Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 2345: Chương 2345: Ta sẽ nhẹ tay. (Thượng)




Cự tuyệt, lại là cự tuyệt.

Sở Mộ vốn cự tuyệt Giang Tử Ngọc, hiện tại lại cự tuyệt Vương Truyện Phong, hắn có bị điên hay không.

Nếu hắn chỉ đắc tội Giang Tử Ngọc, còn đắc tội Vương Truyện Phong đáng sợ hơn cả Giang Tử Ngọc.

Giang Tử Ngọc có thực lực hay chỗ dựa đều không thể so sánh với Vương Truyện Phong, là người bình thường cũng biết, thà rằng đắc tội Giang Tử Ngọc cũng không nên đắc tội Vương Truyện Phong.

Số lượng đệ tử thân truyền của Phá Thiên Cung không nhiều lắm, mỗi một người đều có địa vị không tưởng tượng nổi trong Phá Thiên Cung, thậm chí còn cao quý hơn một ít trưởng lão.

Nhưng mà Vương Truyện Phong khác với Giang Tử Ngọc, hắn rất kiêu ngạo, hắn không cao hứng khi bị cự tuyệt nhưng cũng không quan tâm tới Sở Mộ, càng không giống Giang Tử Ngọc mở miệng uy hiếp, bức bách hắn thế nào.

Nhưng một khi bị người như Vương Truyện Phong ghi nhớ cũng không phải chuyện tốt.

- Đã không có kim hành tinh hoa hoặc là hành thổ tinh hoa, ta thu hồi kiếm pháp này.

Nội tâm Sở Mộ hơi thất vọng, hắn thu hồi linh ngọc, lau đi ghi chép đoạn ngắn của kiếm pháp trên đó.

Ngũ hành tinh hoa khó được, có được hỏa chi tinh phách xem như không tồi, cũng là thu hoạch lớn.

Nếu không có kim hành tinh hoa hoặc hành thổ tinh hoa, Sở Mộ không quan tâm giao dịch tiếp theo, hắn phân tâm thần ra tìm hiểu Kiếm Thiên Địa.

Giang Tử Ngọc và Vương Truyện Phong uy hiếp, Sở Mộ không đặt trong lòng.

Một ngày lại một ngày qua đi, các thiên tài tuyệt thế đều cầm bảo vật của mình ra giao dịch, cũng để nhiều người mở rộng tầm mắt.

Ngày thứ ba mươi cũng là ngày cuối cùng của thiên tài giao dịch hội, đến ngày hôm nay cũng chỉ còn lại một ít thiên tài cầm bảo vật ra trao đổi

Qua ngày hôm nay thiên tài giao dịch hội mười năm một lần cũng kết thúc, lần tổ chức tiếp theo là mười năm sau.

Thiên tài có thu hoạch thì cao hứng, người không có thu hoạch lại hậm hực đâm chiêu.

Giang Tử Ngọc thập phần không thoải mái, bởi vì hắn cảm thấy mình quá mất mặt.

Bên ngoài thiên tài giao dịch lâu, Giang Tử Ngọc mặc trường bào màu tím, hong thần tuấn lãng đứng chắp tay sau lưng, đôi mắt lạnh như băng nhìn các thiên tài đang đi ra, không ít thiên tài bị hắn nhìn đều cảm thấy thân thể lạnh buốt, không dám đối mặt.

Sở Mộ vừa mới bước ra bên ngoài, lập tức bị đôi mắt lạnh như băng tập trung, hắn nhìn sang, cảm thấy trong ánh mắt kia mang theo sát ý.

- Hai lúa, ta còn tưởng rằng ngươi sợ tới mức trốn ở bên trong không dám ra ngoài.

Giang Tử Ngọc châm chọc khiêu khích.

- Ngươi còn chưa có tư cách này.

Sở Mộ không sợ hãi đối mặt với Giang Tử Ngọc, hắn vừa nói vừa bước đi.

Người chung quanh dùng ánh mắt hả hê nhìn hắn.

Lý Đông Lai đứng trong đám người, sắc mặt của hắn phức tạp.

- Ta nói rồi, người đắc tội Giang Tử Ngọc at sẽ không có kết cục tốt, cho dù ngươi ẩn nấp trong Thiên Tài Viên, ta cũng có biện pháp làm ngươi không chịu nổi.

Giang Tử Ngọc ngăn cản đường đi của Sở Mộ, ngữ khí lạnh như băng, đôi mắt bắn ra hàn quang kinh người, dường như muốn xuyên thủng Sở Mộ, kiếm sau lưng của hắn rung động như muốn giết địch.

- Có thủ đoạn gì cứ dùng đi.

Sở Mộ vẫn không úy kỵ, hắn càng làm Giang Tử Ngọc tức giận, có ít người càng hả hê nhìn sang, có ít người kinh nghi bất định, cảm thấy thiên tài tuyệt thế từ ngoại vực tới nói chuyện quá chắc chắc, quá tự tin, hắn có chỗ dựa gì sao?

