- Tiểu tạp chủng, ngươi ngược lại là rất thông minh, đáng tiếc dù thông minh cũng chỉ có một con đường chết.
Hai mắt Ngô Cường lại hung dữ nhìn chằm chằm Sở Mộ, có một loại hưng phấn
biến thái, chậm rãi lè lưỡi đảo qua, phảng phất liếm láp máu tươi Sở Mộ. Thanh âm của hắn cũng trở nên âm trầm tĩnh mịch:
- Ngươi khiến
cho Vương sư huynh mất hứng, khổ sở, khó chịu, phẫn nộ. Nhưng ngươi đã
không có cơ hội hối hận, ta sẽ đánh nát gân tay gân chân ngươi, tại trên người của ngươi mở ra ba mươi hai đạo vết thương, cuối cùng cắt đầu lâu ngươi mang về, giao cho Vương sư huynh. Nhất định Vương sư huynh sẽ
thật cao hứng.
Thoại âm rơi xuống, Ngô Cường động, giống như là
một đạo thiểm điện chạy nước rút mà đến, âm vang một tiếng, một vòng hào quang sáng như tuyết, tựa như cầu vồng quán nhật đánh tới, đâm về Sở
Mộ, lại mang theo một tia âm lãnh.
Bỗng nhiên, kiếm quang sáng
như tuyết nổ tung, hóa thành mười tám hàn mang, phảng phất mười tám chỉ
Sát Nhân Phong, duỗi ra gai nhọn hoắt mang kịch độc, hung hăng bắn về
phía Sở Mộ.
Sát Nhân Phong Sát! Sát chiêu kiếm thuật hạ giai Sát Nhân Phong kiếm thuật. Một thức này, bao phủ hai tay và thân hình Sở Mộ.
Hai mắt Sở Mộ có chút ngưng tụ, xem thấu hư thật, bước chân như loạn, thân
như cành liễu nhoáng một cái, tránh đi một chiêu tuyệt sát, quỷ dị xuất
hiện bên trái Ngô Cường, một kiếm trảm cắt, hào quang sáng như tuyết kéo thành hình cung, như là trăng tàn.
Ngô Cường hơi kinh
hãi, không ngờ rằng Sở Mộ phản ứng nhanh chóng như thế. Chợt, bước chân
giao thoa mất trật tự, thân thể vậy mà quỷ dị chuyển, mười tám chỉ Sát Nhân Phong như trước thẳng hướng Sở Mộ.
- Không ngờ cũng là Toái Loạn Bộ, hơn nữa đại thành!
Sở Mộ Âm thầm giật mình, cảm thấy không thể xem thường đệ tử nội môn.
Có thể trở thành đệ tử nội môn, nói rõ bọn hắn không chỉ có tu vi kiếm khí thất đoạn, tại phương diện khác, cũng sẽ không chỗ thua kém.
Bước chân Sở Mộ lần nữa mất trật tự, không thành bộ dáng, thân thể càng
giống là bị thổi đến lắc lư điên cuồng, tả đột hữu thiểm, tránh đi sát
chiêu Ngô Cường. Một kiếm như thiên mã hành không quỹ tích khó tìm, một
kiếm như lưu tinh hướng cổ Ngô Cường.
Sắc mặt Ngô Cường đại biến. Một kiếm của Sở Mộ như là linh dương quải giác, hành vân lưu thủy lại
không có dấu vết (tích) có thể tìm ra, hắn vội vàng thu kiếm, điều động
kiếm khí trong cơ thể, nhanh chóng chém về phía Sở Mộ.
Tránh đi
một kiếm của Sở Mộ, Ngô Cường thuận thế lần nữa chém giết, song phương
liên tục biến ảo ba lượt, Ngô Cường cảm giác lần này mình vận kiếm đã
vượt qua cực hạn mà trước đây hắn đã từng thi triển. Loại biến ảo kiếm
thuật chỉ trong nháy mắt này, hơn nữa song kiếm chưa từng giao phong thế nhưng lại tạo nên tình cảnh nguy hiểm đến tánh mạng, khiến hắn rất khó
chịu, cảm giác buồn bực. Hắn tin tưởng, đối phương càng khó chịu hơn
hắn.
Không ngờ kiếm của Sở Mộ vậy mà thuận thế thay đổi, cơ hồ
dán chặt lấy thân kiếm Ngô Cường, thậm chí Ngô Cường cảm giác mỗi kiếm
mình chém ra dường như đã thoát khỏi khả năng khống chế của bản thân,
dường như mỗi chiêu kiếm sau một hồi chuyển qua chuyển lại một vòng đều
hướng đến cổ hắn.
Một cổ rét lạnh tự bàn chân bốc lên, thẳng vọt
lên, lan tràn xương sống, nhảy vào sau ót, khiến cho toàn thân Ngô Cường không tự chủ được run lên. Một kích xuất ra phảng phất như một chậu
nước đá đổ xuống đầu hắn.
Ngô Cường nhanh chóng thối lui, bước
chân mất trật tự mà nhanh, trong nháy mắt liền rời khỏi một mét, nhưng
Sở Mộ lại đuổi sát tới.
