Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 2181: Chương 2181: Thánh cấp cũng phải chết. (Thượng)




Tiếng Tô Nguyệt Tịch bị thương trở nên xa xăm, nhiều đợt công kích trở nên mơ hồ, dù cơ thể Sở Mộ bị đánh trúng thì cảm giác đau nhạt nhòa không chân thật.

Cảm giác như linh hồn lìa xác, thế giới thay đổi.

Trong ngũ cảnh kiếm thuật thì Sở Mộ đã luyện cực độ bốn cảnh trước, nhưng không thể đột phá cảnh thứ năm, xa xôi không với tới được, chưa nghe nói có ai đột phá, không có đường đi, không biết nên làm sao. Đột phá cảnh giới kiếm pháp phải tự mình hiểu ra, bây giờ Sở Mộ trong hoàn cảnh đặc biệt, áp lực cực lớn khiến hắn càng bình tĩnh hơn. Tất cả lực lượng mặt tinh thần thống nhất cao độ trong thế giới tinh thần, kiếm ý khống chế tất cả siêu thoát thân hình, như linh hồn lìa xác.

Trong cảm giác kỳ lạ này đôi mắt của Sở Mộ không còn tia sáng, như đã mất tác dụng, lỗ tai không nghe được tiếng động, lỗ chân lông không cảm nhận được hơi thở lưu động. Nhưng Sở Mộ cảm giác rõ ràng mười mấy Hắc Ma tộc cao đẳng, mười mấy con hắc ma thú cao đẳng.

Kiếm thuật đệ ngũ cảnh: ý kiếm!

Tầng cao nhất trong ngũ cảnh kiếm thuật, tầng bí ẩn nhất, tầng mà từ khi kiếm thuật sư sinh ra tới nay chưa từng có người đạt đến, rốt cuộc bị Sở Mộ lĩnh ngộ và đạt được.

Cảm giác lĩnh ngộ kiếm ý rất tuyệt vời, ở trong trạng thái này thật tuyệt, không nghe thấy, không sờ được, không thấy được, nhưng tất cả đều tồn tại trong cảm giác độc đáo của mình, không có chỗ che giấu.

Mười mấy Hắc Ma tộc nhân cao đẳng ở đâu, có hành động gì đều bị Sở Mộ nắm giữ.

Sở Mộ nói:

- Tô Nguyệt Tịch, bảo vệ mình cho tốt, ta sắp hành động.

Giọng Sở Mộ trở nên mơ hồ, không linh, như thần linh thầm thì.

Dứt lời Sở Mộ nhích người, không bị động phòng thủ như trước mà chủ động xuất kích, khiến các Hắc Ma tộc cao đẳng ngạc nhiên.

Hắc Ma tộc cao đẳng ngây người khoảnh khắc đó có kiếm quang lóe tia sáng bạc vụt qua bóng tối đến trước mắt, chúng không thể né tránh bị kiếm xuyên thủng đầu, giết!

Với ý kiếm sức chiến đấu của Sở Mộ mạnh mẽ chưa từng có.

Sở Mộ lướt qua trong bóng tối, một kiếm một giết. Hắc Ma tộc cao đẳng, hắc ma thú cao đẳng đều không thể ngăn cản nhát kiếm của Sở Mộ.

Trong trạng thái này Sở Mộ cảm giác rõ ràng từng hành động của Hắc Ma tộc, hắc ma thú. Khi chúng định công kích Sở Mộ cảm giác rõ ràng quỹ tích nên nhẹ nhàng né tránh, chém kiếm ra cũng cảm giác rõ quỹ tích né tránh của đối phương, càng dễ chém trúng hơn.

Kiếm vực bao phủ, lực lượng và tốc độ của Hắc Ma tộc, hắc ma thú bị ảnh hưởng, dù là Hắc Ma tộc cao đẳng thất phẩm cũng nuốt hận tắt thở dưới kiếm của Sở Mộ.

Giết giết giết giết giết!

Sở Mộ rất vui vẻ, ngược lại đám Hắc Ma tộc thì thảm, ai nấy thành vong hồn dưới kiếm của hắn.

Khi Hắc Ma tộc nhân cuối cùng bị Sở Mộ giết, bóng tối bao trùm nhanh chóng tan biến, tầm mắt của Sở Mộ và Tô Nguyệt Tịch trở lại bình thường.

Sở Mộ thoát khỏi trạng thái ý kiếm, hắn cảm giác nhiều chỗ trên người đau đớn. Nhìn lại bộ dạng Tô Nguyệt Tịch hơi chật vật, áo rách rưới bị nhiều vết thương.

Hắc Ma Uyên có hơi thở hắc ám đậm, hỗn loạn, các loại hơi thở mặt trái dễ ảnh hưởng tinh thần, còn có hắc ma thú và Hắc Ma tộc đáng sợ sinh sống. Đây là cấm địa.

