Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 560: Chương 560: Thiên Hoang kiếm lệnh.




Đủ loại điều kiện, nếu như thiếu một trong số đó, Sở Mộ căn bản không giết được chết Độc Nhãn Long, thậm chí rất có thể sẽ chết dưới kiếm của Độc Nhãn Long.

- Tu vi tăng lên rất quan trọng, nhưng mà ý cảnh tăng lên cũng rất quan trọng. Nếu như Tê Liệt ý cảnh của ta tăng lên tới năm thành, chỉ sợ không cần thi triển Phong chi tương, Kim chi tương cũng có thể đối kháng, thậm chí là giết chết Độc Nhãn Long.

Sở Mộ thầm nghĩ một tiếng.

Thực lực của một Kiếm giả được cấu thành từ các phương diện, nhân tố như kiếm khí, ý cảnh, kiếm thuật. Kiếm khí, bí pháp... đều ở trong đó, đối với việc tăng lên thực lực của Kiếm giả quả thực sinh ra ảnh hưởng rất lớn.

Như trước mắt xem ra, việc tăng trưởng kiếm khí chỉ có thể tạm thời buông tha. Hơn nữa coi như tu vi kiếm khí tăng lên tới viên mãn đỉnh phong cũng không khác biệt lắm so với hiện tại là bao. Trừ phi có thể đột phá lên Khí Hải cảnh.

Sở Mộ phỏng đoán, mình muốn đột phá lên Khí Hải cảnh có lẽ còn cần thời gian hai ba năm, đây xem như là phỏng đoán tương đối bảo thủ.

Hắn phải mau chóng tăng lên thực lực, cũng chỉ có thể ra tay từ phương diện khác. Kinh Phong kiếm thuật ở trong đám Cổ Kiếm thuật Nhân giai coi như là một môn kiếm thuật rất mạnh. Muốn tu luyện Cổ Kiếm thuật càng cường đại hơn thì cần lĩnh ngộ ý cảnh cao hơn.

Kiếm khí, Sở Mộ có Địa Nguyên kiếm là kiếm khí thượng phẩm, Trầm Tinh kiếm kiếm khí cực phẩm. Bí pháp thì có Phong chi tương và Kim chi tương tăng phúc lực lượng.

Sau khi làm rõ suy nghĩ, Sở Mộ hiểu rõ hiện tại trọng điểm của hắn là ở ý cảnh. Nếu như lĩnh ngộ Tê Liệt ý cảnh có thể tăng lên, đối với thực lực của bản thân có ảnh hưởng rất lớn. Về phần kiếm thế, đó cũng không phải là thủ đoạn thông thường.

Đúng rồi, còn có Chấn Thạch kính, tiềm lực của Chấn Thạch kính cũng vô cùng kinh người. Cũng cần tốn thời gian đi nghiên cứu tu luyện.

Sau khi xác định chuyện phải làm trong mấy tháng cuối cùng này, Sở Mộ bắt đầu kiểm tra tiểu kiếm đỏ sậm, gia bảo của Lâm gia kia.

Chính là thanh tiểu kiếm đỏ sậm này hút khô máu tươi của Độc Nhãn Long, Sở Mộ cẩn thận nhìn chằm chằm vào thanh tiểu kiếm, chậm rãi quan sát. Chỉ là hắn không có cách nào nhìn ra được bên trong rốt cuộc có bí mật gì.

Thứ duy nhất có thể xác định là thanh tiểu kiếm màu đỏ sậm này không tầm thường.

Trước kia khi vừa thu thanh tiểu kiếm đỏ sậm này Sở Mộ từng nghiên cứu qua, nhưng mà không có phát hiện ra bất luận bí mật gì. Cuối cùng hắn cũng buông tha cho việc nghiên cứu nó.

Không ngờ lần này hắn coi thanh tiểu kiếm đỏ sậm này làm ám khí bắn ra, lại ngoài ý muốn phát hiện ra thanh tiểu kiếm đỏ sậm này có thể hấp thu máu tươi, không phải là một hai giọt máu tươi. Mà là máu tươi toàn thân của một đại hán.

Không thể tưởng tượng nổi.

Nghiên cứu một lát, Sở Mộ còn không tìm được chút huyền bí nào. Hắn đột nhiên dùng thanh tiểu kiếm nhẹ nhàng xẹt qua ngón tay mình, ngón tay bị cắt, máu tươi chảy vào thanh tiểu kiếm lập tức bị nó hút.

Chém?

Sở Mộ lập tức cảm nhận được một loại cảm giác, một loại khát vọng trên thanh tiểu kiếm.

Đúng vậy, thanh tiểu kiếm đỏ sậm này khát vọng máu tươi, khát vọng hấp thu thêm máu tươi nữa.