- Liều.Ngô Cường nảy sinh ác độc, không
để ý kiếm của Sở Mộ, đâm ra một kiếm về phía trước, hắn muốn dù chết
cũng phải kéo Sở Mộ chôn cùng. Bước chân Sở Mộ dừng lại, thay đổi thủ
đoạn, thân kiếm khẽ đảo nhẹ nhàng chạm vào kiếm của Ngô Cường. Một tiếng ầm vang, Sở Mộ nhẹ nhàng đẩy kiếm của Ngô Cường ra, lại một kiếm nữa,
mục tiêu vẫn là cổ Ngô Cường.
Da đầu run lên, tóc gáy dựng đứng,
Ngô Cường ngửi được hương vị huyết dịch, không phải người khác mà là
của chính bản thân hắn.
- Điện bộ!
Gầm nhẹ một tiếng, kiếm khí cơ hồ phun ra từ bàn chân, Ngô Cường đảo người. Vèo một tiếng, thân hình hắn lui về phía sau ba mét, kéo dài khoảng cách với Sở Mộ, khiến
cho một kiếm này thất bại.
- Tạp chủng đáng chết. Kiếm thuật của hắn hoàn toàn vượt qua dự kiến của ta.
Sắc mặt Ngô Cường âm trầm, cực kỳ khó coi, vừa nghĩ tới giao phong vừa rồi, mình đã làm đến cực hạn nhưng Sở Mộ, tựa hồ còn thành thạo hơn. Ngô
Cường hiểu rõ, tạo nghệ kiếm thuật Sở Mộ phía trên hắn.
Bỗng
nhiên, Ngô Cường tựa hồ nhớ tới lời đồn, Sở Mộ so kiếm cùng Tiêu Thiên
Phong mà bất bại, hiện tại hắn cảm thấy đây không phải tin vịt, rất có
thể là sự thực.
- Vương Phong sai ngươi tới giết ta, là sai lầm.
Sở Mộ chỉ kiếm thẳng về phía Ngô Cường, nhàn nhạt nói, ngữ khí sắc bén như kiếm. Nội tâm của hắn lại có chút kinh ngạc. Tạo nghệ kiếm thuật của
tên đệ tử nội môn này so với Vương Lỗi đương nhiên mạnh hơn rất nhiều
thế nhưng so với chính bản thân hắn lại có một khoảng cách không nhỏ.
- Vậy sao? Tạp chủng, ngươi tự cho là thông minh, nhưng lại không biết, kỳ thật, ta đã nhìn thấu cách nghĩ của ngươi.
Ngô Cường hung dữ nhìn chằm chằm Sở Mộ. Đột nhiên hắn nhếch miệng cười cười:
- Tạo nghệ kiếm thuật của ngươi xác thực rất cao, có lẽ đã theo kịp tên
cuồng nhân kiếm thuật Tiêu Thiên Phong kia. Nhưng ngươi có một điểm trí
mạng là tu vi của ngươi quá yếu, chỉ có Kiếm Khí Cảnh ngũ đoạn. Ta cho
ngươi biết, trên thế giới này, kiếm thuật rất trọng yếu nhưng tu vi kiếm khí cũng trọng yếu không kém. Ngươi dùng là tinh cương kiếm của đệ tử
ngoại môn, ta dùng là bách luyện kiếm của đệ tử nội môn. Kiếm của ngươi
đã tổn hại, kiếm của ta vẫn hoàn hảo, có thể đơn giản chặt đứt kiếm của
ngươi. Đây cũng chính là nguyên nhân mà ngươi một mực không dám cùng
kiếm của ta giao phong. Ngươi muốn chạy trốn sao? Không, ta cho ngươi
biết, ngươi không có cơ hội đào tẩu, cho dù Toái Loạn Bộ và thân pháp
Tuỳ Phong Bãi Liễu của ngươi đại thành, cũng chỉ có thể cho ngươi sống
lâu một điểm mà thôi, bởi vì tiếp theo ngươi sẽ chết. Chênh lệch giữa
Kiếm Khí Cảnh ngũ đoạn cùng Kiếm Khí Cảnh thất đoạn rất lớn, không thể
nào vượt qua.
Thân kiếm chấn động, chỉ thấy trên thân kiếm Ngô
Cường bịt kín một hồ quang điện nhàn nhạt giống như kiếm khí. Kiếm trên
người lưu động, một cổ khí thế cường đại sắc bén thẳng vọt lên, góc áo
ống tay áo Ngô Cường rung động mãnh liệt.
Thủ đoạn Kiếm Khí Cảnh thất đoạn: kiếm khí phụ nhận!
Ngô Cường lần nữa xuất kiếm, một kiếm này, vang lên vô số thanh âm ông ông, phảng phất trong nháy mắt, bay ra rất nhiều Sát Nhân Phong, khoảng
chừng ba mươi sáu chỉ, từng chích không có quy luật, toàn bộ phóng tới
Sở Mộ.
Sát Nhân Phong: Loạn vũ!
Đều là sát chiêu kiếm
thuật cấp thấp, nhưng uy lực Sát Nhân Phong loạn vũ gấp hai, thực tế
trạng thái kiếm khí phụ nhận uy lực càng là tiếp cận sát chiêu kiếm
thuật trung giai.
Phảng phất có vài chục chích Sát Nhân Phong
xuất hiện khắp bốn phía, phát ra thanh âm ông ông khiến da đầu run lên
vây quanh Sở Mộ, rất nhanh, theo bốn phương tám hướng, bay nhào đến.