Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 581: Chương 581: Thôn Linh đại pháp. (Thượng)




Cự kiếm màu xanh cực lớn từ trên hư không chém xuống, một kiếm của Sở Mộ rốt cuộc cũng chém tới.

Nhanh chóng va chạm với cự kiếm màu xanh, Chấn Thạch kính tiểu thành phát động, cánh tay Sở Mộ đột nhiên bạo liệt. Vài đạo máu tươi bắn ra, không có chút ảnh hưởng nào tới Sở Mộ.

Trong thiên địa phảng phất như có miếng thủy tinh vỡ nát, kiếm quang xanh đậm cực lớn dừng lại một lát. Tiếp theo từng vết nứt lan tràn ra bốn phương tám hướng, trong nháy mắt lan tràn trên kiếm khí cực lớn màu xanh đập kia.

Một kiếm của Sở Mộ phá vỡ cự kiếm màu xanh đậm, tiếp tục đâm một kiếm về phía Thường Tự Tại. Một kiếm này so với lưu tinh càng thêm sáng chói, xé rách không trung. Nhanh chóng bành trướng trong mắt Thường Tự Tại, không thể né tránh được.

Trên không trung mấy trăm thước, một đạo quang mang so với lưu tinh còn sáng chói hơn chợt lóe. Đạo thân ảnh trên không trung đột nhiên run lên, hai mắt trợn ngược, tròng mắt lòi ra, trên mặt hiện lên vẻ không thể tưởng tượng nổi, thậm chí còn có vẻ sợ hãi. MIệng hắn há hốc, lại không thể phát ra được thanh âm gì.

Phanh một tiếng, phảng phất như trong cơ thể có vô số thuốc nổ, thân thể Thường Tự Tại run lên rồi nổ tung, hóa thành máu tươi ngập trời bắn ra bốn phương tám hướng, giống như một cơn mưa to vậy.

Thân ảnh bay thẳng về phía chân trời rồi nhanh chóng rơi xuống phía dưới.

Tiếng sưu sưu liên tục vang lên, thân thể Sở Mộ liên tục run rẩy trên không trung, từng đạo máu tươi giống như mũi tên bắn ra, lưu lại từng dấu vết trên không trung bắn ra bốn phương tám hướng. Trong nháy mắt, Sở Mộ là một huyết nhân.

Nhanh chóng rơi xuống, một tiếng thét chói tai vang lên, thân thể Sở Mộ như thiên thạch rơi xuống.

Dùng loại trạng thái trọng thương này rơi xuống phía dưới, lại từ trên độ cao chừng mấy trăm thước, không có bất kỳ phòng hộ nào. Hậu quả nhất định là tử vong.

Nháy mắt, Sở Mộ rơi xuống hơn trăm thước, tiếng gió rít vang lên bên tai, khóe mắt hắn tựa hồ còn có thể nhìn thấy không khí màu trắng vọt lên trên không.

mỏi mệt, vô cùng mỏi mệt, toàn thân không chỗ nào không đau, từng khối cơ bắp phảng phất như bị xé nứt, không chút nhúc nhích, đau đớn khó nhịn được.

Nhưng ý thức của Sở Mộ còn đủ tỉnh táo, hắn biết rõ nếu không làm ra phản ứng gì. Một khi chính thức rơi xuống đất, cho dù không chết cũng phải chịu tổn thương nặng nề hơn. Một khi trọng thương nữa mà hôn mê, tám phần sẽ lập tức chết.

Cố nén cảm giác dâu đớn toàn thân, Sở Mộ vận dụng đôi cánh bằng kiếm khí sắp tiêu tán sau lưng, nhẹ nhàng vỗ. Xu thế rơi xuống dừng lại một lát, tiếp đó chậm rãi giống như một chiếc lá cây nhẹ nhàng rơi xuống.

Trái tim Thiên Hoang hóa không ngừng đập, một dòng máu tươi truyền khắp toàn thân, trong đan điền còn thừa lại một chút Thiên Hoang đan thượng cổ, lúc này một chút khí tức Thiên Hoang tinh thuần lan tràn ra.

Những nơi Thiên hoang khí đi qua, chỗ bị thương trong cơ thể giống như có nước mát chảy qua, thoải mái dễ chịu.

Cố nén cảm giác mỏi mệt khiến cho bản thân hôn mê xuất hiện trong đầu, Sở Mộ ngồi xếp bằng trong vùng đất hoang vu, đem Trầm Tinh kiếm đặt ở một bên. Tập trung ý niệm điều động Thiên hoang khí trong đan điền, tiến hành tu bổ chỗ bị thương trong cơ thể.

Tác dụng thứ nhất của Thiên Hoang đan là nội ngoại thương, chỉ có điều Sở Mộ đạt được Thiên Hoang kiếm lục, cho nên Thiên Hoang đan mới có tác dụng thứ hai.

