Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 434: Chương 434: Kỹ xảo phát lực? Ta cũng biết. (Hạ)




Đám người Vạn Bàn hoàn toàn rơi vào trong sự trầm mặc.

Bọn họ không có nghĩ tới, Hoàng Phủ Thương Nguyệt không chỉ giấu giếm thực lực, hơn nữa còn che giấu nhiều như vậy. Khi hắn cùng bọn họ chiến đấu, căn bản chỉ là đang ứng phó với bọn họ mà thôi.

Cho dù là ứng phó cũng dễ dàng đánh bại bọn họ.

Sở Mộ cũng như vậy. Thật sự giống như một cái động không đáy. Đối thủ cường đại tới mức nào, hắn sẽ điều chỉnh bản thân cho thích hợp, nâng cao một tầng, ngang hàng cùng đối thủ.

Cho đến tận bây giờ, bọn họ vẫn không có cảm giác nhìn thấu được Sở Mộ.

Công kích cường hãn!

Phòng ngự cường hãn!

Kỹ xảo đáng sợ!

Tốc độ kiếm kinh người!

Còn có tất cả những phương diện thành tựu kiếm thuật khác khiến người ta kinh ngạc. Mà bây giờ, hắn còn cho thấy kỹ xảo phát lực hoàn toàn không kém hơn Hoàng Phủ Thương Nguyệt.

Trong lúc bất chợt, bọn họ có suy nghĩ, lẽ nào Sở Mộ chỉ nắm giữ loại kỹ xảo phát lực đến trình độ này thôi sao?

Hay là bản thân hắn cố ý áp chế đến trình độ ngang hàng cùng Hoàng Phủ Thương Nguyệt, từ đó đạt tới mục đích rèn luyện bản thân?

Nếu đúng là vậy, chỉ sợ Sở Mộ xem trận thi đấu lớn Kiếm Thuật Vi Vương là một lần rèn luyện kiếm thuật của bản thân mà thôi.

Về phần Kiếm Thuật Chi Vương gì đó, đối với hắn cũng không quan trọng.

Không ngừng chiến đấu, cho dù là lấy Hoàng Phủ Thương Nguyệt nắm giữ khí lực siêu cường cùng với lực đinh ốc, chiến đấu đến bây giờ, hắn cũng cảm giác được một chút mệt mỏi.

Sử dụng lực đinh ốc mười lần, cũng không có cảm giác gì. Nhưng sau thời gian hơn mười lần, hắn đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Một khi vượt quá trăm lần, cảm giác uể oải sẽ càng rõ ràng.

Đến bây giờ, Hoàng Phủ Thương Nguyệt đã ra hơn mười kiếm. Tất cả đều ẩn chứa lực đinh ốc, nhưng vẫn không có cách nào đánh bại Sở Mộ. Trái lại, lực đinh ốc bị Sở Mộ lực Chấn Thiên lần lượt đánh tan.

Trong lòng hắn không khỏi dâng lên một cảm giác rất kỳ lạ. Lẽ nào Sở Mộ cũng nắm giữ trình độ kỹ xảo phát lực giống như mình?

Nhưng ở trong cuộc chiến nhanh chóng như vậy, Hoàng Phủ Thương Nguyệt đã khó có thể phân tâm suy nghĩ.

Thời khắc hắn hơi dừng lại một chút, Sở Mộ liền làm ra công kích. Một kiếm chém tới. Trên một kiếm này mang theo lực Chấn Thiên.

Hoàng Phủ Thương Nguyệt không thể không huy động lực đinh ốc chống đỡ.

Từ lúc mới bắt đầu còn chủ động, hiện tại biến thành bị động. Loại chênh lệc này cực lớn, giống như lòng sông so với mặt biển, khiến Hoàng Phủ Thương Nguyệt luôn bá đạo cảm thấy rất khó chịu.

Hắn đánh ra từng kiếm từng kiếm chống đỡ. Các học viên thấy cục diện dường như trái ngược với trước kia, vô cùng kinh ngạc.

- Hoàng Phủ Thương Nguyệt không ngờ...

Đám người Vạn Bàn trực tiếp trợn tròn mắt.

Hoàng Phủ Thương Nguyệt luôn luôn chỉ biết công kích, bây giờ lại dần dần chuyển thành phòng ngự. Bọn họ xuất hiện ảo giác sao?

- Lẽ nào, Sở Mộ thật sự có thể đánh bại Hoàng Phủ Thương Nguyệt?

Ý niệm này vừa xuất hiện, nhất thời khiến cho bọn họ cảm thấy run rẩy, toàn thân đều không cách nào khống chế được. Đó không phải là sợ, mà là một sự kích động khó hiểu, dường như phá tan quy tắc.

- Ngươi không phải chỉ lấy ra bảy thành thực lực sao? Còn có ba thành nữa đâu?

Sở Mộ vừa sử dụng lực Chấn Thiên công kích, vừa nói.

Hắn cực ít sử dụng kỹ xảo Chấn Thiên Lưu, không phải bởi vì đối thủ quá yếu thì chính là quá mạnh mẽ. Hắn rất ít khi gặp được đầy đủ cơ hội có thể phát huy như vậy. Mượn cơ hội này, Sở Mộ không để ý tới sự tiêu hao thể lực, thi triển lực Chấn Thiên, chính là để mình thuần thục hơn, tiến sâu hơn.

