Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 743: Chương 743: Sở Mộ, nhờ vào ngươi. (Hạ)




Thế là vòng thứ nhất đã xong, Đường trưởng lão tuyên bố nghỉ ngơi mười lăm phút.

Trong thời gian này Sở Mộ nhắm mắt dưỡng thần, hắn đang hết sức tĩnh tâm minh tưởng, qua cách đó phục hồi tinh thần bị tiêu hao.

Các Kiếm Hào khác suy tư chiêm nghiệm lại năm trận chiến vừa rồi, cố gắng chuyển hóa hấp thu.

Mười lăm phút rất ngắn ngủi nhưng quá đủ để khán giả tỉnh táo từ năm cuộc quyết đấu siêu đặc sắc, điều chỉnh lại tâm tính nghênh tiếp cuộc quyết đấu gay cấn khác.

- Tiếp theo là cuộc chiến tranh giành khí vận đợt thứ hai.

Đường trưởng lão vẫn luôn lơ lửng giữa không trung, đối với Kiếm Giả tu vi như lão thì lơ lửng trên cao thời gian dài chẳng đáng gì.

Đường trưởng lão tuyên bố:

- Trận thứ sáu, Cực Quang Kiếm Hào của Đại Càn Kiếm phủ đấu với . . .

Đường trưởng lão lại liếc hướng Đại Khôn Kiếm phủ làm đám người Đại Khôn Kiếm phủ tim rớt cái bịch, linh cảm không may.

- Diệu Âm Kiếm Hào Du Miểu Miểu của Đại Khôn Kiếm phủ.

Bách Lý Giang Hà biến sắc mặt nói:

- Sao có thể . . .!

Nói thật thì tuy người Đại Càn Kiếm phủ ngông cuồng nhưng mười Kiếm Hào dự thi đều cực mạnh, người tích lũy kém nhất cũng hơn năm năm. Bên Đại Khôn Kiếm phủ tích lũy thâm sâu nhất chỉ mới hơn năm chưa tới sáu năm.

Cho dù Kiếm Hào Đại Khôn Kiếm phủ tích lũy sâu nhất đấu với Kiếm Hào Đại Càn Kiếm phủ tích lũy cạn nhất thì cuối cùng có thắng được không vẫn là một ẩn số, dù chiến thắng cũng là thắng thảm.

Đương nhiên năm thời gian không là tiêu chuẩn duy nhất để ước lượng tích lũy, nhưng nó là tiêu chuẩn thông thường nhất.

Trong sách ghi Cực Quang Kiếm Hào Phương Vô Cực tích lũy sáu năm, Du Miểu Miểu mới tích lũy bốn năm, khả năng thất bại siêu cao.

Du Miểu Miểu đứng dậy, mắt đẹp bắn ra tia sáng cực kỳ kiên quyết:

- Ta sẽ không bị đánh bại dễ dàng!

Trên đấu kiếm đài, Phương Vô Cực lỗ mãng cười nói:

- Nàng không nhận thua làm ta bất ngờ quá.

Du Miểu Miểu mặt không biểu tình nói:

- Ai thua ai thắng còn chưa biết được.

Du Miểu Miểu biết đối phương cố ý khiêu khích quấy rối tâm cảnh của nàng, còn lâu nàng mới bị mắc mưu.

Phương Vô Cực lông bông cười nói:

- Nếu vậy thì ta sẽ chơi vui vẻ chút.

Phương Vô Cực lĩnh ngộ Quang chi ý cảnh, tốc độ không gì sánh bằng. Du Miểu Miểu lĩnh ngộ Thanh Âm ý cảnh, về đẳng cấp thì hai loại ý cảnh ngang nhau, có đặc điểm riêng.

Nguyên đấu kiếm đài lóe ánh sáng trắng, là Phương Vô Cực, tốc độ quá nhanh làm Du Miểu Miểu khó thể bắt giữ, phản kích có hạn.

Cuối cùng Du Miểu Miểu bị đánh bại, nàng khóe môi dính máu bị thương, buộc lòng phải nhận thua, lực lượng khí vận bị nuốt trọn một phần.

Đầu tiên là Long Liệt không chiến nhận thua, tiếp theo Du Miểu Miểu bị đánh bại dễ dàng. Đây là đả kích lớn cho Đại Khôn Kiếm phủ, đặc biệt đám người trên khán đài xôn xao càng khiến người táo bạo.

Quyết chiến tiếp tục diễn ra, đợt thứ hai kết thúc, nghỉ ngơi mười lăm phút sau bắt đầu vòng thứ ba. Đường trưởng lão vẫn sắp cho Đại Càn Kiếm phủ đấu với Đại Khôn Kiếm phủ, lẽ dĩ nhiên Đại Khôn Kiếm phủ lại thua. Kiếm Hào lên đài bị thương.

Vòng thứ bốn, thứ năm. Quyết đấu giữa Kiếm phủ khác có thua có thắng, điều chỉnh đối thủ lại, chỉ có Đại Khôn Kiếm phủ và Đại Càn Kiếm phủ luôn đối chiến, liên tục thua năm trận rồi.

