trong thời gian ngắn như thế?

- Chẳng phải ngươi cũng biết ba cửa khảo hạch hay sao?

Sở Mộ hỏi ngược lại.

- Nói cũng đúng, nhưng mà... Nhưng thông qua khỏa hạch trong thời gian ngắn như thế... Thật sự quá không thể tưởng tượng nổi.

Chấp sự áo bào xanh cảm khái:

- Ngươi thông qua khảo hạch quá nhanh, có thể nói chưa từng có ai.

- Có lẽ vậy!

Sở Mộ đáp lại nói, chưa từng có ai cũng không tuyệt đối.

Hắn hít sâu một hơi cố gắng bình tĩnh lại, nhưng nội tâm chấp sự áo bào xanh vẫn khiếp sợ và vui sướng, ngữ khí của hắn vô cùng kích động.

- Các hạ, mời, ta dẫn ngươi đi Tuyệt Thế Cư, đó là nơi các thiên tài tuyệt thế ở lại.

Chấp sự áo bào xanh nói ra.

Nếu là thiên tài cấp bậc khác, hắn sẽ không tự mình dẫn đi, nhưng đây chính là thiên tài tuyệt thế, còn là thiên tài tuyệt thế không tầm thường, đáng để hắn làm vậy.

Tuyệt Thế Cư nằm ở sâu bên trong Thiên Tài Viên, đó là một cái sân rất lớn, đình đài thủy tạ, trúc ảnh chập chờn, cảnh sắc ưu mỹ, thiên địa nguyên khí nồng đậm hơn xa nơi khác.

- Sở huynh đệ, tòa lầu này chính là thiên tài giao dịch lâu.

Đi ngang qua tòa lầu các sáu tầng, chấp sự áo bào xanh giới thiệu, sau khi khôi phục bình tĩnh hắn bắt đầu thể hiện năng lực giao tế của mình, cũng kéo gần quan hệ với Sở Mộ.

Sáu tầng cũng không tính cao, tầng thứ nhất lớn nhất, tầng thứ sáu nhỏ nhất, chiếm diện tích rất lớn, có thể dung nạp mấy vạn người.

- Thiên tài giao dịch lâu mở khi nào?

Sở Mộ hỏi.

- Tầng thứ nhất vẫn mở, có thể tùy thời tiến vào giao dịch, nơi này thường không có gì quý giá, thiên tài giao dịch hội chính thức mười năm mới cử hành một lần, trước sau không duy trì trong một tháng.

Chấp sự áo bào xanh lên tiếng.

- Lần thiên tài giao dịch hội lần này còn bao lâu?

Sở Mộ nói.

- Còn nửa năm nữa, hiện tại đang chuẩn bị tuyên truyền.

Chấp sự áo bào xanh lên tiếng.

- Nửa năm...

Sở Mộ gật gật đầu, nếu quá dài hắn cũng không chờ ở đây, nửa năm không lâu, bế quan tu luyện thoáng qua.

- Sở huynh đệ, có muốn đi vào xem một chút không?

Chấp sự áo bào xanh ý thức được Sở Mộ tới đây là vì thiên tài giao dịch hội, bằng không hắn cũng không tới nơi này.

- Tạm thời không cần, mang ta đi Tuyệt Thế Cư trước đi.

Sở Mộ nói, hắn quyết định chờ ở nơi này nửa năm.

- Cũng tốt!

Chấp sự áo xanh gật gật đầu.

- Nói cho ta nghe về Tuyệt Thế Cư một chút, còn có các thiên tài tuyệt thế trước mắt.

- Được, trong Tuyệt Thế Cư có năm ngàn tòa lầu các, có thể cung cấp cho năm ngàn thiên tài tuyệt thế ở lại, mỗi một tòa lầu các nhận chủ sẽ mở phong cấm ra, nếu có một ngày phong cấm biến mất, thường thường đại biểu vị thiên tài tuyệt thế kia vẫn lạc.

