Trong lúc rung động, Sở Mộ phát hiện trước mặt ba mươi sáu pho tượng còn có sáu quả cầu đang lơ lửng. Những quả cầu này phóng ra quang mang yếu ớt, màu vàng đất, tựa như có cát vàng lưu động bên trong, làm cho người ta không có cách nào nhìn rõ rốt cuộc bên trong có thứ gì.
Nhưng mà có thể được đặt trong tòa địa cung chính thức này nhất định đều là tuyệt thế trân bảo.
- Ba mươi sáu pho tượng, có lẽ trước mặt đều có một đoàn quang cầu, nhưng mà hiện tại chỉ còn lại sáu đoàn quang cầu. Có lẽ ba mươi quang cầu khác đã sớm bị người khác lấy đi.
Sở Mộ âm thầm nói.
Có lẽ trong sáu quả cầu còn lại có các thứ không giống nhau. Nhưng mà suy nghĩ của Sở Mộ là một mẻ hốt gọn, bỏ toàn bộ vào trong túi.
Đi lên phía trước, Sở Mộ cũng không có lập tức lấy đi sáu quả cầu trước mặt mấy pho tượng kia. Bởi vì pho tượng đều ở phía sau đống Thiên Hoang thạch.
Bắt đầu thu đám Thiên Hoang thạch này, may mà Sở Mộ thu được oản luân không gian thượng phẩm, nếu không đoán chừng không có cách nào thu được toàn bộ đám hoang thạch này.
Tốn một khoảng thời gian ngắn, Sở Mộ thu lại toàn bộ Thiên Hoang thạch, đoán chừng gần hai vạn khối. Trong đó không chỉ có riêng Thiên Hoang thạch hạ phẩm, thậm chí còn có Thiên Hoang thạch trung phẩm. Số lượng cụ thể bao nhiêu không quá rõ ràng, tối thiểu vượt quá một trăm.
Sau khi thu Thiên Hoang thạch, hiện tại trước mặt Sở Mộ không phải là một mảnh đất trống, mà là một khối kiếm bia cao hơn hai trượng, kiếm bia tản mát ra khí tức cổ xưa mà tang thương, như chứng minh bản thân đã trôi qua vô tận năm tháng, giống như nói cho người khác biết nó đã ở chỗ này rất lâu, rất lâu.
Ánh mắt Sở Mộ nhìn vào trên kiếm bia, nhìn vào văn tự cổ xưa bên trên.
Cũng may trước khi tiến vào địa cung, Sở Mộ cố gắng học tập qua, hoặc nhiều hoặc ít cũng có thể nhìn ra loại văn tự cổ xưa này. Có thể hiểu được bảy thành nội dung bên trên kiếm bia.
Bảy thành nội dung đủ để khiến cho Sở Mộ hiểu rõ ý tứ của đám văn tự trên kiếm bia. Hắn không khỏi hít sâu một hơi, hắn cảm thấy may mắn vì mình lấy đống Thiên Hoang thạch trước sáu quả cầu kia.
Nội dung trên tấm kiếm bia này có nói, đại khái là ba mươi sáu pho tượng kỳ thực đều là khôi lỗi. Mỗi một pho tượng đều thủ hộ bảo vật. Mỗi một Kiếm giả tiến vào trong địa cung này đều có tư cách lựa chọn như vậy.
Nếu như lòng tham không đáy muốn đạt được bảo vật trong quang cầu sẽ làm kinh động tới khôi lỗi, lọt vào công kích của khôi lỗi.
Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là ba mươi sáu đầu khôi lỗi này, mỗi một đầu đều có thực lực miểu sát Kiếm giả Khí Hải cảnh.
Tiến vào trong địa cung có hạn chế là dưới Khí Hải cảnh, như vậy không cần phải nghĩ. Kiếm giả có thể may mắn tiến vào địa cung, tu vi kiếm khí cao nhất cũng phải dưới Khí Hải cảnh. Dùng thực lực như vậy đối mặt với khôi lỗi có thể miểu sát Kiếm giả Khí Hải cảnh sẽ có kết quả thế nào?
Nhìn chằm chằm vào văn tự trên kiếm bia, mãi một lúc lâu sau Sở Mộ mới thở dài một hơi.
May mắn mà hắn không có động thủ lấy những quang cầu trước mặt pho tượng, mà là thu đám hoang thạch này trước.
Mặt kệ nội dung ghi chép trên kiếm bia là thật hay giả, Sở Mộ đều không muốn đi mạo hiểm. Dù sao thực lực khôi lỗi có thể miểu sát Kiếm giả Khí Hải cảnh.
Hiện tại Sở Mộ căn bản không có nắm chắc đi đối kháng với Kiếm giả Khí Hải cảnh, càng không nói tới việc dám đối chọi với tồn tại có thể miểu sát Kiếm giả Khí Hải cảnh.
