Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 90: Chương 90: Ngươi là kiêu ngạo của Sở gia




Động tác này chính là động tác ngày hôm qua Sở Mộ đã làm được, các con cháu Sở gia đều hâm mộ vô cùng. Vì vậy, mỗi người nhịn không được mà học tập. Bọn họ cảm thấy, nếu như mình học được cái động tác thu kiếm có thể nói là phong cách đến cực điểm này, gặp được cô nương mình yêu thích, có thể biểu hiện một chút. Nói không chừng sẽ nhận được trái tim của cô nương đó.

Những chuyện tương tự, ở các nơi trong phủ đệ Sở gia, tùy ý có thể thấy được. Thậm chí có một vài thanh niên Sở gia cũng trốn ở bên trong phòng len lén luyện tập.

Mà Sở Mộ, cũng một lần từ nhân bật tầm thường bị rất nhiều người của Sở gia khinh thường, trở thành nhân vật phong vân danh tiếng vô lượng vượt qua cả Sở Thiên và Sở Hồng. Chỉ có Sở Hà chưa từng trở về, mới có thể bằng được.

- Không có khả năng! Đây tuyệt đối là chuyện không có khả năng!

Trong Hành Phong Viện, vẻ mặt Sở Hồng không thể tin tưởng nổi. Khi nàng nghe được tin Sở Mộ đánh bại Vương Kỳ, trực tiếp nhận định đây là một chuyện nực cười.

Nhưng khi nàng từ chỗ cha nàng Sở Hành Phong, cũng nhận được tin tức giống như vậy, Sở Hồng liền sợ ngây người. Sau đó, nàng chính là phủ nhận, không muốn tin tưởng.

Sở Mộ là ai?

Sở Mộ chính là một phế vật khiến cho nàng vẫn khinh thường. Ngay cả một vài con cháu chi thứ cũng không bằng.

Mà bây giờ, lại muốn nàng tin tưởng, Vương Kỳ mấy kiếm đánh bại nàng và Sở Thiên, trái lại bị Sở Mộ đánh bại, còn đánh bại một cách thần kỳ như vậy. Đây quả thực là ban đêm nói chuyện trên trời.

- Ta tuyệt đối không tin. Ta muốn đi tìm hắn. Ta muốn đích thân thử xem kiếm thuật của hắn.

Hành vi của Sở Hồng giống như phát điên, thì thào nói. Nàng cầm kiếm lên, nhanh chóng xông ra ngoài, dự định đi tìm Sở Mộ.

. . .

- Ngươi là kiêu ngạo của Sở gia ta!

Đây là câu nói đầu tiên của Sở Đương Hùng nói với Sở Mộ, khiến trong lòng Sở Mộ thoáng chấn động.

Sáng sớm hôm nay, Sở Đương Hùng triệu kiến Sở Mộ. Trong trí nhớ của Sở Mộ, Sở Đương Hùng gia gia này đối với mình vẫn tính là quan tâm, cũng thường xuyên cổ vũ cho mình. Lúc này, ở bên trong căn phòng của Sở Đương Hùng, chỉ có hai người Sở Đương Hùng và Sở Mộ ngồi đối mặt với nhau. Ở giữa có một bàn trà bằng gỗ đen bóng. Một người một bình trà, vẫn còn chưa động tới.

- Nói thật, ở trong mấy tôn tử của ta, ngươi là một người bình thường nhất, cũng là người không được coi trọng nhất.

Sở Đương Hùng đột nhiên thở dài một hơi, ánh mắt có chút phiền muộn nhìn Sở Mộ, nói:

- Thiên phú tu luyện của ngươi quá kém. Ban đầu, ta cảm thấy, ngươi không có cách nào đạt được thành tựu gì. Cho dù là ngươi bái nhập Thanh Phong Kiếm Phái, cũng khó mà đạt được thành tựu gì. Ở trong suy nghĩ của ta, Sở gia sau này vẫn cần người như Sở Hà Sở Thiên nâng lên. Ngươi, chỉ cần dựa theo ý của mình, sống vui vẻ khoái lạc như vậy là đủ rồi.

Sở Mộ yên lặng nghe, không trả lời.

- Ngày hôm nay, Sở Thiên và Sở Hồng đều bị thua. Sở Hà không về. Ta vốn cho rằng, ngày sinh của mình sẽ trôi qua chật vật như thế. Sở gia chúng ta lúc này đây cũng sẽ mất hết mặt mũi, danh tiếng quét ra rác.

Nói đến đây, hai mắt Sở Đương Hùng lóe ra tinh quang hung bạo, lộ ra sự kích động và niềm vui bất ngờ:

- Hoàn toàn ngoài dự đoán của ta, ngươi xuất hiện giống như kỳ tích, lấy kiếm thuật quỷ thần khó lường đánh bại Vương Kỳ, trái lại khiến Vương gia ăn phải quả đắng của chính mình, mặt mũi mất hết danh tiếng quét ra rác. Nói ngươi là kiêu ngạo của Sở gia ta, không quá đáng.