- Trước mắt có ba ngàn tám trăm ba mươi tòa lầu các nhận chủ, mỗi một tòa lầu các đều không có tên, tên là do chủ nhân của lầu các đặt.

Chấp sự áo bào xanh vừa đi vừa giới thiệu, hai người bước nhanh về phía Tuyệt Thế Cư.

Trước mặt là một cửa đá hình vòm nguy nga hùng hồn, khí thế tang thương, đứng sững sững đã lâu.

Kiếm quang như u nguyệt, lại như liệt dương xẹt qua trong hư không, trên tấm bảng màu xanh phía trên có ba chữ như điêu khắc thành, mũi nhọn kinh người, có kiếm khí xông lên tận trời, nguyên khí chấn động sinh ra ba phủ cả Tuyệt Thế Cư, cũng làm các thiên tài tuyệt thế khác chú ý.

- Lại có nhân vật mới đến.

- Mười năm!

- Tu vi Niết Bàn bát trọng thiên sơ kỳ, xem ra có thể chém giết Niết Bàn cửu trọng thiên trung kỳ.

Từng đạo thần niệm giao thoa với nhau, nói chuyện trong nháy mắt sau đó lại yên tĩnh.

Kiếm ý chấn động biến mất, mũi nhọn nội liễm, tất cả đều ngưng tụ vào ba chữ trên cửa lớn, ba chữ sinh ra hào quang màu vàng, nhìn thế nào cũng cảm giác chữ rất đẹp, trừ cứng cáp hữu lực ra không có gì khác, nhưng người có cảnh giới đầy đủ nhìn kỹ mới phát hiện huyền diệu trong đó.

Chân Kiếm Lâu!

Ba chữ này thuyết minh kiếm ý của Sở Mộ.

Từ nay về sau, nơi này chính là trụ sở của Sở Mộ trong Thiên Tài Viên.

Chấp sự áo bào xanh nhìn ba chữ Chân Kiếm Lâu, hắn có cảm giác mình rơi vào trong đó, vội vàng thu hồi ánh mắt, ý thức của hắn cũng tầm thường, hắn cũng chỉ là Thánh cấp đê giai mà thôi.

- Sở huynh đệ, ta cáo từ trước, lát nữa sẽ có người tới phục thị, nếu có gì cần cứ bảo nàng tới tìm ta.

Chấp sự áo bào xanh nói ra

- Đi thong thả.

Sở Mộ nói, hắn đi vào trong Chân Kiếm Lâu.

Chân Kiếm Lâu có ba tầng, tầng thứ nhất rất rộng, tầng thứ hai trung bình, tầng thứ ba nhỏ nhất, cho dù như thế. Tầng thứ ba cũng rộng một trăm mét vuông và bố trí trận pháp. Có thể gia tăng hiệu suất hấp thu thiên địa nguyên khí trợ giúp tu hành.

Tầng thứ hai là khu vực sinh hoạt hằng ngày, tầng thứ nhất là nơi tu luyện, luyện kiếm pháp hoặc luyện pháp thuật.

Trong tầng thứ nhất có tấm bia đá, sau khi nhỏ máu nhận chủ liền mở phong cấm bao phủ chung quanh Chân Kiếm Lâu. Trừ chính mình hoặc người được troa quyền ra, những người khác không thể đi vào.

Sau khi nhận chủ, tấm bia đá chìm xuống biến mất, Sở Mộ đã thành lập quan hệ của mình với Chân Kiếm Lâu, ý niệm của hắn hơi động, trước mặt hắn là một tấm bia đá thí kiếm thạch.

Hắn điểm vào bên trong một cái, kiếm quang phá không đánh thẳng vào thí kiếm thạch, ngón tay của Sở Mộ cắt qua liền chém đứt, sau đó nó biến mất.

Ý niệm hơi động, thí kiếm thạch lại xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.