Có lẽ đây chỉ là một câu nói dối, có lẽ đây bất quá chỉ là một loại khảo thí, nói ngắn gọn, bất kể như thế nào. Sau khi trải qua quan sát và suy nghĩ, Sở Mộ quyết định, chỉ lấy một trong sáu quả cầu.
Sáu quả cầu này không có cách nào nhìn rõ bên trong rốt cuộc để thứ gì, trong lúc nhất thời khiến cho Sở Mộ khó có thể lựa chọn.
Có lẽ đồ trong sáu quả cầu có tốt có xấu, ai cũng không thể khẳng định.
Ánh mắt chậm rãi di chuyển giữa sáu quả cầu, cuối cùng Sở Mộ lựa chọn xong.
Đã không có cách nào nào xác định, như vậy hết thảy chỉ có thể dựa vào vận khí mà thôi.
Nếu như vậy khí tốt có lẽ sẽ nhận được thứ có tác dụng với mình. Nếu không đạt được thứ không có tác dụng với mình, tối thiểu thì đây cũng là bảo vật, sẽ có tác dụng khác.
Đã đưa ra quyết định thì không cần phải do dự.
Thi triển thân pháp, Sở Mộ hóa thành một cơn gió nhanh chóng phóng tới một quả cầu gần đó, khẽ vươn tay, trực tiếp nắm lấy quả cầu kia. Hắn không có kiểm tra mà ném vào trong oản luân khongo gian, một mặt nhìn chằm chú nhìn vào pho tượng khôi lỗi rồi lui về phía sau, hai mắt tràn ngập vẻ cảnh giác.
May mà pho tượng kia cũng không có dấu hiệu động thủ nào, Sở Mộ nhìn về phía năm quả cầu khác. Lúc này một tiếng ông ông vang lên, một cánh cửa ánh sáng xuất hiện trong cung điện.
Sở Mộ nhìn cánh cửa ánh sáng, lại nhìn năm quả cầu, kiên quyết quay người đi. Lập tức thân thể tiến vào trong cánh cửa ánh sáng rồi biến mất không thấy gì nữa.
Tiếp theo, cánh cửa ánh sáng cũng biến mất, hai mắt của ba mươi sáu pho tượng đột nhiên mở ra, phóng ra tinh mang, rồi sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, vô thanh vô tức.
...
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Tất cả Kiếm giả còn sống ở trong địa cung đều cảm thấy mặt đất dưới chân chấn động, giống như là địa chấn vậy.
Ngay sau đó, bọn hắn cảm thấy thân thể mình bị một cỗ lực lượng trói buộc khiến cho không có cách nào nhúc nhích. Cho dù có thực lực mạnh mẽ hơn nữa cũng không có cách nào giãy dụa. Cả đám cảm thấy trời đất quay cuồng, giống như bị cuốn vào trong cơn lốc, cơ hồ muốn hôn mê.
Có lẽ chỉ kéo dài vài giây ngắn ngủi, có lẽ là vài thời thần, thậm chí còn dài hơn. Có người tỉnh táo lại trước tiên, cố gắng mở hai mắt ra. Có một đám quang mang chói mắt khiến cho đồng tử bọn hắn co rút lại, vội vàng giơ tay lên che trước mắt.
- Nơi này là ...
Người thức tỉnh đầu tiên gian nan mở ra hai mắt nhìn bốn phía, lúc này mới khiếp sợ phát hiện ra một việc. Bọn hắn đang ở trong Thiên Hoang cốc.
Bọn hắn dùng sức xoa xoa hai mắt, đúng vậy, quả thực bọn hắn đang ở trong Thiên Hoang cốc, mà không phải ở trong Thiên Hoang địa cung.
Ở trong tình huống bọn hắn không biết, bọn hắn bị bức rời khỏi Thiên Hoang địa cung.
- Ba tháng đã tới rồi sao?
- Vì sao các trưởng lão còn chưa tới?
Cả Thiên Hoang cốc trừ bọn hắn ra cũng không còn ai khác, so với trong tưởng tượng của bọn hắn hoàn toàn khác biệt.
Sau khi tỉnh táo lại, những Kiếm giả cùng một trận doanh tụ tập lại với nhau. Vốn Kiếm giả tiến vào trong địa cung tổng cộng có gần tám trăm. Nhưng mà số lượng Kiếm giả xuất hiện ở chỗ này lại chưa đủ ba trăm, trừ một bộ phận ban đầu tử vong giả ở trong địa cung mà bị đẩy ra ngoài, còn có vài trăm người triệt để mất mạng trong địa cung.
- Đi.
Nói xong một câu, những Kiếm giả ở các trận doanh khác nhau lục tục rời đi.