- Ta biết rõ ông cháu Âu gia đang trong tay ngươi, chỉ cần ngươi giao hai người này cho Hồng Y Hội, ân oán giữa chúng ta câấm dứt, chúng ta sẽ đền bù thích hợp cho ngươi.
Phó Thiết Sinh chậm rãi nói ra, ngữ khí không kiêu ngạo không siểm nịnh, hai mắt bắn ra hào quang nhìn Sở Mộ.
- Chết.
Sở Mộ trả lời.
- Chết?
Phó Thiết Sinh không kịp phản ứng, hắn vô cùng ngạc nhiên, qua một lúc hắn kịp phản ứng liền nói:
- Vậy xin các hạ giao thi thể cho ta, kể cả mọi thứ trên người bọn họ cũng giao cho ta.
Sở Mộ không có trả lời, hắn biết rõ đối phương muốn cái gì, bọn chúng muốn tờ giấy ghi Thiên Chấn Dung Nguyên Chú Kiếm Đại Pháp, đáng tiếc trang giấy đã nằm trong tay Sở Mộ cho nên không có khả năng lấy ra.
- Người chết là chuyện lớn.
Sở Mộ nói một câu.
Trên trán Phó Thiết Sinh xuất hiện gân xanh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, trong đầu suy nghĩ nhiều biện pháp, đột nhiên hắn nói:
- Vậy kia trong tay ngươi?
- Ngươi không cần trả lời!
Không chờ Sở Mộ nói cái gì, Phó Thiết Sinh lại tiếp tục nói:
- Nếu vật kia trong tay ngươi,, ta hi vọng ngươi có thể giao cho chúng ta, ta sẽ nói với ngươi biết, vật kia không có bao nhiêu tác dụng với ngươi, chúng ta sẽ trả đầy đủ thù lao, một trăm vạn...
- ... Linh thạch trung phẩm!
Phó Thiết Sinh dùng sức nói ra bốn chữ cuối cùng.
Một trăm vạn linh thạch trung phẩm!
Tương đương một ngàn vạn linh thạch hạ phẩm, đương nhiên, luận tính thực dụng còn vượt xa ngàn vạn linh thạch hạ phẩm.
Sở Mộ vẫn bình tĩnh không biến sắc nhưng nội tâm kinh ngạc, thủ bút của Hồng Y Hội không nhỏ, mới mở miệng đã là một trăm vạn linh thạch trung phẩm, đúng là có thành ý.
Đáng tiếc với Sở Mộ mà nói, tờ giấy kia là thu hoạch khi hắn đáp ứng Âu lão gia tử, chính hắn còn chưa nghiên cứu ra cái gì thì làm sao giao cho Hồng Y Hội.
- Một trăm vạn linh thạch trung phẩm đã làm ta động tâm, nhưng ta không biết ngươi nói đó là vật gì?
Sở Mộ trả lời, ngữ khí của hắn vô cùng cương quyết.
- Nếu các hạ không giao dịch, vậy tốt nhất các hạ nên cẩn thận, trốn trong khách sạn này là an toàn nhất, nếu không một khi rời khỏi khách sạn, bên ngoài rất loạn, không cẩn thận sẽ mất mạng đấy.
Phó Thiết Sinh quyết đoán đứng dậy lưu một câu uy hiếp sau đó rời đi.
- Đàm phán thất bại.
Phó Thiết Sinh rời khỏi khách sạn quay về Hồng Y Hội, hắn báo cáo kết quả với hội chủ Hồng Y Hội:
- Hắn rất cường đại, ta không có nắm chắc đánh bại hắn, ta nghĩ hắn có thực lực đánh bại kiếm giả Khí Hải Cảnh viên mãn, cho nên một khi hắn rời khỏi thành Hám Yêu, muốn bắt được hắn là chuyện cực kỳ khó khăn.
- Đã như thế, cứ giết hắn trong thành đi.
Hội chủ Hồng Y Hội trầm ngâm mấy hô hấp sau đó nói:
- Phái người nhìn chằm chằm vào khách sạn hắn ở, một khi hắn rời khỏi khách sạn, xin mời Tàn Kiếm Tà Dương ra tay.
- Tàn Kiếm Tà Dương. . .
Ngữ khí Phó Thiết Sinh run rẩy một chút, đồng tử co rút lại.
Hung Kiếm Đồ Không, Tàn Kiếm Tà Dương, Huyết Kiếm Phần Liệt, Yêu Kiếm Quỷ Vụ!
Đây là bốn người không nên trêu chọc trong thành Hám Yêu, bởi vì bọn họ là người độc hành, không có thế lực không có tổ chức hơn nữa thực lực phi thường cường đại, một khi trêu chọc bọn họ, cho dù nhất thời không chết, về sau nhất định sẽ bị tập kích tới lúc tử vong.
