- Lục Nguyên! Lục Nguyên! Lục Nguyên!
- Sở Mộ! Sở Mộ! Sở Mộ!
- Lục Nguyên chắc chắn sẽ thắng!
- Vớ vẩn, không chừng là Sở Mộ thắng!
- Không thể nào! Sở Mộ lợi hại thật nhưng phải xem đó là so với ai. Ngạo Hành Vân đã lĩnh ngộ kiếm ý thì chắc chắn Lục Nguyên cũng biết. Dù chỉ một phần kiếm ý thì uy lực mạnh hơn kiếm thế chi cực nhiều, Sở Mộ trăm phần trăm không đấu lại Lục Nguyên!
- Nói đúng, một người là Phá Thiên một người là Chấn Thiên, chắc chắn Phá Thiên lợi hại hơn.
Trong trăm vạn khán giả có một số là người hâm mộ của Sở Mộ nhưng còn chưa quá cuồng, nên bọn họ không thể cãi lại. Bọn họ cảm thấy đúng là Sở Mộ không đánh lại Lục Nguyên, dù rằng lòng không muốn thừa nhận.
- Ngươi có nghe không? Giọng nói của họ.
Lục Nguyên đứng đối diện Sở Mộ, mỉm cười nhìn hắn:
- Ngươi không đánh lại ta, khuyên ngươi đừng tự chuốc nhục.
Sở Mộ buồn cười hỏi:
- Chưa đánh sao ngươi biết ta không đấu lại ngươi?
Lục Nguyên chậm rãi nói:
- Ngươi liên tục thắng mười ba trận đi đến hiện giờ đã rất bất ngờ, nghe nói ngươi trở thành Kiếm Hào mới chỉ ba năm đã có thực lực như vậy là thiên phú rất giỏi. Cho ngươi thêm vài năm có thể có thể khiến ta nhìn thẳng.
Giọng nói tràn đầy tự tin, trên cao nhìn xuống người:
- Ngươi là hạng người tâm chí kiên nghị, không thì đã chẳng được thành tựu như hiện tại. Nếu vậy thì ta cho ngươi dùng hai chiêu kiếm kỹ kia, sau đó hãy tự nhận thua đi, không thì tự gánh lấy hậu quả.
- Lục Nguyên rất bá khí!
- Lục sư huynh bá khí quá đi!
Nghe Lục Nguyên nói khiến Sở Mộ bật cười, giọng điệu, thái độ của đối phương như trưởng bối đối xử với vãn bối. Ở trong mắt người khác thì đó là lẽ tất nhiên, cảm thấy Lục Nguyên rất bá khí, nhưng trong mắt Sở Mộ là thái độ tự phụ.
Sở Mộ lạnh nhạt nói:
- Như ngươi mong muốn.
Trảm Yêu kiếm ra khỏi vỏ, trăng khuyết ám kim dài hơn mười thước phá không bay ra.
Vẫn kinh diễm, kinh tâm động phách như cũ.
Lục Nguyên lắc người, trăng khuyết ám kim chém hụt vào phong cấm, sóng gợn nhẹ khuếch tán.
Sở Mộ lại tiện tay đâm một kiếm, kiếm quang ám kim thô cỡ ngón tay xé gió bắn hướng Lục Nguyên, gã né tránh dễ dàng. Liệt Thiên Kiếm Kích đánh trúng phong cấm lại khuếch tán sóng gợn.
Hai kiếm chém hụt, Sở Mộ biết hai kiếm có uy lực không tệ nhưng với hắn bây giờ thì chúng nó đã quá thời, không thể làm gì Lục Nguyên được nên hắn chỉ tiện tay chém ra.
Người xem không hiểu thì tranh luận, cho rằng hai kiếm của Sở Mộ không làm gì Lục Nguyên được, trăm phần trăm không đánh lại gã.
Lục Nguyên nhìn Sở Mộ, mắt lóe tia sáng lạnh lùng hỏi:
- Bây giờ nói cho ta đáp án của ngươi, là ngoan ngoãn nhận thua hay để ta đánh ngươi rớt xuống?
Sở Mộ trả lời:
- Ngươi không có gì hay để kiêu ngạo trước mặt ta.
- Nếu vậy thì . . .
Lục Nguyên nói nửa câu người đột nhiên phát ra khí thế ngút tời, kiếm áp bàng bạc như sắp đâm thủng trời tuôn ra, tựa bão tố vô hình cuồn cuộn tàn phá nguyên đấu kiếm đài.
Kiếm Hào bình thường đối diện kiếm áp như thế rất khó chống cự, nhưng sắc mặt Sở Mộ không thay đổi, hắn như cột chống trời mặc cho gió táp mưa bão sóng ngập trời thị vẫn lù lù bất động.
Đáy mắt Lục Nguyên lóe tia kinh ngạc, kiếm áp của gã không làm Sở Mộ sứt mẻ chút nào, điều này khiến gã khá bất ngờ.
