- Bái kiến tiền bối, không biết tiền bối tìm ta có chuyện gì?
Sở Mộ hỏi, không kiêu ngạo không tự ti.
Bỗng nhiên, Huyết Thủ Đại Đế quay người, nhìn về phía Sở Mộ, con mắt không có bị tóc dài màu đen che khuất, đồng tử màu đỏ sậm rơi vào trên mặt Sở Mộ, trong nháy mắt, Sở Mộ chỉ cảm thấy phảng phất như thời không lưu chuyển, thế giới bốn phía đều biến mất, chuyển biến thành một huyết sắc Trường Hà, Trường Hà kia vắt ngang hư không, từ xa xôi lao nhanh đến, lại hướng một chỗ xa xôi khác lao nhanh đi.
Huyết sắc Trường Hà chi thủy, rõ ràng là máu tươi cấu thành, tản mát ra huyết tinh ngập trời, huyết sắc Trường Hà trùng kích tới, Sở Mộ chỉ cảm giác mình muốn bị dìm ngập. Một loại cảm giác sởn hết cả gai ốc từ sâu trong linh hồn hiện lên.
Bỗng nhiên, tiếng kiếm minh vang lên, kiếm quang từ trong hư vô rơi xuống, ngạnh sanh xé ra huyết sắc Trường Hà, từ hai bên trái phải của mình trùng kích mà qua, cảnh sắc trước mắt lại biến ảo, vẫn là tầng thứ bảy trong tháp lâu của Nhân tộc, vẫn là bóng người huyết sắc kia. Phía trước hết thảy hết thảy, phảng phất như ảo giác.
Sở Mộ lại biết, đây không phải ảo giác, mà là tâm thần cường đại của đối phương dẫn phát tinh thần của mình, để cho mình chìm vào trong một loại ảo giác, đó là đại đạo ảo giác thuộc về đối phương.
Cũng không phải Huyết Thủ Đại Đế cố ý, hắn chỉ nhìn tới, liền dẫn phát đối phương xuất hiện ảo giác, nói rõ đối phương tiềm lực kinh người. Còn đối phương lại nhanh chóng từ trong ảo giác thoát thân ra, càng làm cho hắn kinh ngạc, đáy mắt ẩn ẩn hiện lên vẻ vui mừng.
- Ta gọi Sở Huyết.
Huyết Thủ Đại Đế mở miệng, câu nói đầu tiên, lại nói ra tên của mình.
- Sở Huyết. . .
Sở Mộ nao nao, còn có chút không rõ ràng cho lắm, bỗng nhiên như nghĩ đến cái gì đó, trên mặt xuất hiện kinh ngạc:
- Tiền bối là người của Sở Môn?
- Ngươi nếu thật họ Sở, về sau nên xưng ta là sư huynh.
Huyết Thủ Đại Đế Sở Huyết mỉm cười nói.
Ánh mắt của năm Đại Đế lộ ra thần sắc “quả là thế”, chứng kiến nụ cười trên mặt Sở Huyết, lại không khỏi sởn hết cả gai ốc, bởi vì bọn họ đều nghe nói qua, Huyết Thủ Đại Đế Sở Huyết, bình thường đều là vẻ mặt lạnh lùng, tối đa là mỉm cười, hơn nữa, chỉ có hai loại tình huống mới có thể mỉm cười.
Loại thứ nhất, là lúc đối mặt sư huynh đệ Sở Môn.
Loại thứ hai, là lúc giết người.
- Phải chăng họ Sở, còn có thể nghiệm chứng sao?
Sở Mộ ngược lại rất hiếu kỳ.
- Đương nhiên.
Ngữ khí của Sở Huyết cực kỳ khẳng định:
- Ngươi biết Sở Môn, có lẽ cũng có chỗ hiểu rõ, như thế nào?
- Tốt.
Sở Mộ gật đầu, đối với Sở Môn hắn cảm thấy rất hứng thú, đã có người đến mời, tự nhiên phải gia nhập:
- Bất quá, chờ ta lấy được trăm thắng liên tiếp lại đi.
- Trăm thắng liên tiếp.
Con mắt của Sở Huyết bỗng nhiên hiện lên một đạo ánh sáng:
- Tốt, năm đó ta không có lấy được trăm thắng liên tiếp, liền xem sư đệ rồi.
Sở Huyết liền lưu lại tầng thứ bảy trong tháp lâu của Nhân tộc, nhìn bộ dáng là tính toán đợi Sở Mộ thu được trăm thắng liên tiếp lại đi, này để cho năm Đại Đế cực kỳ phiền muộn, thoáng cái cảm thấy rất không được tự nhiên.
