- Hắn là đạo lữ của ta.
Một câu như sấm nổ làm mọi người lảo đảo, cực kỳ giật mình.
Sở Mộ khá bất ngờ, tuy đã ở chung với Tuyết Ngân Linh nhiều năm còn cùng tu Hư Không Âm Dương Kinh coi như đạo lữ, nhưng hai người chưa nói thẳng quan hệ bao giờ. Nay Tuyết Ngân Linh nói ra làm Sở Mộ chấn động.
Không phải Sở Mộ chưa suy nghĩ về chuyện tình cảm, dù ở Trái Đất hay đến thế giới này hắn biết vài nữ nhân thích hắn. Khi ấy Sở Mộ không có tâm trạng đó, hai là hắn chỉ có một suy nghĩ đi xa hơn.
Sở Mộ muốn tìm một bạn lữ phải là người có thể cùng hắn đi dài lâu, nên những người có tình ý với hắn đều bị hắn giả vờ không biết. Một vì Sở Mộ không động lòng, hai là họ không thể làm bạn bên hắn mãi mãi, hai điều kiện cộng lại khiến hắn luôn cô đơn một mình.
Tuyết Ngân Linh thì khác, ở chung nhiều năm, hai người có cảm giác rất kỳ lạ. Cộng thêm Tuyết Ngân Linh sẽ không nhăn nhó, nàng ngây thơ mà cố chấp, có thiên phú hơn người, rất hợp ý của Sở Mộ.
Nhưng Sở Mộ mãi không hiểu rõ ràng, hắn chỉ làm theo cảm giác. Về tình cảm hắn chỉ là tay mơ, giờ nghe Tuyết Ngân Linh nói thẳng thì như bị sét đánh, nháy mắt hiểu ra.
Tuyết Kiếm Ngạo tức xì khói:
- Hắn có tư cách gì . . . Hắn có tư cách gì . . .
Tuyết Kiếm Ngạo luôn cao ngạo, thứ gã nhìn trúng luôn trực tiếp lấy vào tay, cũng nhờ thiên phú mang đến địa vị cho gã, hiện giờ địa vị này như bị người giẫm đạp.
Đám người tộc trưởng Đông Tuyết tộc vẻ mặt hằn học nhìn Sở Mộ, ánh mắt sắc như muốn đâm thủng hắn, áp lực khổng lồ của Chúa Tể cảnh đánh hội đồng. Sở Mộ không nhúc nhích.
Giây sau Sở Mộ tiến lên trước một bước.
Giọng Sở Mộ không cao không thấp không kiêu không hèn, lạnh nhạt nói:
- Chỉ bằng vào ta tên là Sở Mộ.
Nếu Tuyết Ngân Linh nói hắn là đạo lữ của nàng thì hắn phải đứng ra.
Tuyết Kiếm Ngạo mơ hồ cảm thấy nghe ở đâu rồi, nhưng gã mới xuất quan không lâu, cộng thêm đang tức giận nên không thèm nghĩ nhiều.
Tuyết Kiếm Ngạo gắt gỏng:
- Sở Mộ? Sở Mộ là cái thứ gì?
Tuyết Chủ cau mày, hơi bất mãn tính cách của Tuyết Kiếm Ngạo.
Tộc trưởng Đông Tuyết tộc do dự hỏi:
- Ngươi là Sở Mộ tuyệt thế thiên kiêu nhân tộc xếp hạng sáu trong chung kết đại tái Đại Liên Minh?
Sở Mộ trả lời vững vàng leng keng:
- Đúng là ta.
Tuyết Kiếm Ngạo phản ứng lại, cười khẩy nói:
- Thì ra là ngươi, hèn gì ta cảm thấy hai chữ này quen tai.
Tuyết Kiếm Ngạo khinh thường nói:
- Nếu không phải ta bế quan tu luyện thì hạng sáu không đến lượt ngươi!
Ý là nếu Tuyết Kiếm Ngạo cũng tham gia đại tái Đại Liên Minh chắc chắn sẽ bắt được hạng sáu, gã không dáp mơ năm hạng đầu vì thuộc đẳng cấp Nửa Bước Đại Đế Vô Địch. Tuy Tuyết Kiếm Ngạo cao ngạo nhưng biết rõ giữa mình và Nửa Bước Đại Đế Vô Địch có chênh lệch lớn.
- Ta hạng bảy đại tái, nếu ngươi có thể đánh bại ta sẽ cho ngươi tất cả giải thưởng đại tái.
Tuyết Ngân Linh chợt lên tiếng:
- Nếu không làm được thì biến mất khỏi mắt ta ngay!
Tuyết Kiếm Ngạo nói:
- So với giải thưởng đại tái thì ta muốn nàng trở thành đạo lữ của ta.
Tuyết Ngân Linh cứng rắn nói:
- Nếu ngươi thua thì dù khi nào, chỗ nào thấy ta phải biến mất ngay!
Sở Mộ không phản đối, Tuyết Kiếm Ngạo khá mạnh nhưng Tuyết Ngân Linh càng mạnh hơn gã.
