Các học viên liên tục gật đầu, ghi nhớ lời nói của trưởng lão vào trong lòng.
Thiê phú và tâm tính của bọn họ quyết định bọn họ bất phàm, đương nhiên có thể hiểu rõ ý tứ của vị trưởng lão này.
Kiếm giả có phong mang của mình, thà bị gãy chứ không chịu cong. Nhưng mà cũng không có nghĩa là sẽ khinh suất, lòng tin, dũng khí, tăng thêm thiên phú và trí tuệ... Đây là tất cả tố chất của một Kiếm giả ưu tú nên có.
Kiếm giả muốn đi xa hơn trên con đường tràn ngập nguy hiểm, trong thế giới gian nan này phải có đủ loại tố chất. Nếu không tiếp tục được, nhất định sẽ chết non ở nửa đường.
Từ xưa tới nay, bao nhiêu Kiếm giả xuất chúng, kỳ tài thiên phú trăm năm, thậm chí ngàn năm khó gặp cũng bởi vì một ít nhân tố không phải thiên phú mà chết non, vẫn lạc giống như lưu tinh.
Trái lại, có một ít Kiếm giả tâm tính tương đối xuất chúng, thường thường sẽ vượt qua một đường nguy hiểm, chông gai đi tới đỉnh phong. Trở thành truyền thuyết khiến cho vô số người ca tụng.
- Ta tới bây giờ cũng có thể hiểu được điểm này, có đôi khi thiên phú cho dù xuất chúng nhưng không đủ tâm tính chèo chống, cuối cùng cũng coi như không là gì.
Một gã đệ tử Đồng Kiếm bảng thở dài.
- Ví dụ tốt nhất chính là một vị tiền bối trên Đồng Kiếm bảng chúng ta trăm năm trước, thiên phú của người ở trong phần đông Kiếm giả của kiếm phủ chỉ có thể coi là trung đẳng, nhưng mà lại làm gì chắc đó. Cuối cùng một bước lên trời, trở thành một truyền thuyết. Được hậu nhân tôn kính gọi là Thanh Minh kiếm vương.
Một đệ tử Đồng Kiếm bảng khác thuộc lòng điển tịch mở miệng nói.
Lúc nói tới cái tên Thanh Minh kiếm vương, trên mặt bất luận một ai đều hiện lên vẻ sùng kính, cho dù là Chu Thiên Chiếu cũng như vậy.
Thanh Minh kiếm vương chính là một truyền kỳ của Đại Khôn kiếm phủ, là truyền kỳ của cả Đại Khôn vương triều.
Một điểm cực kỳ đáng chú ý là vị tiền bối THanh Minh kiếm vương này cũng không phải là đệ tử vương thất, mà là xuất thân từ một kiếm phá hạ phẩm.
Nghĩ tới đây mọi người không khỏi nhìn về phía Sở Mộ, đương nhiên bọn hắn sẽ không có cho rằng Sở Mộ sẽ trở thành nhân vật truyền kỳ như Thanh Minh kiếm vương. Bọn họ chỉ vô thức cảm thấy Sở Mộ cũng xuất thân từ kiếm phái hạ phẩm, bây giờ ở trong kiếm phủ cũng là người rất có danh tiếng.
Dù sao truyền kỳ như Thanh Minh kiếm vương, cả kiếm phủ trong mấy trăm năm cũng chỉ vẻn vẹn có một người.
Thời gian qua đi từng cút một, trong tiếng thấp giọng nghị luận của mọi người. Sở Mộ thì im lặng nghe, dần dần hiểu rõ thêm rất nhiều thứ...
Trong lúc đó, có một đạo thanh âm sắc bén từ phía xa xa truyền tới, từng đạo thanh âm, tiếng sau cao hơn tiếng trước, liên tục, liên miên làm cho người ta ngẩng đầu nhìn lại. Bọn họ lập tức chứng kiến ở phía chân trời có một thứ giống như mây đen cuồn cuộn, mãnh liệt kéo tới.
- Đó là ...
Có người nghi hoặc nói.
Chợt, các trưởng lão Đại Khôn kiếm phủ biến sắc, vô cùng khó coi, thậm chí còn mang theo một cỗ sát ý, vẻ mặt giận dữ. Bởi vì bọn họ đã nghĩ ra những thứ đáng chết kia là cái gì.
- Hắc Ưng kiếm phủ đáng chết, không ngờ lại chạy tới thật.
Một trưởng lão thấp giọng nói, trong thanh âm tràn ngập phẫn nộ và không cam lòng.
Trừ Sở Mộ ra, học viên khác trên Đồng Kiếm bảng cũng đều có vẻ mặt không tốt, hiển nhiên bọn họ đối với Hắc Ưng kiếm phủ này không ưa, thậm chí là căm thù.
