Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 2421: Chương 2421: Kiếm hồn. (Hạ)




Mười ngón tràn đầy lưu quang đủ màu, trong lúc bắn ra, từng đạo phong cấm được hạ xuống.

Mặt đất, tường, phía trên trần, không có góc chết nào không bố trí, tầng tầng lớp lớp.

Nguyên thần khiến cho nhận biết của Sở Mộ cường đại hơn, khống chế cũng càng tinh vi hơn. Cùng là một đạo phong cấm, lực lượng tiêu hao ít hơn ba thành. Uy năng phong cấm nâng cao hơn ba thành.

Một tầng, hai tầng, ba tầng...

Rất nhanh, chín mươi chín tầng phong cấm được bố trí xong. Tới tầng thứ một trăm, Sở Mộ phát hiện vô cùng khó khăn, mới có thể sẽ dẫn đến chín mươi chín tầng phong cấm trước đó bị đánh nát. Hắn chỉ có thể thu tay lại.

Lần này bố trí phong cấm, ở trên kết cấu so với lần trước càng hợp lý hơn, càng hoàn mỹ hơn. Ở trên phương diện uy năng, cũng tốt hơn rất nhiều.

- Đủ để chống đỡ Thánh cấp tam tinh một thời gian.

Sở Mộ thầm nghĩ.

Trước mắt, thành tựu của hắn ở trên phương diện phong cấm, cực hạn chính là như vậy. Thánh cấp trung giai vượt qua Thánh cấp đê giai rất nhiều, chính là hai cấp bậc.

Khí tức bị cắt đứt, sức sống cũng bị cắt đứt. Sát Linh khó có thể cảm giác được. Cho dù là cảm giác được, cũng là sức sống yếu ớt, không hấp dẫn bọn chúng.

Sở Mộ ngồi ở vị trí trung tâm của chín mươi chín tầng phong cấm.

- Nếu như Bất Diệt Kiếm trở thành linh kiếm, thực lực của ta có thể lại tăng lên nữa.

- Chỉ có điều trước đó, phải khiến kiếm phách lột xác thành kiếm hồn.

Kiếm tu trước lĩnh ngộ kiếm ý, ngưng tụ kiếm phách, để kiếm ý chịu lực, khiến kiếm ý không còn là lục bình không có rễ, tiến thêm một bước ngưng thực, uy lực tất nhiên nâng cao.

Kiếm hồn lại là kiếm phách thăng hoa.

Kiếm hồn vượt qua cả kiếm phách. Chỉ có kiếm tu Vạn Cổ Cảnh mới có thể ngưng tụ. Bởi vì muốn ngưng luyện kiếm hồn, cần phải nắm giữ lực thần hồn. Cũng chính là phải ngưng tụ nguyên thần trước.

Tuy rằng chưa tới Vạn Cổ Cảnh, Sở Mộ đã ngưng tụ ra nguyên thần, nắm giữ lực thần hồn. Hắn có thể khiến kiếm phách lột xác thành kiếm hồn.

Ý niệm thoáng động, lực thần hồn từ bên trong nguyên thần hiện lên, tràn ngập ở bên trong thế giới tinh thần, vận chuyển, thuận buồm xuôi gió, trào về phía kiếm phách vĩnh viễn, cọ rửa hết lần này tới lần khác.

Lực thần hồn sung túc, là bảo đảm ngưng luyện kiếm hồn nhanh hơn. Linh hồn Sở Mộ vốn vượt xa người tu luyện cùng đẳng cấp.

Thời điểm hắn còn là Niết Bàn bát trọng thiên, lực linh hồn của hắn đủ để sánh ngang với Thánh cấp nhị tinh bình thường. Hiện tại, hắn đủ để sánh ngang với Thánh cấp tam tinh bình thường. Nói cách khác, tuy rằng nguyên thần Sở Mộ vừa ngưng tụ, nhưng có lượng lực thần hồn lại sánh ngang với Thánh cấp tam tinh.

Cọ rửa hết lần này tới lần khác, gột rửa kiếm phách vĩnh viễn, khiến cho kiếm phách bắt đầu phát sinh từng chút biến hóa một.

Đây là một quá trình thong thả. Nhưng linh hồn Sở Mộ cường đại, lực thần hồn dồi dào, hiệu suất càng cao.

Cọ rửa cọ rửa cọ rửa. Trong quá trình không ngừng cọ rửa, kiếm phách vĩnh viễn phát sinh từng chút biến hóa một, chuyển biến thành kiếm hồn.

Chín mươi chín tầng phong cấm, phong cấm phía ngoài nhất là phong cấm cắt đứt khí tức. Cho dù là người có nhận biết nhạy cảm đi ngang qua, cũng sẽ không lưu ý. Bởi vì khí tức vô cùng yếu ớt, không đáng để chú ý.

Nhưng nếu có người đi tới vừa nhìn, sẽ thấy một cảnh tượng như vậy.

