Thức tỉnh thành công hơn nữa khống chế được nàng thì mọi trả giá đều đáng. Vì sau khi thức tỉnh hắc ám thánh thể sẽ từ từ mạnh hơn, sau khi trở về thế giới nhân tộc có thể nhanh chóng nổi lên, tạo dựng thế lực phát triển lớn mạnh, kiếm tài nguyên phong phú cho Hắc Ma tộc, khiến Hắc Ma tộc mạnh mẽ hơn nữa.
Nên tóm lại phải cướp hắc ám thánh thể về bằng được.
Còn nhân tộc kia nữa, nhân tộc chết tiệt phải bị xử cực hình!
Hắc Ma Hoàng giận dữ, tám Ma Vương vô cùng tức giận, nguyên Hắc Ma tộc gà bay chó sủa, điều động tập thể rời khỏi lãnh địa một là săn giết người từ ngoài đến, thứ hai là tìm Sở Mộ và Tô Nguyệt Tịch.
Khi bọn chúng thấy lối ra bị phá hoại thì càng tức giận hơn, đành mở lối ra dự phòng, bị chậm thêm một lúc.
***
Sở Mộ vừa rời khỏi lãnh địa Hắc Ma tộc thì lực lượng mạnh mẽ không dứt nhanh chóng rút xuống còn trình độ cũ, lại rớt tiếp. Cảm giác mệt rã rời dâng lên trong người Sở Mộ, khiến hắn lảo đảo suýt té xuống đất.
Tô Nguyệt Tịch vốn nhẹ hẫng trong tay Sở Mộ nhưng bây giờ trở nên nặng nề, nhưng nàng chưa tỉnh dậy, chỗ này mới chỉ rời khỏi lãnh địa Hắc Ma tộc. Sở Mộ không biết Hắc Ma tộc có lập tức truy sát theo không, không thể ở lại đây lâu được.
Sở Mộ cưỡng ép nâng cao tinh thần, bắt buộc chính mình dốc hết sức bùng nổ lao ra ngoài sơn cốc.
Cảm giác rã rời không ngừng tràn ngập, ảnh hưởng trạng thái của Sở Mộ làm đầu óc hắn mơ màng sắp gục ngã, người lảo đảo, chân xiêu vẹo.
Ý chí cường đại chống đỡ Sở Mộ dần trở nên mơ hồ, tốc độ không ngừng chậm lại, từ chạy như bay đến đi nhanh, rồi đi bộ, cuối cùng khó khăn bước ra một bước.
Rốt cuộc lao ra khỏi hiệp cốc, Sở Mộ đi mười phút thì không gượng nổi nữa, chân đạp hụt té sấp tới trước. Tô Nguyệt Tịch được Sở Mộ ôm nên khi Sở Mộ té thì đè lên người nàng.
Từ lúc rời khỏi hắc ám tế đàn đến hiện tại trên người Tô Nguyệt Tịch luôn có vầng sáng đen quấn quanh.
Giờ ánh sáng đen từ từ rút đi lộ ra thân thể xinh đẹp, da trắng hơn tuyết tỏa ánh sáng, hơi thở hắc ám của Hắc Ma Uyên không thể che lấp nó.
Người Tô Nguyệt Tịch tỏa mùi thơm ngát.
Mí mắt Tô Nguyệt Tịch run run hé mở, đáy mắt lóe tia mơ hồ giây sau hóa thành sắc bén bắn ra tia sáng, lực lượng đáng sợ dâng lên. Tô Nguyệt Tịch định nổ nát hết xung quanh.
Tô Nguyệt Tịch chợt cảm giác điều gì, đè xuống lực lượng sắp bùng nổ, gò má nàng đỏ ửng lan tràn đến lỗ tai, mắt xấu hổ.
Vì Tô Nguyệt Tịch cảm giác bị Sở Mộ đè dưới thân, quan trọng nhất là người nàng trần truồng không mảnh vải che thân. Hơi thở của Sở Mộ nóng hổi phả vào cổ Tô Nguyệt Tịch, sắc đỏ lan tràn, người khẽ run.
Tô Nguyệt Tịch cố nén xấu hổ khẽ kêu:
- Sở Mộ . . .
Nhưng Sở Mộ quá mệt mỏi, hoàn toàn không nghe thấy.
Tô Nguyệt Tịch nhẹ nhàng đẩy Sở Mộ ra, nàng ngồi dậy nhanh chóng lấy áo ra khỏi không gian giới chỉ, mặc vào. Có vải áo che đậy thân thể khiến Tô Nguyệt Tịch hết căng thẳng, nhưng vẫn đỏ mặt.
Lần đầu tiên, từ trước tới nay lần đầu tiên Tô Nguyệt Tịch trần trụi trước khác phái, nỗi lòng cực kỳ phức tạp, khó tả.
Một lúc lâu sau Tô Nguyệt Tịch bình tĩnh lại, nàng ngồi xổm xuống kiểm tra cho Sở Mộ, phát hiện hắn tiêu hao lực lượng quá nhiều đến cạn kiệt hôn mê, nghỉ ngơi là sẽ tỉnh dậy. Nhưng Tô Nguyệt Tịch vẫn rất sốt ruột.