- Vương gia chẳng qua là tự chuốc họa vào thân mà thôi.

Sở Mộ mỉm cười, nói.

- Được, không kiêu không nóng nảy.

Sở Đương Hùng vui vẻ tán thưởng nói:

- Sở Đương Hùng ta năm đó được xưng là mãnh hổ Sở gia. Nhưng sau ta, tuy rằng Hành Không Hành Phong Hành Vân đều tính là không tệ, nhưng không có phong thái của ta lúc trước. Sở gia ta không có cách nào tiến thêm một bước, chỉ có thể miễn cưỡng bảo vệ được cục diện bây giờ. Sở Hà Sở Thiên những tiểu tử này cũng xem như rất tốt. Nhưng muốn để Sở gia ta tiến thêm một bước, lại vẫn chưa đủ. Ngươi, ngang trời xuất thế.

- Gia gia, ta đối với vị trí gia chủ, không có bất kỳ ý tưởng gì. Mục tiêu của ta là kiếm đạo.

Sở Mộ cảm thấy mình cần phải nói rõ ràng.

- Ha ha, ta biết. Từ khi ngươi bắt đầu cho thấy phong thái của mình, ta đã biết, ngươi chí ở kiếm đạo.

Sở Đương Hùng cười ha ha nói. Bỗng nhiên, hắn đứng lên, chắp hai tay sau lưng đi tới bên cửa sổ, nhìn bầu trời bên ngoài, nói lần nữa:

- Ta không biết, ở trên người ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến cho ngươi có thay đổi cực lớn như vậy. Ta chỉ nhận định, ngươi là người của Sở gia. Trên người ngươi chảy chính là máu của Sở gia. Ngươi là tôn tử của Sở Đương Hùng ta. Ngươi nắm giữ kiếm thuật quỷ thần khó lường, cho dù là Sở Đương Hùng ta luyện kiếm sáu mươi năm, cũng thấy mặc cảm. Ngươi nhất định sẽ giống như mây trên bầu trời, cao cao tại thượng, như gió kia, thổi vào biến đổi vương triều Đại Khôn, thậm chí thổi vào biến đổi cả Đông Kiếm Vực. Cho ngươi làm gia chủ, chỉ có thể là ràng buộc ngươi, ngăn cản bước chân ngươi truy đuổi kiếm đạo. Ta chỉ là hi vọng, sau khi ngươi cường đại, có thể che chở Sở gia, có thể dẫn dắt Sở gia, khiến Sở gia tiến thêm một bước. Như vậy là đủ rồi.

Sở Đương Hùng nói một hồi, trong lòng Sở Mộ liền sục sôi.

- Gia gia, ta hiện tại chỉ là kiếm khí cảnh bát đoạn sơ kỳ mà thôi.

Sở Mộ cười khổ nói.

- Ha ha, chính ngươi cũng nói, bây giờ là kiếm khí cảnh bát đoạn sơ kỳ.

Sở Đương Hùng lơ đễnh mỉm cười, xoay người nhìn về phía Sở Mộ, ánh mắt sáng quắc:

- Ta biết, trong lòng ngươi cũng vô cùng kiên định với kiếm đạo. Một ngày kia, nhất định có thể không ngừng vượt qua người khác. Hơn nữa, nếu như ta không có nói sai, ngươi đã chạm đến Ý Cảnh Phong.

Câu nói sau cùng của Sở Đương Hùng, khiến sắc mặt Sở Mộ thoáng thay đổi, trong lòng đặc biệt khiếp sợ.

Hắn thật không ngờ, gia gia này của mình lại còn nhận ra được Ý Cảnh Phong. Chẳng lẽ hắn cũng lĩnh ngộ Ý Cảnh Phong?

Nhưng cái này không đúng. Dựa theo như lời Lăng Phong Chưởng Viện đã nói, kiếm giả Hóa Khí Cảnh lĩnh ngộ ý cảnh cũng không nhiều. Sở gia tuy rằng xưng là một trong ba gia tộc lớn Khai Dương Thành, nhưng ở bên trong toàn bộ vương triều Đại Khôn, trên thực tế nhỏ bé vô cùng. Ngay cả một viện của Thanh Phong Kiếm Phái cũng không bằng.

- Ta không có lĩnh ngộ được Ý Cảnh Phong.

Dường như biết suy nghĩ trong lòng Sở Mộ, Sở Đương Hùng cười khổ nói:

- Chỉ là, năm đó, lúc ta còn rất nhỏ, ta ở trên người gia gia đã biết được điều này. Nhưng khi đó, ta không hiểu. Mãi đến sau khi lớn lên, ta mới biết được. Ta cũng muốn lĩnh ngộ Ý Cảnh Phong, nhưng đáng tiếc, lại không đủ thiên phú. Ngươi nói cho ta biết, có phải ngươi đã thật sự đã lĩnh ngộ Ý Cảnh Phong hay không?

- Đúng.

Sở Mộ vừa nghĩ một chút, liền gật đầu.

- Được. . . Được. . . Được. . . Ha ha ha ha ha. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.