Thu tay lại, Sở Mộ nhìn chằm chằm vào tiểu kiếm, giống như lâm vào trong trầm tư. Phải chăng sau khi để cho thanh tiểu kiếm này hấp thu đủ máu tươi, bí mật của nó sẽ xuất hiện.

Về điểm này thật giả thế nào còn cần phải nghiệm chứng. Sở Mộ thu tiểu kiếm vào trong oản luân không gian, bắt đầu kiểm tra những quả cầu thu hoạch được trong Thiên Hoang địa cung.

Kiếm lệnh thông hành đã dùng xong, Thiên Hoang đan Sở Mộ hiện tại còn không rõ tác dụng cụ thể cho lắm. Thứ trong oản luân không gina cũng chỉ còn lại những quả cầu và Thiên Hoang thạch thu được trong địa cung mà thôi.

Trong nháy mắt trong tay Sở Mộ xuất hiện một quả cầu màu trắng, đúng là quả cầu ở trên tay một trong ba mươi sáu pho tượng ở cung điện chính thức kia. Là một trong sáu quả cầu còn sót lại.

Thiên Nguyên kiếm khí hội tụ trong lòng bàn tay, tiếp xúc với quả cầu. Lập tức quả cầu màu trắng biến mất không thấy gì nữa. Xuất hiện trong tay Sở Mộ là một khối kiếm lệnh màu vàng đất.

Khối kiếm lệnh này lớn bằng lòng bàn tay, bên trên có từng vết nứt rậm rạp, giống như mặt đất khô hạn nhiều năm vậy. Một tay Sở Mộ nắm chặt kiếm lệnh, lập tức cảm nhận được cảm giác trơn nhẵn, lạnh buốt truyền khắp bàn tay.

Kiếm lệnh này rất nặng, đoán chừng có hai ba mươi cân, không biết dùng tài liệu nào chế tác mà thành. Mặc dù không có tiến hành thí nghiệm, nhưng mà Sở Mộ có thể khẳng định khối kiếm lệnh này nhất định cứng rắn vô cùng, cho dù là kiếm khí cực phẩm cũng khó có thể làm tổn thương tới nó.

Mà một bên khác của kiếm lệnh có điêu khắc một tòa cung điện, tuy rằng không quá rõ ràng. Nhưng mà thông qua hình dáng kia lập tức khiến cho người ta có một loại cảm giác tang thương, từ cổ chí kim đập và mặt, khiến cho lòng người chấn động.

Trên đồ án cung điện có hai chữ cổ xưa, thoăn thoắt, như chứng minh sự huyền diệu không có cách nào dò xét. Hai chữ này thậm chí so với bốn chữ Thiên Hoang kiếm lệnh còn càng thêm cổ xưa. Cho nên căn bản Sở Mộ không có cách nào hiểu được rốt cuộc hai chữ kia có ý gì.

Trực giác nói cho Sở Mộ biết, hai chữ cổ xưa kia có lẽ rất quan trọng, ít nhất là một tin tức rất quan trọng.

- Thiên Hoang kiếm lệnh.... Thứ này để làm gì?

Sở Mộ không khỏi thầm nghĩ, nghi hoặc không thôi.

Ngón tay hắn nhẹ nhàng mơn trớn kiếm lệnh, đột nhiên ngón tay run lên, bị cái cạnh không mấy sắc bén của kiếm lệnh cắt ra một vết thương. Máu tươi nhanh chóng chảy vào trên kiếm lệnh, bị nó hấp thu ngay lập tức.

Tiếp theo, Sở Mộ chỉ cảm thấy kiếm lệnh trong tay khẽ run lên, lập tức thoát khỏi bàn tay hắn, tự động run lên. Dưới ánh mắt kinh ngạc vô cùng của Sở Mộ xuất hiện trên đỉnh đầu Sở Mộ. Tiếng ông ông vang lên, Thiên Hoang kiếm lệnh phóng ra từng đạo quang mang màu vàng nâu. Quang mang này từ trên bắn xuống, trong nháy mắt bao phủ Sở Mộ từ đầu tới chân.

- Chuyện gì xảy ra?

Sở Mộ khiếp sợ phát hiện ra mình không có cách nào nhúc nhishc, bị cỗ quang mang màu vàng nâu này bao phủ, tạo thành trói buộc. Chỉ là cũng không khiến cho hắn cảm thấy áp bách và khó chịu chút nòa.

Tiếp đo,s một cỗ tin tức như nước lũ xông vào trong đầu Sở Mộ. Dùng lực lượng linh hồn cường đại tới mức không thể nào tưởng tượng được của Sở Mộ cũng không có cách nào thừa nhận một đám tin tức đột nhiên tràn tới như vậy. Xuất phát từ bản năng bảo vệ bản thân, Sở Mộ lập tức mất đi ý thức, lâm vào trong hôn mê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.