Ngẫm lại cũng thế, dùng một cái tỷ dụ ví von, chính là nguyên bản năm con lang tụ tập cùng một chỗ, bỗng nhiên đến một con Hổ Vương, năm con lang trực tiếp biến thành năm con dê, như thế làm sao có thể cảm thấy tự tại.
Lưu lại không được tự nhiên, đi cũng không được, chỉ có thể ở lại đó, hi vọng Sở Mộ mau chóng lấy được trăm thắng liên tiếp, để cho bọn hắn được giải thoát.
Tuy đều là Nhất Bộ Đại Đế, nhưng thực lực lẫn nhau lại có chênh lệch rõ ràng, năm người này bất kỳ một cái nào thậm chí là năm người liên thủ, cũng không phải đối thủ của Sở Huyết, cho nên Sở Huyết không để bọn chúng vào mắt chút nào, không nhìn thẳng, trong mắt của hắn, chỉ có một người Sở Mộ.
. . .
Ngày thứ 25!
Sở Mộ tiếp tục làm lôi chủ tiếp nhận khiêu chiến.
Bảy mươi chín thắng liên tiếp!
Phịch một tiếng, một thân ảnh cao lớn cường tráng, phảng phất như một tảng đá, trùng trùng điệp điệp rơi vào trên Bách Chiến lôi đài, xuất hiện ở trước mặt Sở Mộ.
Da tay ngăm đen, khuôn mặt tục tằng cùng dáng người vô cùng cường tráng, nghiễm nhiên như một con hắc hùng.
- Nhân tộc, ta nói rồi, ngươi đừng mơ tưởng được tám mươi thắng liên tiếp.
Người đến, chính là thiên kiêu của Thú Nhân tộc... Hùng Bá, trước kia đạt được tám mươi thắng liên tiếp.
- Ngươi không được.
Sở Mộ không nhanh không chậm nói, Ly Thương Kiếm hóa thành hào quang xé rách trường không, ngay lập tức giết đến.
- Hùng Ma Quyền.
Gầm lên giận dữ, nắm đấm của Hùng Bá hung mãnh oanh ra, nương theo lấy một tiếng Hắc Hùng rống to, thanh thế kinh người.
Kiếm quang cùng quyền kình va chạm, Hùng Bá hung hăng xông về phía Sở Mộ, mà Sở Mộ cũng vung kiếm giết đến.
Hùng Bá am hiểu nhất đúng là cận thân chém giết, hình thể của hắn khổng lồ, thân thể cường tráng, lực lượng vô cùng cường hoành, nhẹ nhàng vung tay lên liền có uy lực phá núi liệt địa, cực kỳ khủng bố, sở tu Hùng Ma Quyền, phát huy một thân lực lượng vô cùng tinh tế.
Bình thường đối thủ có thực lực tương đương hắn, một khi bị hắn cận thân, đa số đều bị hắn đánh bại.
Chỉ là, cận thân chém giết, cũng chính là sở trường của Sở Mộ.
Tu luyện Cầu Chân Công, để cho khí lực của Sở Mộ viễn siêu Tu Luyện giả của Nhân tộc đồng cấp, đây là ưu thế thuộc về hắn.
Đại chân lực lại là một loại lực lượng cực kỳ cường đại, để cho Sở Mộ trở nên càng thêm cường đại, năng lực cận thân chém giết tiến thêm một bước đạt được tăng lên.
Nhưng lực lượng của Hùng Bá còn hơn Sở Mộ, dù sao đó là sở trường nhất của hắn, mà Sở Mộ, sau một lần ngạnh kháng, phân biệt ra được song phương chênh lệch, liền cải biến phương thức, từ trực tiếp ngạnh kháng biến thành du đấu.
Kiếm quang vờn quanh toàn thân Hùng Bá, tìm kiếm sơ hở, tuy tốc độ của Hùng Bá không bằng Sở Mộ, nhưng Hùng Ma Quyền vô cùng tinh diệu, đã sớm nắm giữ tinh túy trong đó, ở trong vô số chiến đấu, dần dần sửa chữa hoàn thiện, trở nên càng phù hợp bản thân, không hề sơ hở.
Võ học cường đại, là võ học chân chính phù hợp bản thân, có thể phát huy ưu thế của bản thân vô cùng tinh tế, cũng có thể đền bù chỗ thiếu hụt của bản thân.
Hùng Bá với tư cách thiên tài cấp thiên kiêu, thiên phú bất phàm, ngộ tính cũng không kém.
Trong lúc nhất thời, song phương không chia trên dưới, chiến đấu kịch liệt, vô cùng đặc sắc.