Lục Nguyên nói:
- Tốt lắm, ngươi thành công khiến ta hơi hứng thú.
Mắt Lục Nguyên bắn ra tia sáng lạnh, gã lắc người, hai chân như bước lung tung nhưng chớp mắt đến trước mặt Sở Mộ.
Hại đuôi lửa màu vàng như sao bạch rạch phá hư không, vì Lục Nguyên di chuyển quá nhanh để lại tia sáng chói mắt trong không khí.
Trường kiếm màu vàng rạch không gian, kiếm xẹt qua cổ Sở Mộ, tốc độ nhanh như tia chớp.
Nhiều người giật mình kêu lên:
- Mau quá!
Vương phủ chủ Tiềm Long Kiếm phủ khẽ nói:
- Muốn phá trời không chỉ cần có đủ sức mạnh còn cần tốc độ siêu nhanh.
Mắt Ngạo Hành Vân sáng rực, đáy mắt Liệt Không Dương lóe tia hứng thú.
Tốc độ của Lục Nguyên siêu nhanh, nằm ngoài dự đoán của Sở Mộ nhưng chưa vượt qua phạm vi chấp nhận của hắn.
Trảm Yêu kiếm chĩa xéo lên, không chặn lại mà phản kích.
Bàn về tốc độ ra kiếm thì Sở Mộ nhanh hơn một bậc.
Nếu Lục Nguyên vẫn tiếp tục công kích thì kiếm của Sở Mộ sẽ đánh trúng gã trước tiên. Mặc dù Sở Mộ rất tự tin vào kiếm khí hộ thể của mình nhưng hắn muốn thắng thật đẹp.
Lục Nguyên lắc người né nhát kiếm của Sở Mộ, xuất hiện bên cạnh hắn rồi thuận thế đâm kiếm ra.
Sở Mộ xoay cổ tay, mũi kiếm xoay ngang tước qua với tốc độ đều đều, mục tiêu là cần cổ của Lục Nguyên.
Lần này Lục Nguyên không né tránh, kiếm đâm ra bỗng rung lên, một đóa kiếm hoa mười hai cánh chớp mắt xuất hiện, sống động như thật bao phủ nguyên cái đầu Sở Mộ.
Sở Mộ tước ra mũi kiếm rung nhẹ, tiếng kiếm ngân vang lên. Các kiếm quang mỏng manh đan xen giăng ngang cắt nát kiếm hoa, kiếm quang nháy mắt tụ thành một vệt sao băng bắn hướng Lục Nguyên.
Mặc dù Lục Nguyên ngạc nhiên trước kiếm thuật cao siêu mà Sở Mộ thể hiện nhưng gã không lùi lại, vạch trường kiếm đánh nát sao băng, từng tia sáng vàng kích thước cỡ ngón tay phá không nghiền nát ập đến, mỗi luồng sáng ẩn chứa dao động Xuyên Thứ ý cảnh rất mãnh liệt.
Mười phần Xuyên Thứ ý cảnh, uy năng cỡ mười hai phần Kim chi ý cảnh.
Xuyên Thứ ý cảnh biến dị từ Kim chi ý cảnh, uy lực thể hiện ở phần đâm, vô cùng sắc bén. Nó khác với Thiết Cắt ý cảnh, nó phát huy năng lực đâm xuyên của Kim chi ý cảnh đến tột độ, một loại ý cảnh biến dị hiếm thấy.
Sở Mộ cảm giác rõ ràng sự sắc bén trong kiếm quang màu vàng đối phương đâm tới, khí thế đâm thủng kiếm khí hộ thể của hắn.
Trảm Yêu kiếm vạch trong phạm vi nhỏ đánh nát từng đợt kiếm quang rồi hóa thành các sao băng phản kích.
Về uy lực thì Tê Liệt ý cảnh mạnh hơn Xuyên Thứ ý cảnh.
Mọi người trợn to mắt không chớp cái nào, bọn họ nhìn ra được giao phong giữa Sở Mộ và Lục Nguyên dùng kiếm thuật cơ sở.
Hai người gần như mặt đối mặt rút kiếm công kích nhau, trong công kích phải hóa giải đòn tấn công của đối phương rồi phản kích, không né tránh. Mỗi kiếm ẩn chứa lực lượng ý cảnh cường đại và kiếm khí ngưng tụ, uy lực siêu kinh người, nguy hiểm hơn sử dụng kiếm kỹ va chạm nhau gấp mười lần.
Dù sao dùng kiếm kỹ thường đứng cách nhau một khoảng, có đầy đủ thời gian. Hơn nữa sử dụng kiếm kỹ cần có khoảng trống uẩn nhưỡng, dù thời gian rất ngắn. Kiếm thuật cơ bản thì khác, Kiếm Giả có thể trở thành Kiếm Hào thì tu luyện kiếm thuật cơ bản thành bản năng.
Thường lý trí chưa phản ứng lại thì thân thể đã tuân theo bản năng làm ra phản ứng tốt nhất.