Tô Nguyệt Tịch cố gắng nhớ lại chuyện đã xảy ra. Nàng và Sở Mộ gặp Hắc Ma tộc cường đại, hắn ở lại kiềm chế Hắc Ma Thống Lĩnh lợi hại nhất, Tô Nguyệt Tịch thì bị mười mấy Hắc Ma tộc cao đẳng truy sát. Vào phút then chốt Tô Nguyệt Tịch thi triển bí pháp kịch chiến một phen, bí pháp mất khống chế, nàng mất lý trí càng mạnh hơn, sau đó nàng không nhớ gì.
Tô Nguyệt Tịch cố gắng nhớ lại, dường như khoảnh khắc nàng tỉnh táo có thấy Sở Mộ đỡ một đòn cho nàng, sau đó nàng bị bắt, lúc tỉnh lúc mê, mơ hồ nghe hắc ám thánh thể, hắc ám tế đàn, thức tỉnh gì đó.
Tuy Tô Nguyệt Tịch không rõ ràng quá trình nhưng với trí tuệ của Tô Nguyệt Tịch rất nhanh sửa sang lại rõ ràng. Nàng bị Hắc Ma tộc nhân bắt, Sở Mộ mạo hiểm mạng sống xông vào trong Hắc Ma tộc cứu nàng ra.
Hắc Ma tộc có rất nhiều cường giả, với thực lực của Sở Mộ xông vào là chín chết một sống. Nhưng Sở Mộ vẫn vào cứu nàng, hắn thì gân cốt rã rời lực lượng cạn kiệt. Cái giá không quá lớn nhưng Tô Nguyệt Tịch khóc ướt mặt, đây là lần đầu tiên nàng khóc vì khác giới, không phải đau buồn, không là khổ sở, đó là cảm giác rất khó tả, cảm giác được quan tâm, chăm sóc, để ý, dường như là cảm giác . . . hạnh phúc.
Tô Nguyệt Tịch từ nhỏ bái sư, nàng chỉ cảm nhận được cảm giác được quan hệ từ sư phụ. Nhưng Tô Nguyệt Tịch lớn lên, tu vi tăng cao, thực lực càng mạnh thì cảm giác được quan hệ cũng dần xa vời, nàng biết không phải sư phụ không còn thương nàng mà tình cảm đó giấu sâu hơn, rất khó cảm nhận.
Những người khác quan hệ thì không tính, chẳng qua muốn theo đuổi nàng.
Tô Nguyệt Tịch kiêu hãnh không thèm để mắt nhiều người, nhưng bây giờ một bóng hình chiếm trái tim nàng. Tô Nguyệt Tịch nhìn Sở Mộ chăm chú không dời mắt được, nhìn thẫn thờ.
Các hình ảnh lướt qua trong đầu Tô Nguyệt Tịch, nàng hồi tưởng lại.
Từ ban đầu biết đến cái tên Sở Mộ trong Thiên Thanh Hư Giới, rồi giai đoạn thứ ba cuộc chiến bảng Thiên Thanh, đến quyết đấu với Sở Mộ trong khiêu chiến so tài Tôn Tọa. Khi đó Tô Nguyệt Tịch chỉ có địch ý với Sở Mộ.
Đến Thâm Lam thế giới, bị truy sát, chín chết một sống chạy thoát, nàng một mình cô đơn đi trong Thâm Lam thế giới mãi khi lại bị truy sát, gặp Sở Mộ.
Dù sao ở thế giới xa lạ, không có cảm giác thuộc về đâu, nàng lại bị truy sát, khi gặp Sở Mộ nỗi lòng rất phức tạp. Trong phi hạm Số Hiệu Cự Kiếm ở chung với Sở Mộ ba tháng, khó tránh khỏi đụng chạm da thịt, tuy cách quần áo nhưng đó là lần đầu tiên của nàng.
Từ lúc ban đầu không nói câu nào đến dần nói chuyện, giao lưu, học hỏi, từ từ quen thuộc đối phương.
Cùng đến thành Thiên Môn, cưỡi Số Hiệu Cự Kiếm bay một thời gian. Đến Hắc Ma Uyên, kề vai chiến đấu, giết vào Hắc Ma Uyên, gặp cường địch Hắc Ma tộc, cuộc chiến sống chết.
Thì ra bất giác nàng và Sở Mộ đã trải qua nhiều chuyện, trong thời gian ngắn từ bao giờ hắn để lại bóng hình trong lòng Tô Nguyệt Tịch.
Có người ở chung trăm năm, xoay người chỉ để lại ký ức bóng lưng theo thời gian trôi qua trở nên mơ hồ, biến mất trong bụi bặm.
Có người chỉ lướt qua nhau trong chúng sinh tấp nập, một lần thoáng nhìn nhưng để lại ấn tượng không thể xóa nhòa, khi lần sau gặp gỡ mới phát hiện bất giác đã thành dấu ấn.