Tiêu Thiên Phong nói:
- Ta tu luyện một môn đồng thuật, ám vô chi dạ không ảnh hưởng quá lớn với ta.
Sở Mộ cười nói:
- Tiêu sư huynh yên tâm, ta cũng có năng lực tương tự.
Viên mãn thị kiếm cũng không đơn giản.
Hạ Du nhăn mặt nói:
- Ta không có . . .
Sở Mộ nói:
- Hạ Du, chúng ta chỉ đi đánh lén ban đêm, ngươi ở lại đây chờ chúng ta trở về là được.
Thực lực của Hạ Du không quá mạnh, chỉ là đẳng cấp Kiếm Hào bình thường, cộng thêm đặc tính của ám vô chi dạ nên gã không phát huy được tác dụng gì còn có thể vướng víu. Hạ Du cũng biết điều đó nên đành gật đầu.
Hai ngày tiếp theo, Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong hết sức điều chỉnh trạng thái, hơn nữa làm đủ loại chuẩn bị bảo đảm không có sơ sẩy gì. Hoàng hôn hai ngày sau, mặt trời mới xuống núi thì sắc trời nhanh chóng tối đi, cực kỳ nhanh. Vốn phải hai canh giờ nữa mới đến đêm khuya nhưng chỉ nửa canh giờ là đã tối tăm.
Sở Mộ, Tiêu Thiên Phong rất có kiên nhẫn chờ đợi, vì bây giờ mới chỉ như đêm khuya bình thường, chưa đủ độ đen.
Chớp mắt lại qua hai canh giờ, lúc này bóng đêm đã sâu thẳm, dù là ánh sáng của minh quang châu cũng không thể xua tan bao nhiêu hắc ám, chỉ có ánh sáng yếu ớt phát ra từ ngọn nến.
Tiêu Thiên Phong nói:
- Đi!
Mắt Tiêu Thiên Phong lấp lóe ánh sáng vàng trong bóng đêm sâu thẳm.
Sở Mộ gật đầu, hai người nhảy vút lên ẩn trong bóng đêm. Hạ Du xoe tròn mắt nhìn, nhưng từ tối tăm ra không thấy gì nữa.
Sở Mộ vừa thi triển bộ pháp vừa thầm nghĩ:
- Không uổng là ám vô chi dạ mười năm một lần.
Viên mãn thị kiếm của Sở Mộ có thể thấy ban đêm rõ như ban ngày hơn Kiếm Giả khác, nhưng trong ám vô chi dạ vẫn gây ảnh hưởng rất lớn, trong vòng mười thước thì thấy rõ, có điều không bằng ban ngày. Vượt qua mười thước thì tùy theo khoảng cách tăng lên mà tầm mắt dần mơ hồ.
Đến trăm thước thì hầu như khó thấy rõ, chỉ có đường nét mơ hồ, qua trăm thước thì là một mảnh tối đen.
Sở Mộ không biết Tiêu Thiên Phong tu luyện đồng thuật có hiệu quả như thế nào nhưng nhìn gã lướt đi nhanh thì chắc không kém.
- Sư đệ, Táng Thiên Kiếm Môn nằm ở phía bắc năm mươi dặm trong Thông Thiên trấn, môn có mười Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh.
Giọng Tiêu Thiên Phong chui vào tai Sở Mộ:
- Môn chủ Táng Thiên Tôn Giả có tu vi Nguyên Cực cảnh viên mãn, thực lực đẳng cấp Kiếm Tôn. Ngoài ra đại trưởng lão có tu vi Nguyên Cực cảnh viên mãn, nghe nói cũng có thực lực đẳng cấp Kiếm Tôn. Tám trưởng lão khác có hai người là tu vi Nguyên Cực cảnh đại thành, bốn người tu vi Nguyên Cực cảnh tiểu thành. Hai trưởng lão mới có tu vi Nguyên Cực cảnh nhập môn.
Vì đối phó Táng Thiên Kiếm Môn nên Tiêu Thiên Phong điều tra rất kỹ.
Sở Mộ nói:
- Hiện giờ chúng ta chưa thể đánh lại những người này.
Tiêu Thiên Phong nói:
- Đúng vậy, nên chúng ta phải cẩn thận tránh đi bọn họ. Nhưng họ thường ở trong Táng Thiên Kiếm Môn, chúng ta không cần vào sâu, đánh lén giết đệ tử Táng Thiên Kiếm Môn ở vòng ngoài gây tổn thất cho Táng Thiên Kiếm Môn là được.
Kế hoạch của Tiêu Thiên Phong rất đơn giản, gã không thể vì đối phó một Táng Thiên Kiếm Môn mà đột phá đến Cửu Chuyển cảnh ngay bây giờ, chờ vài năm mới đột phá Nguyên Cực cảnh, làm vậy là tự tổn hại căn cơ.