Cho dù thế lực mạnh như Hồng Y Hội cũng không muốn trêu chọc kẻ thù mạnh như thế, một khi giết không chết sẽ bị bọn chúng trả thù, thời thời khắc khắc đề phòng cường địch là chuyện đau đầu nhất.
Bọn họ chưa bao giờ kết giao bằng hữu với ia, có lẽ bọn họ cho rằng người khác không có tư cách.
Nói ngắn lại, bọn họ là một đám không dễ tiếp xúc, đã từng có người khai ra cái giá lớn mời chào bọn họ nhưng lập tức bị cự tuyệt, bốn người này làm việc bằng vào yêu thích của mình, không bị người khác ảnh hưởng.
Bởi vậy Phó Thiết Sinh nghe mời Tàn Dương ra tay liền khiếp sợ không cách nào nói nổi, hắn biết rõ Hồng Y Hội nhất định sẽ có an bài đối phó Sở Mộ, không nghĩ tới lại mời Tàn Kiếm Tà Dương ra tay.
Nghe hội chủ nói, Tàn Kiếm Tà Dương đã đáp ứng ra tay, đây là việc không thể tưởng tượng nổi, chắc hẳn Hồng Y Hội cũng trả giá đồ vật tương ứng, nếu không hắn không có khả năng đáp ứng ra tay.
- Được rồi, có Tàn Kiếm ra tay, người này phải chết không nghi ngờ, đến lúc đó mọi thứ của hắn là của chúng ta.
Phó Thiết Sinh xiết chặc nắm đấm lãnh khốc nói ra, khóe miệng còn cười lạnh.
Muốn giết người trong thành Hám Yêu, không cho phép dùng kiếm khí, thủ đoạn tốt nhất là kiếm thuật, kiếm thuật siêu cao phối hợp với ý cảnh sẽ tạo thành lực sát thương khủng khiếp.
Trong bốn người này, kiếm thuật Tàn Kiếm Tà Dương được công nâận thứ hai, người đứng đầu là Yêu Kiếm Quỷ Vụ, điểm này Hung Kiếm Đồ Không và Huyết Kiếm Phần Liệt cũng thừa nhận, nhưng Yêu Kiếm Quỷ Vụ hành tung quỷ dị, thậm chí không ai biết gương mặt của hắn là gì.
Thậm chí có đồn đãi, kiếm thuật Tàn Kiếm Tà Dương đứng thứ hai thành Hám Yêu, cũng không phải không có người phản bác.
...
Phó Thiết Sinh trước khi đi lưu lại lời uy hiếp Sở Mộ, sau khi đóng cửa phòng, Sở Mộ cầm tờ giấy ra khỏi không gian oản luân.
Trang giấy rất mỏng, dài và rộng bằng bàn tay, lại hơi mờ giống như giấy dầu, phía trên viết cổ văn màu đen chằng chịt.
Cổ văn màu đen rất kỳ lạ, giống như không có quy luật gì, trọng điệp luân chuyển đều có, nhìn sơ qua không thể phân biệt được, thậm chí ngươi càng nhìn kỹ sẽ càng loạn, càng khó thấy rõ ràng, thẳng tới khi đầu choáng mắt hoa không phân nam bắc
Lúc này Sở Mộ có thời gian nghiên cứu, tâm tư hắn trầm tĩnh, hắn tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào tờ giấy.
Trong hô hấp đầu tiên, Sở Mộ cảm giác đầu óc choáng váng, trong hô hấp thứ ba, Sở Mộ cảm thấy đầu váng mắt hoa thân thể sắp ngã xuống, hô hấp thứ năm, Sở Mộ có cảm giác máu huyết trong người cuồn cuộn như sóng thần bùng nổ, Sở Mộ dùng ý chí kiên cường dẻo dai chèo chống.
Hô hấp thứ mười, Sở Mộ cảm thấy trước mắt trở nên mơ hồ trở nên hoảng hốt, cổ văn màu đen trên trang giấy như sống lại, biến thành từng con nòng nọc thoát ly trang giấy bay lên cao, chúng du động trước mắt Sở Mộ giống như đang dạo chơi trong dòng sông.
Mỗi một con nòng nọc nhỏ mang theo uy thế không cách nào hình dung nổi, chúng không ngừng trùng kích tinh thần và ý chí của Sở Mộ, chúng không ngừng biến thành cây búa nện vào đầu hắn.
Kiếm giả khác sợ rằng không chịu nổi, căn bản không thể chịu đựng quá lâu, bởi vì cảm giác bị búa nện vào đầu chẳng khác gì muốn đánh nát ý chí của con người, là cảm giác đau đớn xâm nhập vào linh hồn.