Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 314: Chương 314: Ngưng tụ một kích kiếm thế. (Thượng)




Song kiếm bay múa, giống như là tia chớp trùng kích ngang trời mà tới, rất nhanh, một kích sắc bén và cuồng bạo lập tức đuổi giết tên cường địch cuối cùng, máu tươi đầy trời tràn ngập.

Ngoài Tiểu Kiếm tháp, nén hương thứ chín mươi chín bắt đầu đốt lên.

- Chín mươi chín nén.

- Hắn thực sự làm được, làm được ghi chép trong truyền thuyết.

Miệng há hốc, hít sâu một ngụm khí lạnh, đầu óc lâm vào trì trệ trong trạng thái ngắn ngủi.

Lại mười cường địch xuất hiện, thực lực rõ ràng cũng cường đại hơn. Áp lực Sở Mộ tăng lên gấp đôi, chiến đấu càng thêm khốc liệt, trên người hắn đã có ba vết thương, máu chảy không ngớt.

Tay phải thi triển đệ tam thứ của Kim Phong kiếm thuật, tay phải thi triển thức thứ tám của Kim Phong kiếm thuật, lại lần nữa chém giết.

- Nghe đồn song kiếm thuật tu luyện tới cảnh giới đại thành có thể thi triển ra hai loại kiếm thuật bất đồng từ hai kiếm. Uy lực sẽ càng thêm cường ãn.

Sở Mộ một mặt thi triển Kim Phong kiếm thuật đối địch, một mặt âm thầm nghĩ vậy. Hiện tại song kiếm thuật của hắn chỉ là tiểu thành, trong chiến đấu đẫm máu, ác liệt như vậy rốt cuộc cũng được củng cố, tùy tâm sở dục thi triển một môn kiếm thuật đồng nhất, bất luận chiêu thức gì, thực lực chỉnh thể so với sử dụng một kiếm tăng lên chừng ba thành.

Huyễn Ảnh bộ thi triển tới cực hạn, mười đạo ảo ảnh biến hóa thất thường.

Toái vân kiếm bạo.

Toái Vân kiếm bạo.

Song kiếm trái phải tách ra, riêng mình thi triển kiếm kỹ vân hệ, lập tức, vô số kiếm khí vân hệ to bằng ngón tay đánh ra bốn phương tám hướng. Cơ hồ bao phủ trọn gia phòng, chỉ có chỗ Sở Mộ đứng là không bị bao phủ mà thôi.

- Chín chín nén hương đã đốt hết.

Một tiếng thét chói tai vang vọng lên.

Ánh mắt mấy ngàn người đều tập trung lên trên lư hương, nén hương thứ chín mươi chín đã cháy tới tận cùng, rốt cuộc...

- Một trăm nén... Một trăm nén...

Tiếng thét chói tai vô cùng thê lương, gióng như là hoa cúc bị Lang nha bổng hung hăng đâm vào một cái.

Đột phá ghi chép, một trăm nén nhang.

Hoàng Phủ Cuồng trợn mắt há hốc mồm, hắn thật không ngờ Sở Mộ lại có thể phá kỷ lục, phá vỡ ghi chép trước đó.

Trong Tiểu Kiếm tháp, trên mặt đất, trên vách tường có vô số quang mang màu đỏ đột nhiên tản ra quang mang chói mắt, một đạo thân ảnh chậm rãi ngưng tụ, nhanh chóng thu nạp cơ hồ tất cả máu tươi đỏ chót.

Cuối cùng, một Kiếm giả toàn thân màu đỏ, trường bào, tóc tai màu đỏ, hai mắt bắn ra quang mang màu đỏ yêu dị, lập tức nhìn vào trên người Sở Mộ. Lập tức Sở Mộ cảm thấy sởn hết gai ốc, cơ bắp toàn thân không tự chủ được mà căng cứng lại, cơ hồ không có cách nào hít thở.

Hắn chỉ cảm thấy cơ bắp toàn thân mình giống như bị điện cao thế đánh trúng, toàn thân tê liệt, không có cách nào nhúc nhích. Một loại rung rẩy, rung động trong lòng muốn đánh tan tâm linh của hắn.

Linh hồn như bị một cánh tay lôi kéo, kéo vào trong địa ngục tràn ngập máu tươi, không ngừng trầm luân rồi lại trầm luân.

- Cho dù là địa ngục, ta cũng sẽ dùng một kiếm phá nát.

Hai mắt Sở Mộ đột nhiên bắn ra tinh mang vô cùng sắc bén, xuyên thủng hư không. Kiếm thế mãnh liệt, dùng quỹ tích huyền diệu giống như là dòng suối mát hội tụ đến Ngụy Thanh Phong kiếm trong tay, lập tức Ngụy Thanh Phong kiếm trong tay hắn như nặng ngàn cân.

Một tiếng hét to vang lên, lực lượng toàn thân Sở Mộ bắn ra, một kiếm vung lên, kiếm thế đáng sợ được cô đọng lại lập tức hóa thành lực lôi đình, vạn quân, đem địa ngục đỏ tươi kia đánh tan.