Nên thừa dịp tích lũy trong thời kỳ Kiếm Hào đánh lén giết đệ tử của Táng Thiên Kiếm Môn, một mặt vì trả thù, từ từ suy yếu nguồn sinh lực của Táng Thiên Kiếm Môn, khiến đệ tử khủng hoảng, mặt khác là tôi luyện kiếm đạo của mình.
Truyền thừa của Tiêu Thiên Phong là Vô Sinh kiếm đạo, một chi nhánh của Tu La kiếm đạo, loại kiếm đạo lấy giết chóc làm tinh túy, chỉ có trong giết chóc mới tỏa sáng được.
Sở Mộ thì trừ trợ giúp Tiêu Thiên Phong ra lý niệm kiếm đạo của hắn là: Kiếm là hung khí, kiếm thuật là nghệ thuật giết chóc. Sở Mộ cũng lợi dụng giết chóc nâng cao tạo nghệ kiếm thuật của mình.
Còn về sẽ bị Táng Thiên Kiếm Môn trả thù thì hai người không quan tâm. Từ lúc Táng Thiên Kiếm Môn xuống tay với Tiêu Thiên Phong đã định trước thù hận giữa bọn họ chỉ có thể dùng máu tươi tẩy rửa.
- Táng Thiên Kiếm Môn trừ mười Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh ra nghe nói còn hai mươi mấy Kiếm Giả Cửu Chuyển cảnh.
Tiêu Thiên Phong tiếp tục truyền âm:
- Nhưng Kiếm Giả Cửu Chuyển cảnh bình thường đều bế tử quan, cơ bản không xuất hiện. Nếu không thì bị uy hiếp mạng sống đánh trả sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, vì vậy chúng ta chỉ cần tránh đi mười Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh là trong Táng Thiên Kiếm Môn không có đối thủ.
Tự tin, vô cùng tự tin toát ra từ câu nói của Tiêu Thiên Phong.
Môn chủ Táng Thiên Kiếm Môn có lẽ có núi dựa lớn nhưng nó chỉ là một môn phái mới sinh, chỉ mới sáng tạo vài chục năm.
Môn phái không phải Kiếm Giả.
Có lẽ vài chục năm cho một Kiếm Giả trưởng thành đến Nguyên Cực cảnh, nhưng với môn phái ở Trung Ương Chủ Kiếm Vực thì thời gian này chỉ là giai đoạn mới sinh, như đứa bé đang trưởng thành. Phải qua mấy trăm năm thì môn phái mới xem như đứng vững gót chân, có nội tình nhất định.
Trăm hàng đầu trên bảng Thông Thiên Kiếm Hào không có Kiếm Giả nào xuất thân từ Táng Thiên Kiếm Môn, dù trong số Kiếm Giả Khí Hải cảnh của Táng Thiên Kiếm Môn có vài đệ tử thực lực đẳng cấp Kiếm Hào thì Tiêu Thiên Phong tin tưởng tất cả không đánh lại gã.
Huống chi có thêm Sở Mộ càng mạnh.
Hai sư huynh đệ bắt tay nhau chắc chắn sẽ khuấy động Táng Thiên Kiếm Môn nghiêng trời lệch đất.
Không lâu sau Sở Mộ, Tiêu Thiên Phong đã rời khỏi Thông Thiên trấn, nhanh chóng lao hướng bắc.
Trong ám vô chi dạ trừ phi có Kiếm Giả tu luyện đồng thuật, không thì người khác thành kẻ mù, ánh đèn cũng khó chiếu sáng. Trong đêm tối như thế Thông Thiên trấn hiếm khi im lặng.
Năm mươi dặm không quá xa với Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong, đặc biệt trong tình huống một đường thông suốt.
Sở Mộ, Tiêu Thiên Phong dần thấy đường nét dãy kiến trúc, máu bắt đầu sôi trào.
Táng Thiên Kiếm Môn cư trú ở phía bắc Thông Thiên trấn ngoài năm mươi dặm, dựa lưng vào một dãy núi, phía đông có khu rừng, phía tây có một sơn cốc, địa lý vị trí khá tốt.
Bình thường đệ tử Táng Thiên Kiếm Môn có thể vào sơn cốc hoặc rừng rậm, sơn mạch để tôi luyện, săn giết yêu thú trong đó. Một mặt là để tăng kinh nghiệm thực chiến, một mặt là săn giết yêu thú đổi lấy kiếm môn cống hiến, một hòn đá ném hai chim.
Đêm nay là ám vô chi dạ, ban ngày trừ các đệ tử đi xa ra những người khác đều trở về Táng Thiên Kiếm Môn, vì buổi tối như thế xòe tay không thấy năm ngón, bọn họ chỉ còn cách ngoan ngoãn ở trong kiếm môn.