Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 304: Chương 304: Kiếm thuật của Tiểu Phi Yến. (2)




- Này, ngươi tại sao không đáp lại? Ngươi có phải đã từng học qua Tiểu Phi Yến Kiếm Thuật hay không?

Hoàng Phủ Phi Yến hỏi lần nữa. Chợt nàng sửng sốt. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vài phần nghi ngờ, nói nhỏ nói:

- Không đúng. Tiểu Phi Yến Kiếm Thuật là do vương thất lão tổ từ trong kiếm thuật cổ Phi Yến Kiếm Thuật đơn giản hoá ra. Chắc hẳn chỉ có vương thất mới có. Nam mặt lạnh này rõ ràng không phải là con cháu vương thất, làm sao có thể học được Tiểu Phi Yến Kiếm Thuật.

Tất cả những lời Hoàng Phủ Phi Yến nói nhỏ đều lọt vào trong tai Sở Mộ. Sở Mộ có chút kinh hãi. Hóa ra môn kiếm thuật này là Tiểu Phi Yến Kiếm Thuật, còn là cbản đoan giản hóa của kiếm thuật cổ Phi Yến Kiếm Thuật.

Kiếm thuật cổ chính là kiếm thuật cao thâm đứng trên cả kiếm thuật siêu giai, là kiếm thuật cao thâm Sở Mộ hiện nay không cách nào chạm đến.

- Quả nhiên, nội tình của đệ tử kiếm phái không cách nào so sánh được với con cháu vương thất.

Âm thầm cảm thán một câu, Sở Mộ không trả lời, xoay người muốn rời khỏi đó.

- Này, nam mặt lạnh, ngươi đừng đi như thế.

Hoàng Phủ Phi Yến kịp phản ứng, thân hình lắc một cái bay vút lên, giống như một con chim yến bay xẹt qua Sở Mộ, ngăn cản lối đi của Sở Mộ:

- Ngươi phải nói rõ ràng, rốt cuộc là nhìn thấy hư thực Tiểu Phi Yến Kiếm Thuật của ta như thế nào?

- Ngươi luyện vẫn chưa tới nơi tới chốn.

Sở Mộ thản nhiên trả lời một câu.

- Vẫn chưa tới nơi tới chốn?

Hoàng Phủ Phi Yến sửng sốt. Từ khi nàng bắt đầu tu luyện kiếm thuật, vẫn luôn được ngợi khen. Chưa từng có người nào nói qua nàng tu luyện kiếm thuật không đủ. Đây vẫn là lần đầu tiên nàng nghe được.

Khi Hoàng Phủ Phi Yến kịp phản ứng, Sở Mộ đã sớm đi xa.

- Này. . . Này. . . Nam mặt lạnh, ngươi đứng lại đó cho ta. Ngươi phải nói rõ ràng cho ta. Ta làm sao mà tu luyện không tới nơi tới chốn?

Hoàng Phủ Phi Yến lần thứ hai thi triển thân pháp Tiểu Phi Yến, nhanh chóng đuổi theo, một bên đuổi kịp một bên hét lên.

Vừa lúc, Hoàng Phủ Cuồng từ bên canh đi ngang qua thấy được, vội vàng ngăn cản Hoàng Phủ Phi Yến.

- Người cao to, mau giúp ta ngăn cản hắn, tên nam mặt lạnh kia.

Hoàng Phủ Phi Yến lập tức nói.

- Cái gì?

Hoàng Phủ Cuồng trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.

Hoàng Phủ Phi Yến gấp đến độ giậm chân, nhưng Sở Mộ đã biến mất ở trong mắt của nàng. Nàng tức giận hung hăng giẫm lên chân Hoàng Phủ Cuồng một cái.

- Ôi. . .

Hoàng Phủ Cuồng lập tức giả vờ rất đau, vừa la, vừa ôm chân nhảy lò cò.

- Không nên giả vờ, tuyệt đối không đau.

Hoàng Phủ Phi Yến hầm hừ nói.

- Hắc hắc, muội à, ai khi dễ muội, nói cho ca biết, ca giúp muội dạy dỗ hắn.

Hoàng Phủ Cuồng cười hắc hắc, hạ chân xuống nói.

- Chính là tên nam mặt lạnh đã đánh bại ngươi.

Tròng mắt Hoàng Phủ Phi Yến xoay chuyển, nói.

- Là hắn. . .

Hoàng Phủ Cuồng sửng sốt. Suy nghĩ một chút, hắn lắc lắc đầu nói:

- Muội à, chuyện này ca không có cách nào giúp được muội. Muội cũng biết, ta không phải là đối thủ của hắn. Ta thấy không bằng muôn đi tìm Thắng Long đại ca thì hơn. Tin tưởng hắn có thể đánh bại Sở Mộ.

- Hừ, ta biết không thể trông cậy vào ngươi. Ta phải đi tìm Thắng Long đại ca.

Hoàng Phủ Phi Yến hừ lạnh một tiếng, nói, lắc cái mông nhỏ xoay người rời đi.

- Sở Mộ này lại bị Tiểu Phi Yến nhìn trúng. Hắc hắc, nói không chừng sau này sẽ có trò hay để nhìn.

Hoàng Phủ Cuồng sờ sờ cằm, phát ra tiếng cười quái dị.

- Có vài gia hỏa khó chơi.