Nhưng bây giờ cấm địa vì một viên Thần Châu Thâm Lam mà bị phá vỡ tĩnh lặng. Các Hắc Ma tộc nhận ra nhân tộc đến nên tập thể hành động, định bắt giữ nhân tộc.

Thoáng chốc trong Hắc Ma Uyên thần hồn nát thần tính, hiểm nguy bốn phía.

Trong áp lực sinh tử to lớn Sở Mộ đã bước ra bước cuối cùng trong ngũ cảnh kiếm thuật, thành công vượt qua bốn cảnh đầu lĩnh ngộ đệ ngũ cảnh ý kiếm.

Uy năng của đệ ngũ cảnh ý kiếm không làm Sở Mộ thất vọng, có thể nói là vui sướng bất ngờ.

Trong ý kiếm dù lục cảm bị cướp mát Sở Mộ vẫn cảm giác được bốn phía, tuy chỉ có thể bao trùm mấy chục thước nhưng đã đủ. Hành động nào của kẻ địch đều nằm trong lòng bàn tay Sở Mộ, mới có ý định công kích hắn liền biết quỹ tích của đối phương, mới định né tránh là hắn biết ngay hướng đi của đối phương.

Tuy chỉ phát hiện trước một giây, với cao thủ thì trong khoảnh khắc đủ quyết định nhiều việc.

Cục diện vốn cực kỳ tồi tệ nhưng vì ý kiếm mà xoay chuyển chiến cuộc.

Trường bào trên người Sở Mộ rách rưới, cơ thể bị thương nhanh chóng khép lại, niết bàn nhiều lần khiến sức sống ẩn chứa trong máu thịt Sở Mộ càng mạnh hơn, hiệu quả tự lành tăng nhiều. Cộng thêm căn nguyên mộc chi tướng ở chỗ trái tim trợ giúp, trong thời gian ngắn vết thương của Sở Mộ hoàn toàn biến mất.

Ngược lại Tô Nguyệt Tịch không may mắn như thế, nàng bị thương nặng hơn Sở Mộ, trường bào là bảo y nhưng đã rách rưới, da thịt trắng nõn lộ ra, có chỗ tím ngắt chảy máu.

Tô Nguyệt Tịch nhanh chóng lấy đan dược ra dùng, bóp nát một ít rắc lên vết thương tăng tốc độ khép lại.

Nhưng nhờ vào lực lượng đan dược tốc độ khép hơi chậm. Hắc Ma Uyên rất nguy hiểm, không lành vết thương sẽ ảnh hưởng phát huy thực lực. Sở Mộ cách không chỉ vào Tô Nguyệt Tịch, một luồng sáng màu lục bắn ra từ đầu ngón tay hắn. Tô Nguyệt Tịch cảm nhận được, biểu tình giật mình nhưng không né tránh.

Ánh sáng lục vào người, Tô Nguyệt Tịch không kiềm được khẽ rên, cảm giác rất sảng khoái, mát lạnh chạy khắp người tập trung vào mỗi chỗ bị thương, vết thương nhanh chóng khép lại.

Đầu ngón tay Sở Mộ liên tục bắn ra ánh sáng xanh thành sợi tơ chui vào người Tô Nguyệt Tịch, trợ giúp hắn nhanh chóng khép laị vết thương.

Qua một đoạn thời gian, vết thương của Tô Nguyệt Tịch đã lành lặn như ban đầu. Nếu không phải trường bào rách rưới thì trông như Tô Nguyệt Tịch chưa từng bị thương.

Tô Nguyệt Tịch lạnh lùng nói:

- Ta muốn thay đồ.

Bảo y đã rách không thể phát huy tác dụng phòng ngự, không đẹp, nữ nhân không chấp nhận được thứ như vậy, phải thay đồ.

Sở Mộ xoay người, Tô Nguyệt Tịch lắc người biến bảo y rách thành áo tím, tinh trí xinh đẹp.

Mười mấy Hắc Ma tộc cao đẳng đều mang không gian giới chỉ, Sở Mộ muốn chia đều với Tô Nguyệt Tịch nhưng nàng không chịu, hắn đành nhận hết, lại giàu hơn.

Tiếp tục tiến lên, Tô Nguyệt Tịch nỗi lòng phức tạp nhìn bóng lưng Sở Mộ.

Sở Mộ càng mạnh hơn, hắn lại bỏ xa nàng.

***

Đại vực Hắc Ma Uyên rộng lớn, có nhiều hắc ma thú ở lại. Hắc Ma tộc đứng đầu, lần này nhiều nhân tộc đi vào, khắp nơi là chiến đấu dữ dội. Nhân tộc đấu với nhau, nhân tộc và hắc ma thú đánh nhau, nhân tộc và Hắc Ma tộc chiến đấu.

Lúc này trong bóng tối có một bóng người tỏa ánh sáng trắng lơ lửng cách mặt đất ba tấc.

Ánh sáng trắng tuy lập lòa nhưng kiên cường dẻo dai, không bị bóng tối ảnh hưởng chút nào ngược lại xua tan bóng tối cách ba thước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.