Tuyết Kiếm Ngạo cực kỳ tự tin vào thực lực của mình:
- Được, ta sẽ khiến nàng tâm phục khẩu phục!
Lần này bế quan Tuyết Kiếm Ngạo đã lĩnh ngộ Đông Tuyết kiếm đạo của Đông Tuyết tộc đến độ cao hoàn toàn mới.
Tính cách của Tuyết Ngân Linh là thế, nếu có chuyện gì rắc rối nàng sẽ không chút do dự, dao sắt chặt đay rối, dùng cách sắc bén đơn giản nhất xử lý sạch, miễn cho để lại ảnh hưởng khác.
Nếu ở nơi không thấy có lẽ Tuyết Kiếm Ngạo đã bị Tuyết Ngân Linh làm thịt.
Tuyết Chủ cười nói:
- Nếu vậy thì hai người hãy so một trận phân cao thấp, nhưng nhớ kỹ, là người cùng tộc đừng xuống tay giết!
Tuyết Kiếm Ngạo nói:
- Yên tâm, ta sẽ nương tay.
Cuộc chiến giữa Tuyết Ngân Linh và Tuyết Kiếm Ngạo không diễn ra trong Tuyết Bảo mà là ở bên ngoài, xung quanh không có nhiều người.
Tuyết Kiếm Ngạo hừ lạnh một tiếng:
- Ta sắp rút kiếm.
Trường kiếm trắng tinh nằm trong tay, ánh sáng lạnh bắn ra bốn phía, khí lạnh khiếp người, thân kiếm rung nhẹ như có đông tuyết từ trên trời giáng xuống, lất phất bay tơ vương.
Nơi Tuyết tộc nhân sống vốn đã lạnh, lúc này dưới kiếm của Tuyết Kiếm Ngạo khiến nhiệt độ càng giảm xuống, nhưng điều này không đem lại chút uy hiếp cho Tuyết Ngân Linh.
Tuyết Kiếm Ngạo khẽ nói:
- Đông Tuyết Mạn Mạn!
Thân kiếm rung nhẹ chém ra, đông tuyết từ trên trời giáng xuống, đông tuyết trở nên dày đặc, lẫm liệt, mỗi hạt tuyết do một kiếm khí biến ra, phong mang sắc bén từng đợt muốn đóng băng toàn thế giới, tất cả bay hướng Tuyết Ngân Linh.
Tuy ngông cuồng nhưng Tuyết Kiếm Ngạo biết Tuyết Ngân Linh không dễ đối phó, gã không dám coi thường nàng.
Sắc mặt Tuyết Ngân Linh không thay đổi, vung kiếm cắt hư không, lặng lẽ không tiếng động.
Hư Không thức!
Một nhát Hư Không thức xuyên qua Mạn Mạn Đông Tuyết chém hướng Tuyết Kiếm Ngạo.
Thiên phú của Tuyết Ngân Linh là thập nhị tinh đỉnh cao nhất, tu vi đột phá đến Nửa Bước Đại Đế đê giai cực kỳ vững chắc, thực lực đã đến Nửa Bước Đại Đế Vô Địch. Thiên phú của Tuyết Kiếm Ngạo không bằng nàng, tu vi không bằng, thực lực cũng không, Tuyết Ngân Linh chẳng chút nương tay.
Hư Không thức là thức thứ nhất của Hư Không kiếm đạo, cũng là thức cơ bản. Với thực lực Nửa Bước Đại Đế Vô Địch thúc đẩy Hư Không thức đến trình độ cực kỳ đáng sợ, một kiếm chém qua lặng lẽ trúng thân thể Tuyết Kiếm Ngạo, xé rách kiếm cương hộ thể, cắm phập vào thịt. Tuyết Kiếm Ngạo bay ra, người có một vết thương chảy máu ròng ròng.
Chỉ một kiếm đánh bại Tuyết Kiếm Ngạo, gã ngây người, tộc trưởng Đông Tuyết tộc và tộc trưởng mấy phân tộc khác hóa đá. Tuyết Chủ lộ vẻ mặt ngạc nhiên.
Bọn họ tưởng tượng hai bên nên chiến đấu dữ dội đến cuối cùng mới phân thắng thua, ai thắng ai thua thì khó nói, chẳng ngờ nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
Thực lực của Tuyết Kiếm Ngạo và Tuyết Ngân Linh có chênh lệch rõ ràng, một kiếm, chỉ vẻn vẹn một kiếm.
Tộc trưởng Đông Tuyết tộc con ngươi co rút thì thào:
- Nửa Bước Đại Đế Vô Địch!
Giọng rất nhỏ nhưng mỗi người đều nghe thấy.
Tuyết Kiếm Ngạo mới chỉ là đỉnh Nửa Bước Đại Đế, Tuyết Ngân Linh là Nửa Bước Đại Đế Vô Địch, chênh lệch rất rõ rệt.
Tuyết Ngân Linh nói với Tuyết Kiếm Ngạo:
- Ngươi biết nên làm gì rồi.
Tuyết Kiếm Ngạo biểu tình cực kỳ khó xem, cực kỳ âm trầm, gã suýt hộc máu.