- Trong Thiên Tài Viên có chiến đài, chuyên môn thiết trí để các thiên tài giải quyết ân oán, ta ở chiến đài chờ ngươi, đây là đường ra duy nhất của ngươi.

Giang Tử Ngọc nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, hắn nói ra từng chữ, nói xong cũng không cho Sở Mộ cơ hội phản bác, lập tức rời đi.

...

Chiến đài do Thiên Tài Viên tu kiến, chuyên môn để các thiên tài giải quyết mâu thuẫn.

Cho dù trong tông môn cường đại, đệ tử cũng xuất hiện mâu thuẫn xung đột, thậm chí còn có tranh đấu phe phái, Thiên Tài Viên chỉ là tổ chức rời rạc, những thiên tài có mẫu thuẫn là không tránh khỏi.

Nhưng dưới tình huống bình thường không cho phép động thủ trong Thiên Tài Viên, nếu không kết cục sẽ thê thảm, dùng thực lực Thiên Tài Viên, cho dù là bốn đại thiên môn, không phải bất đắc dĩ sẽ không đối kháng với nó, dù sao những Thánh cấp cao giai sáng lập Thiên Tài Viên lúc trước, tới hiện tại vẫn còn sống, hơn nữa ít nhất cũng là siêu cấp cường giả Thánh cấp cửu tinh, thậm chí còn mạnh hơn Thánh cấp cửu tinh, gần với Thánh Hoàng.

Nhưng mâu thuẫn xung đột là chuyện khó tránh khỏi, kết quả chiến đài ứng thời sinh ra, chuyên môn để những thiên tài có mâu thuẫn giải quyết với nhau, không cho phép giết người, đây là điểm mấu chốt của Thiên Tài Viên.

Giang Tử Ngọc chủ động đưa ra yêu cầu đi chiến đài, nội tâm của hắn ôm suy nghĩ phải giáo huấn Sở Mộ một lần, đầu tiên phải phát tiết lửa giận trong nội tâm một chút, về sau rời khỏi Thiên Tài Viên, lại nghĩ biện pháp chém giết Sở Mộ, cướp lấy hỏa chi tinh phách.

Không, có lẽ nên nghĩ biện pháp cướp hỏa chi tinh phách ngay trên chiến đài.

Sở Mộ không cự tuyệt.

Hắn cũng không ngại dương danh, Giang Tử Ngọc là đá kê chân giúp hắn dương danh không tệ.

...

Chung quanh chiến đài đã có rất nhiều người tụ tập.

Mỗi thiên tài trong Thiên Tài Viên, bất luận có tham gia thiên tài giao dịch hội hay không cũng biết Sở Mộ sắp quyết chiến với Giang Tử Ngọc trên chiến đài.

Một thiên tài tuyệt thế tới từ ngoại vực, được xưng là thiên tài tuyệt thế duy nhất vượt qua ba khảo hạch thiên tài tuyệt thế ngắn nhất, tu vi Niết Bàn bát trọng thiên sơ kỳ, người còn lại là thiếu chủ Giang gia, là thế lực nhất lưu trong Thiên Cổ Vực, là Vạn Cổ nhất trọng thiên trung kỳ thành danh đã lâu, là cường giả Thánh cấp bài danh chín trăm ba mươi trên tuyệt thế thanh bảng.

- Thiên tài tuyệt thế vừa tấn chức kia quá can đảm.

- Xùy, có dũng khí dùng được gì, không nhìn rõ sự thật, không nhìn rõ chênh lệch, nhất định không đi được xa.

- Tu luyện giả tới từ ngoại vực luôn tự cho là đúng, luôn cho rằng Thiên Cổ Vực cũng giống như ngoại vực, đây là suy nghĩ sai lầm.

- Vậy thì chưa chắc, nói không chừng người ta có bản lĩnh đấu với Giang Tử Ngọc thì sao?

- Nói bậy, một Niết Bàn bát trọng thiên sơ kỳ, chống lại một Vạn Cổ nhất trọng thiên trung kỳ, còn là thiên tài tuyệt thế Vạn Cổ nhất trọng thiên trung kỳ, ngươi đang nói chuyện cười sao, nếu hắn có thể kháng trụ ba chiêu, ta sẽ ăn hết kiếm trong tay.

Giang Tử Ngọc đi vào chiến đài, hắn đứng đó như cả thiên địa đang xoay quanh hắ..

Vương Truyện Phong cũng đứng quanh chiến đài, hắn chuẩn bị xem trò hay.

- Huynh đài, không bằng chúng ta đánh cược một chút, Sở Mộ có thể tiếp mấy chiêu của Giang Tử Ngọc mới thua?

Có người lập tức kéo người bên cạnh đánh bạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.