Hoàng Phủ Thương Nguyệt vừa nghe Sở Mộ nói, nhất thời hai mắt phun lửa.

Lần đầu tiên, vẫn là lần đầu tiên, hắn lại bị chế ngạo.

- Nếu ngươi muốn ta lấy ra mười thành thực lực, vậy ta sẽ lấy mười thành thực lực tới đánh bại ngươi.

Hoàng Phủ Thương Nguyệt quát lạnh. Hai chân hơi giang rộng ra, đứng vững. Một khí tức đặc biệt toả ra...

Khí tức đặc biệt từ trên người Hoàng Phủ Thương Nguyệt tỏa ra, tràn ngập xung quanh.

Trong nháy mắt, trong phạm vi hai thước xung quanh Hoàng Phủ Thương Nguyệt, dường như phát sinh biến hóa đặc biệt kỳ lạ nào đó. Mọi người chợt nảy sinh ra một cảm giác, trong phạm vi hai thước này hình như thành thế giới do Hoàng Phủ Thương Nguyệt nắm giữ. Ở trong thế giới hai thước này, bất kỳ công kích nào đều sẽ không thể có hiệu quả.

Đồng tử Sở Mộ hơi co lại. Hoàng Phủ Thương Nguyệt biến hóa như vậy, nhất thời khiến hắn nảy sinh liên tưởng.

- Vùng cấm.

Hai chữ chợt xuất hiện ở trong đầu Sở Mộ.

Hắn đặc biệt quen thuộc với loại cảm giác này. Bởi vì thời gian hắn thi triển vùng cấm ba thước, cũng là loại cảm giác này.

Trước đây, khi lĩnh ngộ ra vùng cấm ba thước, kiếm thuật của hắn thật sự đạt tới tiêu chuẩn Tông Sư nhập môn. Không nghĩ tới Hoàng Phủ Thương Nguyệt cũng lĩnh ngộ vùng cấm. Tuy rằng không phải ba thước, chỉ là hai thước thôi, còn không bằng Sở Mộ.

Nhưng Hoàng Phủ Thương Nguyệt có thể lĩnh ngộ được vùng cấm, đủ để nói rõ ngộ tính và thiên phú đáng sợ của hắn. Kiếm thuật Tông Sư, hoàn toàn xứng đáng.

- Ngươi là người đầu tiên thấy được một lĩnh vực kiếm thuật lĩnh của ta.

Sự bá đạo trên người Hoàng Phủ Thương Nguyệt đã không còn rõ ràng nữa, nhẹ như làn khói. Hắn trở nên có chút phong khinh vân đạm. Ngay cả lời nói ra cũng không có sự bá đạo như lúc đầu, lại khiến người ta có một cảm giác cao cao tại thượng:

- Lĩnh vực kiếm thuật này là thành quả của ta ba năm qua.

- Lĩnh vực kiếm thuật?

Thần sắc Sở Mộ có chút khác thường, có một loại biểu tình muốn cười lại phải kìm chế không cười.

Lĩnh vực kiếm thuật. Hắn đương nhiên biết loại danh từ chuyên nghiệp này. Ở trong điển tích của hiệp hội kiếm thuật sự trên địa cầu có ghi chép liên quan.

Chỉ có điều, bởi vì kiếm thuật sư dần dần xuống dốc, không còn hưng thịnh giống như sau thời cổ. Kiếm thuật sư có thể tu luyện ra lĩnh vực kiếm thuật càng ngày càng ít. Đến niên đại của Sở Mộ, đã không có bất kỳ một kiếm thuật sư nào nắm giữ được lĩnh vực kiếm thuật.

Bởi vậy lĩnh vực kiếm thuật trở thành một loại lời đồn đại.

Trong điển tịch lưu lại cũng có đề cập tới Chấn Thiên Lưu. Thời kỳ Chấn Thiên Lưu hưng thịnh, đã từng có ba vị kiếm thuật sư nắm giữ lĩnh vực kiếm thuật, nhất thời vô song có một không hai, tung hoành thiên hạ.

Nếu như nói trình độ Kiếm thuật Tông Sư là trình độ lĩnh ngộ vùng cấm, như vậy, lĩnh vực kiếm thuật chính là vùng cấm thăng hoa.

Mà có thể lĩnh ngộ được lĩnh vực, chính là biểu thị cảnh giới của kiếm thuật sư lại được nâng cao, đột nhiên tăng mạnh, đột phá đến một toàn bộ tầng cấp mới. Tầng cấp này có một cáh xưng hô, chính là... thánh giả kiếm thuật!

Thánh giả kiếm thuật, tên gọi tắt là: Kiếm Thánh!

Cho đến tận bây giờ, Sở Mộ cũng chỉ nắm giữ vùng cấm ba thước mà thôi. Có người nói chỉ có mở rộng vùng cấm đến phạm vi mười thước, mới xem như đi vào cánh cửa. lĩnh vực kiếm thuật

Hoàng Phủ Thương Nguyệt, một kiếm giả chỉ nắm giữ vùng cấm hai thước, cũng dám gọi vùng cấm của mình là lĩnh vực kiếm thuật. Sở Mộ không biết nên nói hắn vô tri hay là nên nói hắn cuồng vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.