Tiếng răng rắc vang vọng, giống như là mặt kính bị nghiền nát, địa ngục đỏ tươi kia sụp đổ.

Trong căn phòng, vẻ mặt Sở Mộ tái nhượt, mồ hôi lạnh từ trên trán hắn chảy xuống, một loại cảm giác suy yếu từ linh hồn tới thân thể hiện lên, làm cho hắn ngay cả đứng cũng khó khăn. Kiếm trong tay thiếu chút nữa rời tay rơi xuống đất.

Thân ảnh màu đỏ đối diện tựa như là Luyện ngục ma thần, trường kiếm đỏ tươi trong tay nhẹ nhàng vung lên, một đạo kiếm quang huyết sắc như thực chất phá không phóng tới, Sở Mộ không có cách nào né tránh, trực tiếp bị chém tới.

Một đạo thân ảnh bắn ra, rơi xuống đất.

- Đi ra, đi ra rồi.

- Rốt cuộc cũng đi ra.

- Một trăm nén hương, cho dù chỉ mới đốt tới nén thứ một trăm, nhưng mà cũng đã đột phá ghi chép trước đó, sáng tạo ra một ghi chép hoàn toàn mới.

- Không thể tưởng tượng nổi.

Các loại tiếng nghị luận vang vọng, vô cùng ầm ĩ.

Ánh mắt Sở Mộ nhìn qua, nén hương thứ một trăm đã đốt lên, nhưng mà cũng chỉ vừa mới đốt lên mà thôi.

Hắn thở dài một hơi, đem áp lực trong lòng xua đi, sắc mặt tái nhợt dần dần khôi phục lại vẻ hồng nhuận phơn phớt.

- Ngươi thắng, đại ca.

Hoàng Phủ Cuồng nói ra một câu từ tận đáy lòng mình, bây giờ hắn tâm phục khẩu phục. Hắn tin rằng, cho dù là hiện tại Hoàng Phủ Thắng Long có muốn kiên trì tới nén thứ chín mươi chín cũng không có khả năng lớn, lại càng không cần phải nói tới nén thứ một trăm.

Gọi người như vậy là đại ca, không những không bội nhọ hắn, ngược lại còn là phúc phận của hắn.

Gật gật đầu, Sở Mộ thoáng cười, tuy rằng kiếm khí trong cơ thể hoàn toàn khôi phục, thể lực cũng hoàn toàn khôi phục. Nhưng mà Linh hồn lại truyền tới từng đợt suy yếu, giống như là cảm giác đau đớn sau khi dùng não quá độ vậy.

Cũng không đợi Thiết Kiếm bảng công bố thứ tự, Sở Mộ rời khỏi nơi này. Bởi vì hắn có thể khẳng định, người đứng đầu không phải là hắn thì không phải là ai khác.

Lại một vòng thi đấu bài danh Tiểu Kiếm tháp đã chấm dứt, đám người Luyện Thanh Vân nhìn bóng lưng Sở Mộ rời đi, không có cách nào sinh ra tâm tư chống cự được nữa. Song phương chênh lệch quá lớn, càng lúc càng lớn, hoàn toàn không cùng một thế giới.

Bọn họ cũng đều biết, trên thế giới này có một loại người trời sinh để cho người khác ngước nhìn lên. Loại người này nhất định cả đời không tầm thường, cả đời sáng chói, đi tới chỗ nào đều lưu lại thân ảnh của hắn, khắc sâu trong lòng mọi người.

Giống như là một truyền thuyết bọn họ từng nghe qua vậy, trong lúc hoảng hốt, dường như bọn họ đã nhìn thấy một truyền thuyết hoàn toàn mới, đang chậm rãi hoàn thiện.

....

- Cái gì? Không ngờ lại kiên trì tới một trăm nén?

Hoàng Phủ Phi Yến sau khi biết được thân thể nhảy dựng lên, vô cùng khiếp sợ, vẻ mặt vô cùng buồn cười. Nàng muốn kiên trì tới một trăm nén, đạt được viji trí đứng đầu căn bản là chuyện không có khả năng.

- May mắn mà ta kịp rời khỏi.

Một hồi lâu sau, Hoàng Phủ Phi Yến mới kịp phản ứng, miệng nở nụ cười đắc ý, nhìn về phía Hoàng Phủ Cuồng nói:

- Xem ra ta thông minh, bằng không hiện tại còn không biết nam tử mặt lạnh kia sẽ đưa ra điều kiện gì. Không được, nếu như hắn tới tìm ta muốn đòi điều kiện, ta sẽ giả bộ như không có mặt, chuyên tâm tu luyện. Ý cảnh của ta cũng sắp tới ba thành, một khi tới ba thành ta sẽ lập tức chuẩn bị đột phá Hóa Khí cảnh. Này, ngươi phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần không nên nói cho hắn biết chuyện gì. Nếu không một khi để cho ta biết rõ, ta nhất định sẽ tìm ngươi tính sổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.