Sở Mộ thầm nghĩ:

- Chỉ có điều, môn Tiểu Phi Yến Kiếm Thuật kia quả thực không tầm thường. Thật sự không hổ danh là kiếm thuật cổ đơn giản hoá ra, không biết thật sự uy lực Phi Yến Kiếm Thuật rốt cuộc đạt tới trình độ nào?

Vừa nghĩ, Sở Mộ đến chỗ cửa lớn của Thánh Địa Tu Luyện.

- Sở Mộ, chúc mừng ngươi thu được hạng thứ 5 của Thiết Kiếm Bảng.

Trưởng lão trấn thủ vừa nhìn thấy Sở Mộ, lúc này cười ha hả nói.

- Cảm ơn Tạ trưởng lão.

Sở Mộ nói.

- Ha ha, cảm ơn ta làm cái gì. Ngươi có thể thu được hạng thứ năm, ta lại không cho ngươi bất kỳ trợ giúp nào.

Trưởng lão trấn thủ cười nói:

- Hạng thứ năm nắm giữ thời gian 125 canh giờ sử dụng Thánh Địa Tu Luyện. Chỉ có điều nghe nói giữa ngươi và Hàn Ngạo có hen đặt cược, thắng được 50 canh giờ của Hàn Ngạo. Chung quy có 175 canh giờ. Ngươi lần này dự định đi tới Thánh Địa Tu Luyện nào?

- Ta muốn đi Kim Kiếm Mộ.

Sở Mộ nói.

- Kim Kiếm Mộ!

Trưởng lão trấn thủ sửng sốt, tưởng mình nghe lầm.

- Đúng vậy.

Sở Mộ dùng giọng điệu khẳng định nói.

- Ngươi làm sao lại muốn đi Kim Kiếm Mộ?

Trưởng lão trấn thủ vội vàng khuyên nhủ, nói tiếp:

- Ta biết, ngươi ngoại trừ Phong Chi Ý Cảnh ra, khẳng định còn lĩnh ngộ Vân Chi Ý Cảnh. Hiện tại trong toàn bộ ngoại phủ, người lĩnh ngộ hai ý cảnh vốn chỉ có một. Lại thêm ngươi chính là người thứ hai. Mặc dù ý cảnh càng nhiều càng tốt. Nhưng tin tưởng ngươi cũng biết, ý cảnh lĩnh ngộ không phải là khó khăn bình thường. Ngươi vẫn nên chăm chú ở trên hai ý cảnh phong vân là tốt rồi. Ngàn vạn lần không cần nhớ tới chuyện lĩnh ngộ loại ý cảnh thứ ba. Nó sẽ càng khó khăn hơn, khiến thời gian của ngươi không đủ sử dụng.

Trưởng lão trấn thủ tận tình khuyên bảo, cũng hi vọng Sở Mộ có thể thành tài. Nhưng hắn cũng không rõ ràng lắm về tình huồng thật sự của Sở Mộ.

- Đa tạ lòng tốt của trưởng lão. Nhưng ta vẫn muốn đi vào Kim Kiếm Mộ.

Sở Mộ nói, ý chí không thể dao động.

- Nếu ngươi quyết định như vậy, ta cũng có không cách nào can ngăn ngươi. Chỉ hy vọng bản thân ngươi có thể suy nghĩ kỹ càng.

Trưởng lão trấn thủ hơi lắc đầu, than thở, lấy ra kiếm lệnh giao cho Sở Mộ.

- Đa tạ trưởng lão.

Sở Mộ làm kiếm lễ. Sau khi tiếp nhận kiếm lệnh, hắn đi vào bên tỏng cánh cửa ánh sáng.

Một trận trời đất quay cuồng, toàn thân Sở Mộ không tự chủ rét run. Cảm giác lạnh này không giống với cái lạnh của băng thiên đất tuyết, mà là một loại cảm giác lạnh lẽo do phong quang lợi hại tràn ngập.

Đập vào mắt hắn là một mảnh phế tích, thê lương vô cùng. Trong lòng Sở Mộ chấn động, không thể áp chế được nỗi bi thương đang dâng trào.

Đây là một mảnh thiên địa nhỏ với ánh sáng ảm đạm, hình như không lớn lắm, lại giống như vô biên vô hạn. Đập vào mắt đều là kiếm.

Kiếm hoàn chỉnh, kiếm bị bẻ gẫy, kiếm đã hư hại, kiếm đầy răng cưa, kiếm rỉ rét loang lổ, hoặc nằm rải rác trên mặt đất, hoặc cắm ở trên tảng đá, cắm thẳng cũng có, cắm lệch cũng có.

Bọn chúng dường như đang nói về sự huy hoàng trướ kia cùng với nỗi cô đơn hiện tại.

- Kim Kiếm Mộ. . . Kim Kiếm Mộ. . . Đây là mộ địa của kiếm sao?

Sở Mộ không khỏi nhỏ giọng thì thào lẩm bẩm. Một cảm giác bi thương nhất thời từ trong lòng tuôn ra, xoay quanh trong lòng, thật lâu không tiêu tan.

Đột nhiên, linh hồn không tự chủ được run lên. Hình như có một chậu nước lạnh dội xuống đầu. Một cảm giác mát lạnh theo cột sống lan xuống lòng bàn chân. Toàn thân bỗng nhiên tỉnh táo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.