Hiện tại Sở Mộ không phải tu luyện Thiên Hoang kiếm thể, mà là đang lợi dụng Thiên Hoang đan thượng cổ không còn nhiều lắm trong đan điền chậm rãi tu bổ vết thương trong cơ thể, về phần nội ngoại thương.

Thời gian chậm rãi trôi qua, nội thương trong cơ thể Sở Mộ dưới tác dụng của Thiên Hoang khí tinh thuần còn lại trong Thiên Hoang đan thượng cổ đã chậm rãi khỏi hẳn.

Nếu không có một lượng nhỏ Thiên Hoang đan thượng cổ còn sót lại trong người, chỉ sợ lần này không biết bao lâu Sở Mộ mới có thể khôi phục một ít năng lực hành động. Lúc này hắn mới lấy Thiên Hoang đan thượng cổ trong oản luân không gian ra sử dụng.

Phải biết rằng, vừa rồi hắn hoàn toàn dựa vào ý chí cường đại của mình chống đỡ. Có thể khống chế hai cánh kiếm khí sau lưng rơi xuống. Ngồi xếp bằng đã là cực hạn của hắn.

Ước chừng mấy thời thần trôi qua, nội thương trong cơ thể tuy rằng còn chưa khỏi hẳn, nhưng mà hắn đã không còn đau đớn như vậy, đã chữa trị được vài thành.

Nửa canh giờ cũng làm cho tinh thần Sở Mộ khôi phục được một ít. Loại cảm giác muốn hôn mê kia cũng biến mất, nhưng mà hắn vẫn rất mệt mỏi.

Khôi phục năng lực hành động cơ bản, Sở Mộ lấy ra Khí hoàn đan ném vào trong miệng, khôi phục Thiên Nguyên kiếm khí gần như khô kiệt trong cơ thể. Thiên Hoang đan thượng cổ vẫn còn đang không ngừng phóng ra Thiên Hoang khí tinh thuần trị hết thương thế.

Nhoáng một cái, lại nửa thời thần trôi qua, thương thế đã khôi phục năm thành, tinh thần mỏi mệt cũng bị tiêu trừ một ít. Lúc này Sở Mộ mới đứng dậy, hắn biết rõ, muốn khôi phục tới trạng thái đỉnh phong còn cần nhiều thời gian.

Nhưng mà ở vùng đất hoang vu giống như thế này, một khi gặp phải Kiếm giả khác, nói không chừng thấy hơi tiền sẽ nổi máu tham ra tay với hắn. Bằng vào trạng thái của hắn bây giờ, có lẽ một Kiếm giả Hóa Khí cảnh viên mãn tới đây cũng khiến cho hắn hao tâm tổn sức.

Đứng dậy, Sở Mộ liếc mắt đảo qua Hàn Thủy kiếm cắm trên mặt đất ở vị trí cách đó chừng mười thước, cùng với đó là oản luân không gian. Những thứ này đều là thứ Thường Tự Tại để lại, bất quá bây giờ là chiến lợi phẩm của Sở Mộ.

Nhanh chóng thu Hàn Thủy kiếm và oản luân không gian hạ phẩm của Thường Tự Tại lại. Lúc này Sở Mộ mới thi triển thân pháp Tật phong lược cảnh, nhanh chóng phóng về phía khu vực khai thác mỏ biên hoang.

Hai tay hắn nắm một khối linh thạch trung phẩm, Thiên Nguyên kiếm khí chậm rãi vận chuyển, không ngừng hấp thu linh khí tinh thuần trong linh thạch trung phẩm, khôi phục Thiên Nguyên kiếm khí của bản thân. Mà Thiên Hoang đan thượng cổ đã tự động phát ra Thiên Hoang khí tinh thuần trị hết thương thế. Tin rằng lúc trở lại khu vực khai thác mỏ biên hoang, thương thế trong cơ thể đã khôi phục thêm một ít.

Thân pháp Tật Phong lược ảnh là thân pháp cao giai, tốc độ quả thực không bằng thân pháp siêu giai, càng không bằng bí pháp Hoành Thiên luyện không. Nhưng mà tiêu hao kiếm khí lại rất nhỏ, đối với thân thể cũng có tác dụng phụ rât nhỏ. Cơ hồ không phải tính toán, thích hợp với tình trạng hiện tại của Sở Mộ.

Một mặt chạy đi, một mặt Sở Mộ suy nghĩ lại trận chiến giữa mình và Thường Tự Tại.

Đây là một trận chiến cực kỳ không công bằng, đây là một trận chiến thực lực cách xa. Nhưng mà cuối cùng Sở Mộ lại chiến thắng, Thường Tự Tại kia chết, không còn xương cốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.