Ai đều nhìn ra có mờ ám, dường như Đường trưởng lão Đông Thánh Điện cố ý làm vậy.

Liên tục thua năm trận gây đả kích siêu lớn, cộng thêm tiếng bàn tán trên khán đài càng kích thích lớn hơn.

Tóm lại tình hình cực kỳ tệ hại cho Đại Khôn Kiếm phủ, sĩ khí tụt thấp.

Vòng thứ sáu bắt đầu.

- Tật Phong Kiếm Hào Diêu Tường của Đại Càn Kiếm phủ đấu với . . . Chấn Thiên Kiếm Hào Sở Mộ của Đại Khôn Kiếm phủ!

Bách Lý Giang Hà sắc mặt âm trầm, vô cùng nghiêm nghị dặn dò:

- Sở Mộ, trận này nhờ vào ngươi.

Trận chiến này là trận Đại Khôn Kiếm phủ có khả năng thắng nhất.

Sở Mộ là người mạnh nhất trong mười vị Kiếm Hào Đại Khôn Kiếm phủ, tích lũy năm không thích hợp dùng để tích thực lực cao thấp trên người hắn. Tật Phong Kiếm Hào là người tích lũy năm ít nhất trong mười Kiếm Hào Đại Càn Kiếm phủ, hơn năm năm, theo ghi chép trên sách thì không có điểm gì đặc biệt.

Dùng Kiếm Hào mạnh nhất Đại Khôn Kiếm phủ đấu với Kiếm Hào yếu nhất Đại Càn Kiếm phủ là cơ hội phản kích tốt nhất, một trận thắng mới tạm thời xoay chuyển, vực dậy sĩ khí tụt thấp, khiến mọi người phấn chấn trở lại.

Trần Bất Nhị lên tiếng:

- Đừng giữ lại cái gì, thắng đẹp mới là điều quan trọng nhất.

Đúng thế, nếu Sở Mộ vất vả khổ chiến rồi mới thắng trận thì hiệu quả vực dậy sĩ khí không quá lớn, nếu thắng nhanh gọn sạch đẹp thì hiệu quả cực kỳ rõ rệt.

Nghe Trần Bất Nhị nói, chín vị Kiếm Hào khác đôi mắt u ám chợt sáng lên, tràn ngập mong đợi nhìn Sở Mộ. Tuy bọn họ không nói nhưng Sở Mộ thấy mong chờ, hy vọng trong mắt bọn họ.

Sở Mộ gật đầu, hắn không nói gì nữa, hắn sẽ dùng hành động thực tế xoay chuyển sĩ khí tụt thấp này.

Sở Mộ nhảy người bay lên trời tựa như chim ưng lướt qua không trung, hắn cảm giác như đã xuyên qua thứ gì, sau đó đáp xuống đấu kiếm đài.

Giây sau hoa mắt, gió mạnh ập đến, Diêu Tường xuất hiện cách trăm thước phía đối diện, cười khẩy nhìn Sở Mộ.

Đám người Đại Khôn Kiếm phủ siết chặt nắm tay, lòng cực kỳ hồi hộp. Trần Bất Nhị cũng vậy, nhưng bề ngoài không lộ vẻ gì.

Bách Lý Giang Hà chửi thầm trong bụng:

- Đường trưởng lão chết tiệt!

Mấy trận liên tiếp toàn là Đại Càn Kiếm phủ đấu với Đại Khôn Kiếm phủ, kiểu sắp xếp này khiến người nghi ngờ, như đang cố ý nhằm vào Đại Khôn Kiếm phủ.

Đường trưởng lão cao giọng tuyên bố:

- Quyết chiến bắt đầu.

Đường trưởng lão nhìn hai người bên dưới, lòng đã có kết quả.

Đường trưởng lão cho rằng Chấn Thiên Kiếm Hào gì đó thua là cái chắc, thua rất thảm. Dù sao tích lũy ba năm so với năm năm có sự chênh lệch rõ ràng. Đặc biệt mỗi vị Kiếm Giả sau khi trở thành Kiếm Hào từ hai năm đến năm năm thì khoảng giữa chừng ba năm là giai đoạn thực lực tăng trưởng nhanh nhất.

Diêu Tường chỉ trường kiếm màu xanh vào Sở Mộ, có gió mát thổi quanh thân gã:

- Năm xưa ngươi đánh bại Diêu Dực đệ đệ của ta, bây giờ đổi thành ta đánh bại ngươi.

Sở Mộ hiểu ra, hóa ra người này là huynh trưởng của Diêu Dực.

- Rồi sao?

Đó chỉ là một đối thủ hắn cần đánh bại, chỉ có thế.

Giọng Diêu Tường lạnh như gió bắc:

- Ngông cuồng, ta sẽ đánh cho ngươi hết cuồng, đánh nát kiêu ngạo không còn sót lại chút gì trong ngươi!

So với Diêu Tường hùng hổ thì Sở Mộ bình tĩnh nói:

- Rất vui khi ngươi có ý định này, ta vốn định đánh nhiều vài chiêu với ngươi, tiếc rằng vì để các sư huynh của ta lại phấn chấn lên nên đành một kiếm đánh bại ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.