Sở Mộ mở thư ra xem, hắn cau mày.
Đây là thư của Phương Hạo, nội dung muốn Sở Mộ lúc chạng vạn tối ra ngoài thành thành Hám Yêu mười dặm giải quyết ân oán, cuối cùng cũng nói rõ nếu như Sở Mộ không chịu, bọn họ sẽ tiếp tục ở lại thành Hám Yêu nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, một khi Sở Mộ rời khỏi thành Hám Yêu sẽ đuổi theo động thủ.
- Cũng tốt.
Sau khi vò lá thư thành một cục liền ném vào thùng rác, Sở Mộ an tâm hưởng dụng đồ ăn ngon đưa tới.
Lúc này còn cách chạng vạng khá lâu, thời gian còn dài nên Sở Mộ không sốt ruột, hắn cũng đồng ý với cách làm của Phương Hạo, đây là thời điểm giải quyết ân oán với nhau.
Đồ ăn là thịt yêu thú, trong thịt yêu thú ẩn chứa năng lượng cường đại, ăn hết mới có lợi với thân thể.
Trăm vạn yêu thú tử vong, tối thiểu có một nửa số thi thể bị thu thập, một phần dùng để ăn, một phần mang đi gia công, hiện tại cả thành Hám Yêu không thiếu thịt.
Đối với người bình thường và kiếm giả Kiếm Khí Cảnh mà nói đây là tin mừng, có thể gia tăng lực lượng thân thể của bọn họ, tốc độ tu luyện kiếm khí tăng lên, sớm ngày tiến vào Hóa Khí Cảnh.
Cơm nước xong xuôi lại mang chén đĩa đặt bên ngoài cửa phòng, Sở Mộ đóng cửa đi xuống lầu.
Trong lầu một khách sạn có một nửa bàn trống, chỉ có lác đác kiếm giả đang ngồi một mình, hoàn toàn đối lập với chật ních lúc trước.
- Sở đại nhân.
Có người nhìn thấy Sở Mộ liền đứng lên hành kiếm lễ, những người khác vội vàng đứng lên cúi chào.
Một lần trăm vạn yêu thú bạo động đã thành tựu thanh danh Sở Mộ, chân chân chính chính được kiếm giả thành Hám Yêu chỗ tán thành, bọn họ càng tôn kính từ nội tâm.
Sở Mộ mỉm cười gật gật đầu, hắn bước ra khỏi khách sạn đi ra ngoài thành.
Lúc đi ra hắn liền cảnh giác, vô ý thức lui về sau ra một bước, một đạo kiếm quang lăng lệ ác liệt đâm tới, Sở Mộ rút kiếm phản kích, một kiếm thất bại lại có kiếm quang phía sau đánh tới.
Kiếm quang đâm tới có tiếng động rất nhỏ, khó có thể cảm giác biến hóa như thường, kiếm quang vô cùng quỷ dị, thường thường từ góc độ bất khả tư nghị xuất hiện, khó lòng phòng bị nhưng kiếm quang không mang theo sát ý nào cả.
Sở Mộ xuất kiếm phản kích, mỗi một kiếm đều chuẩn xác ngăn cản kiếm quang, khiến nó không công mà lui.
- Kiếm thuật của ngươi không tệ!
Một giọng nói khàn khàn vang lên sau đó biến mất, Sở Mộ mơ hồ nhìn thấy thân ảnh đi xa.
- Kiếm thuật của ngươi cũng rất lợi hại.
Sở Mộ mỉm cười, nói xong liền thu kiếm vào vỏ.
- Yêu Kiếm Quỷ Vụ, danh tiếng Yêu Kiếm xứng với thực.
Sở Mộ nói thầm sau đó đi nhanh về phía cửa thành.
Tuy người vừa tập kích không để lộ thân phận nhưng từ chiến lực và bóng lưng đối phương, Sở Mộ khẳng định hắn vừa gặp phải Yêu Kiếm Quỷ Vụ thần bí khó lường.
Sở dĩ không mang theo chút sát ý nào, hoàn toàn là muốn thăm dò kiếm thuật của Sở Mộ như thế nào, về phần tại sao muốn thử dò xét? Nguyên nhân rất đơn giản, Tàn Kiếm Tà Dương bị Sở Mộ sử dụng kiếm thuật chém giết.
Tàn Kiếm được xưng kiếm thuật thứ hai thành Hám Yêu, Yêu Kiếm đứng thứ nhất, Sở Mộ có thể dùng kiếm thuật chém giết Tà Dương, đã có người cho rằng kiếm thuật của hắn tương đương Yêu Kiếm Quỷ Vụ, cho nên Quỷ Vụ mới thăm dò.