Về phần Sở Mộ, bởi vì hắn chưa từng tiếp xúc qua với người Hắc Ưng kiếm phủ, cho nên chưa có cảm giác gì.
Mặc dù thi thoảng nghe được lời mọi người nói về Hắc Ưng kiếm phủ, nhưng mà Sở Mộ không phải là người dễ dàng bị người khác làm ảnh hưởng. Hắn có nguyên tắc và phán đoán của mình.
Có đôi khi, bằng hữu có khả năng biến thành địch nhân, địch nhân có khả năng biến thành bằng hữu
Không bao lâu sa, mây đen cuồn cuộn trên không trung kéo tới. Đó là từng đầu, từng đầu cự ưng màu đen. Móng vuốt cứng cáp, có lực, nhìn qua lực sát thương nhất định lớn hơn Hồng Quan Hạc rất nhiều.
Sức chiến đấu của bản thân loại ưng này so với Hồng Quan Hạc cường đại hơn, là một loại yêu thú có tính công kích chủ động, không dễ dàng nuôi.
Tứ đại kiếm tông và Ngạo Nguyệt lâu cùng với người Tán Kiếm minh thì có chút hả hê. Bởi vì bọn họ đều biết mâu thuẫn giữa Hắc Ưng kiếm phủ và Đại Khôn kiếm phủ.
Hiện tại Hắc Ưng kiếm phủ xuất hiện ở chỗ này, bọn họ cũng không cảm thấy kỳ quái. Dù sao Thiên Hoang sơn mạch này có một đoạn ở trong cảnh nội Hắc Ưng vương triều.
Tất cả hắc ưng to lớn, hung mãnh đáp xuống đất. Từ trên lưng hắc ưng có vô số người nhảy xuống, luận nhân số, tuyệt đối vượt qua Đại Khôn kiếm phủ hai mươi mấy người. Cơ hồ đều xuất động đệ tử trên Đồng Kiếm bảng của Hắc Ưng kiếm phủ.
- Hắc hắc, xem ra rất náo nhiệt nha.
Cầm đầu Hắc Ưng kiếm phủ có hơn mười lão giả, hẳn cũng là cấp bậc trưởng lão bên trong nội phủ. Một thân mặc trường bào màu đen, kiếm khí sắc bén lạnh lẽo, thậm chí bộ dáng còn có chút vênh váo, hung hăng.
- Truyền thuyết quả nhiên là thực, Thiên Hoang địa cung quả nhiên xuất hiện. Thực sự là phúc của Hắc Ưng kiếm phủ chúng ta.
Ý tứ trong lời nói của những người này không ngờ lại cho rằng Thiên Hoang địa cung trở thành vật của Hắc Ưng kiếm phủ bọn họ. Khiến cho sắc mặt các trưởng lão của Đại Khôn kiếm phủ đen như đáy nồi.
- Hắc Ưng kiếm phủ, nơi này ở trong cảnh nội của Đại Khôn vương triều, một mình các ngươi xâm nhập cảnh nội Đại Khôn vương triều, có phải quá không lễ phép hay không?
Một trưởng lão lạnh lùng nói.
- Ai nói nơi này là cảnh nội Đại Khôn vương triều các ngươi? Ta nói cho các ngươi biết, nơi này là cảnh nội Hắc Ưng vương triều chúng ta. Thuộc về quản hạt của Hắc Ưng vương triều.
Một trưởng lão Hắc Ưng kiếm phủ dùng ngữ khí vô cùng ngang ngược, chợt lại lạnh lùng cười cười:
- Hắc hắc, cho dù nơi này thuộc cảnh nội Đại Khôn vương triều, người Hắc Ưng kiếm phủ chúng ta muốn tới thì tới, các ngươi có thể làm gì chứ? Chẳng lẽ muốn khai chiến sao?
- Ngươi...
Vị trưởng lão kia của Đại Khôn kiếm phủ lập tức á khẩu, khuôn mặt đỏ bừng.
- Lâm trưởng lão, nói lễ phép hay không với một đám súc sinh làm gì.
Vị trưởng lão bên cạnh người này nói một câu, lập tức khiến cho nộ khí trong lòng người này hạ thấp, tiếp đó biến mất. Thậm chí còn vui vẻ phụ họa với đối phương, nói:
- Đường trưởng lão nói đúng, là ta quá ngốc. Không ngờ lại nói lễ phép với một đám súc sinh, đó là chuyện vô dụng.
Hắc Ưng vương triều, Hắc Ưng kiếm phủ, phía trước đều có hai chữ hắc ưng, mà hắc ưng là một loại yêu thú, nói là súc sinh cũng không phải không có căn cứ. Hai người bọn họ nói vậy lập tức khiến cho người khác cười ha hả không thôi.
Mà trưởng lão và các học viên của Hắc Ưng kiếm phủ vẻ mặt đen như đáy nồi, trong mắt tràn ngập lửa giận và sát cơ sắc bén.