Bên ngoài Vạn Cổ Thánh Thành, còn có vài người chạy tới, thông qua dây xích huyết sắc tiến vào Vạn Cổ Thánh Thành. Đây chỉ là số rất ít. Phần lớn người đều đã ở bên trong Vạn Cổ Thánh Thành, không ngừng đi tới vị trí trung tâm.

Vạn Cổ Thánh Thành cực lớn. Đến bây giờ, đã qua bảy tám ngày, lại vẫn chưa có người nào đi đến được vị trí trung tâm.

Trải qua vô số năm tháng, khí tức huyết sát ăn mòn, rất nhiều bảo vật trong Vạn Cổ Thánh Thành đã sớm mất đi linh khí mất đi lực lượng, trở nên thối nát, không còn chút tác dụng nào.

Đây cũng là chuyện không thể tránh được. Dù sao, cho dù là cường giả Vạn Cổ Cảnh cũng không có khả năng thật sự bất tử bất diệt. Chỉ là thời gian sống được dài hơn một ít mà thôi. Vạn Cổ Thánh Thành đến nay, không biết thời gian tồn tại bao nhiêu vạn năm. Tuyệt đối phải trên trăm vạn năm. Trải qua thời gian dài như vậy, thứ thật sự có thể bảo tồn, tuyệt đối không thể coi thường được. Bất kỳ một thứ nào, cũng sẽ gây ra những cuộc tranh đoạt sinh tử chém giết

...

- Gia hỏa Sở Mộ này chắc hẳn cũng tiến vào Vạn Cổ Thánh Thành.

Luyện Hồng Vân nói.

Sau khi hắn cùng với hai người Cổ Loạn Không, Dương Chiến Thiên gặp nhau, liền luôn hành động với nhau. Dù sao nơi này là thế giới Thâm Lam, không phải Cổ Thần Giới. Tuy rằng thiên phú của bọn họ kinh người, thực lực lại không đủ cường đại. Đoàn kết lại, sẽ dễ dàng hơn.

Trước đây, bọn họ từng đi tới tiểu thế giới Thiên Tài tìm Sở Mộ. Nhưng bởi vì một vài nguyên nhân lưu lại. Sau đó, bọn họ được biết Vạn Cổ Thánh Thành phải hạ xuống, tạm thời hủy bỏ hành động, ngược lại toàn lực chuẩn bị.

- Nếu như người ở trong tiểu thế giới Thiên Tài kia là Sở Mộ, hắn tuyệt đối sẽ tiến vào Vạn Cổ Thánh Thành.

Dương Chiến Thiên nói:

- Chúng ta vẫn phải cố gắng nhiều hơn, nâng cao thực lực. Tốt nhất là lúc gặp lại hắn, có thể mạnh hơn hắn.

Dương Chiến Thiên rất có lòng háo thắng. Trước đây hắn thua Sở Mộ, tâm phục khẩu phục. Nhưng hắn vẫn không có buông tha ý định đuổi theo bước chân Sở Mộ. Sau khi đi tới thế giới Thâm Lam, hắn nhận được kỳ ngộ. Hiện tại, tu vi của hắn đã đạt đến Niết Bàn cửu trọng thiên đỉnh phong, đang tiến thêm một bước vững chắc căn cơ, chuẩn bị cho Vạn Cổ Cảnh.

Mặc dù như thế, hắn vẫn không có bao nhiêu nắm chắc, có thể chém giết cường giả Thánh cấp nhất tinh.

- Sở Mộ quá mức yêu nghiệt. Muốn vượt quá hắn, cũng không dễ dàng gì.

Cổ Loạn Không nói. Ngay cả hắn thiên phú hơn người còn hơn cả Dương Chiến Thiên, Luyện Hồng Vân, cũng không có nắm chắc thắng được Sở Mộ. Chỉ có điều, hắn cũng sẽ không buông tha.

...

- Ta đã thăng cấp Vạn Cổ Cảnh, chém giết Thánh cấp nhị tinh, giống như tàn sát chó lợn. Sở Mộ, ngươi tốt nhất cầu khẩn không nên gặp phải ta ở chỗ này. Bằng không, ta sẽ từng kiếm từng kiếm từ từ hành hạ ngươi đến chết.” Ngao Chân Hằng đem một Thánh cấp nhị tinh giết chết sau, khuôn mặt dữ tợn.

...

Một ngày, hai ngày, ba ngày...

Từ khi Sở Mộ bắt đầu rèn luyện kiếm phách, đã năm ngày trôi qua. Dưới lực thần hồn không ngừng cọ rửa, phần lớn kiếm phách đã biến thành kiếm hồn lực.

Ngày thứ sáu... Ngày thứ bảy...

Bỗng nhiên, Sở Mộ chỉ cảm thấy kiếm phách vĩnh viễn run lên, giống như bị một lực lượng xuyên qua. Một tia ánh sáng rực rỡ chợt lóe lên ở phía trên. Phong quang, sắc bén, lại nội liễm, trở thành phong cách cổ xưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.