Kết quả cho thấy kiếm thuật của Sở Mộ thật sự caio thâm khó dò, Quỷ Vụ không nắm chắc sử dụng kiếm thuật đánh bại Sở Mộ, song phương cũng có chút ân oán nhưng chẳng đáng là gì.
Vừa ra khỏi thành Hám Yêu, màu đỏ sậm bao phủ mặt đất càng đậm hơn trước.
Mùi máu tanh nồng đậm vẫn bao phủ nơi đây, vô số sát khí lạnh giá vẫn chưa biến mất, không ngừng phiêu đãng các nơi.
Ánh hoàn hôn thê lương.
Bởi vì tại vài ngày trước nơi này xảy ra đại chiến thảm thiết, có thể nói là tu la sát tràng. Lúc này trên chiến trường trừ đất bị máu nhuộm đỏ ra, đã không nhìn thấy tay chân cụt nào cả, toàn bộ bị người thành Hám Yêu thanh lý qua, khó có thể tưởng tượng mấy ngày trước chiến đấu thảm thiết cỡ nào.
Không thi triển thân pháp, Sở Mộ dạo bước đi trên chiến trường cũ, cảm nhận sát khí âm lãnh lạnh lẽo chung quanh giống như nhớ lại yêu thú đã từng trùng kích, nhớ lại cảnh tượng mình huy kiếm chém giết yêu thú.
Những điều thứ này đều là giác, người có ý chí bạc nhược yếu kém sẽ bị ảnh hưởng và nổi giận, hơn nữa sát khí ngưng tụ quá lâu không tiêu tan, chỉ sợ sẽ xuất hiện một ít thứ không tốt.
Đây không phải việc Sở Mộ cần lo lắng, tin tưởng năm cường giả Nguyên Cực Cảnh trong thành Hám Yêu hiểu nên giải quyết như thế nào.
Hắn đi chậm hết đoạn đường mười dặm, lúc Sở Mộ đến nơi, tại đây có hơn mười kiếm giả áo đen đứng chờ, đều là đệ tử hạch tâm của Ma La Kiếm Tông .
Ban đầu có hơn hai mươi mấy đệ tử hạch tâm Ma La Kiếm Tông, trong lần đại chiến yêu thú đã chết một ít, hiện tại còn mười lăm người.
Sở Mộ vừa đến, ánh mắt mười lăm kiếm giả áo đen nhìn chằm chằm vào người Sở Mộ, ánh mắt bắn ra hàn quang ác liệt, Phương Hạo cầm đầu đi lên phía trước.
- Rất tốt, ngươi nguyện ý đến giải quyết ân oán, ít đi nhiều phiền toái.
Sắc mặt Phương Hạo vô cùng bình thản, trực tiếp rút kiếm chỉ vào người Sở Mộ, bước chân nhanh hơn, mũi kiếm run run, từng đạo kiếm quang phá không đánh tới như mưa to gió lớn.
Thân thể Sở Mộ hơi thay đổi, hắn xuyên qua kiếm quang dày đặc, hắn cầm Trảm Yêu Kiếm trên tay trái.
Tốc độ Phương Hạo nhanh đến mức tận cùng, chẳng khác gì sấm sét xuyên phá bầu trời, kiếm khí cực phẩm đâm tới, hắn thi triển cô kiếm thuật, kiếm quang như vạn lôi oanh tạc, trước mắt Sở Mộ trừ lôi đình chính là lôi đình, lôi điện thông qua không khí tiếp xúc làn da làm Sở Mộ tê tê.
- Vạn Lôi Phá Không, Phương sư huynh muốn dùng một kiếm chém giết đối phương.
Đám kiếm giả áo đen không ngừng ngạc nhiên, Vạn Lôi Phá Không là một chiêu mạnh nhất trong cổ kiếm thuật Địa giai Phương Hạo tu luyện, uy lực cực kỳ đáng sợ.
Thi triển Phi Hồng Huyễn Không Bộ, thân thể Sở Mộ biến hóa, tàn ảnh hắn đang đứng tại chỗ nhưng thật ra đã xông lên phía trước với tốc độ cực nhanh, khó có thể phân biệt.
Mỗi một đạo lôi đình ẩn chứa uy lực cực lớn, có thể dễ dàng chém giết kiếm giả Khí Hải Cảnh, mấy trăm đạo lôi đình rậm rạp phá không giáng xuống đất.
Đôi mắt Sở Mộ nheo lại, hắn có thể nhìn thấy góc độ tấn công của mấy trăm đạo lôi đình, hắn cảm thấy áp lực thật lớn trên một đạo lôi đình, chúng muốn xé nát hắn ngay sau đó.
Dưới áp lực như thế, Sở Mộ hết sức nghiêm túc bài trừ tạp niệm, tinh thần mơ hồ, cảnh vật chung quanh biến mất, trước mắt hắn chỉ còn lại lôi đình.