Lục Nguyên dốc hết sức, trán toát mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, gã cắn chặt răng như đang rất vất vả.
Lục Nguyên điều khiển mười luồng sáng vàng trước sau nối tiếp nhau vọt lên trời, bơi một vòng như con giao long. Tốc độ của chúng nó siêu nhanh vòng qua sau lưng Lục Nguyên, lơ lửng trên đầu nó tựa như một con giao long tỏa định Sở Mộ.
Lục Nguyên rống to:
- Sở Mộ, hãy đỡ chiêu mạnh nhất của ta!
Mu bàn tay cầm kiếm nổi gân xanh, tay Lục Nguyên run run vung trường kiếm ra hóa thành một kiếm quang màu vàng phát ra tiếng xé gió đáng sợ bắn hướng Sở Mộ, không khí bị đè ép gợn sóng.
Sở Mộ nghiêm túc nói:
- Lục Nguyên, ngươi đã dốc hết sức vậy ta cũng không thể giữ lại. Chiêu này là kiếm kỹ ta mới sáng tạo gần đây, một chiêu kiếm kỹ chưa hoàn thành.
Trên Trảm Yêu kiếm chợt phủ lớp sáng màu ám kim.
Đám người nghe Sở Mộ nói lập tức thẳng sống lưng, dù bọn họ vốn đã đứng thẳng tắp như trường kiếm.
- Chiêu kiếm kỹ này tuy chưa hoàn thành nhưng ta đặt tên cho nó rồi, tên là . . . cuộc chiến tranh giành khí vận!
Sở Mộ dứt lời chém Trảm Yêu kiếm tới trước.
Một kiếm hình trăng khuyết ám kim dài vài thước xé rách hư không chém tới trước.
Trông rất giống Chấn Thạch Dao Động Kiếm nhưng nhỏ hơn nhiều, chỉ dài vài thước, tuy nhiên bên trong ẩn chứa lực lượng hơn Chấn Thạch Dao Động Kiếm gấp mười lần.
Kiếm kỹ Trảm Nguyệt!
Đây là thành quả sau khi Sở Mộ lĩnh ngộ kiếm ý thì nảy linh cảm nghiên cứu đến bây giờ. Cùng là kiếm kỹ hoàn toàn mới lấy kiếm ý cộng kiếm khí, ý cảnh, Chấn Thạch Kình qua kỹ xảo đặc biệt tổ hợp lại.
Loại kết hợp này khác với Lục Nguyên cưỡng ép kết hợp, chúng nó gắn kết thuận theo tự nhiên nên uy lực mạnh hơn Thập Nhẫn của gã nhiều.
Để làm được điều này nhờ công linh hồn và ngộ tính cực mạnh của Sở Mộ, một mặt nhờ vào lực lượng khí vận khổng lồ trên người. Nếu không có lực lượng khí vận vào người thì Sở Mộ còn cần vài tháng mới hoàn thành bước này.
Kiếm kỹ chưa hoàn thành, chỉ có hình thức ban đầu, nhưng hai kiếm kỹ có sự chênh lệch.
Giờ là lúc thử nghiệm uy lực chiêu kiếm kỹ chưa hoàn thành của Sở Mộ.
Kiếm hình trăng khuyết ám kim cường đại đến khó tin, không khí đằng trước bị đè ép rồi xé rách hình thành sóng gợn đáng sợ khuếch tán, mỗi sóng gợn uy lực đến đẳng cấp Chấn Thạch Dao Động Kiếm.
Ánh mắt mọi người đều bị trăng khuyết ám kim hấp dẫn, trước mắt bọn họ không còn thế giới, chìm trong bóng tối, trăng khuyết ám kim là ánh sáng duy nhất rạch phá hắc ám, mang theo hủy diệt giáng lâm.
Trăng khuyết ám kim và luồng sáng vàng va chạm.
Đám người cảm giác bên tai có tiếng ken két ê răng, như con dao rạch trên lớp kính.
Lục Nguyên trợn to lồi tròng mắt, gã chính mắt thấy luồng sáng vàng thứ nhất bị trăng khuyết ám kim cắt đôi, rồi luồng sáng vàng thứ hai, ba nháy mắt bị cắt ra từ giữa.
Không thể ngăn cản, Lục Nguyên trơ mắt nhìn mười luồng sáng vàng bị trăng khuyết ám kim cắt đứt chưa tới không phẩy một trăm giây, trăng khuyết ám kim rút nhỏ một nửa chém hướng Lục Nguyên.
Nhanh, quá nhanh, không thể né tránh.
Lục Nguyên bản năng cảm thấy sợ hãi, nỗi sợ cái chết, cổ họng như bị bóp chặt không thể hít thở. Thi triển Thập Nhẫn đã lấy hết sức mạnh của Lục Nguyên, Thập Nhẫn bị phá, uy lực của Trảm Nguyệt quá khủng bố, tỏa định làm gã không thể nhúc nhích.
Giây sau Lục Nguyên sắp bị trăng khuyết ám kim chém trúng, với uy lực của Trảm Nguyệt có thể tưởng tượng dù được bảo giáp cực phẩm bảo vệ thì gã khó thoát chết.
Lục Nguyên cũng biết điều đó, gã liều mạng muốn né tránh, nhưng lúc này, thân thể hoàn toàn không nghe sai khiến.
Đám người Tiềm Long Kiếm phủ biến sắc mặt, tốc độ trăng khuyết ám kim quá nhanh, bọn họ không kịp ra tay cứu.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay khi trăng khuyết ám kim phá kiếm khí hộ thể của Lục Nguyên thì một kiếm quang từ trên trời giáng xuống.
Bóc!
Trăng khuyết ám kim vỡ nát vì kiếm quang đó, hóa thành vô số đốm sáng vàng theo quán tính bắn hướng Lục Nguyên, lướt qua người gã, thổi mái tóc đen bay rối.
Lục Nguyên đứng như trời trồng. Mặt Sở Mộ lộ nét giật mình. Tuy Trảm Nguyệt là kiếm kỹ chưa hoàn thành nhưng Sở Mộ hiểu rõ uy lực của nó nhất, vậy mà bị một luồng kiếm quang đánh nát. Kiếm quang từ trên trời giáng xuống tức là người ra tay là Long trưởng lão.
Trảm Nguyệt, chiêu kiếm kỹ chưa hoàn thành lần đầu tiên bày ra trước mắt mọi người.
Sau khi nuốt trọn lực lượng khí vận trên người Lục Nguyên thì rồng khí vận của Sở Mộ tăng mảng lớn, con rồng xoay quanh người hắn sống động như rồng thật.
Lục Nguyên nhặt về một cái mạng nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt, gã nhìn Sở Mộ chăm chú một lúc lại ngó sang Liệt Không Dương, lầm lũi rời khỏi đấu kiếm đài.
Quyết chiến tiếp theo so với trận chiến giữa Sở Mộ và Lục Nguyên hoàn toàn không cùng đẳng cấp. Hai bên đánh nhau dường như không hăng hái gì, người xem cũng còn chìm đắm trong trận chiến đó, kết thúc thật qua loa.
Vào đêm, Sở Mộ tĩnh tu trong phòng, chiêm nghiệm lại trận chiến với Lục Nguyên, phản tỉnh thôi chưa đủ còn phải tham ngộ kiếm ý và ý cảnh vân vân.
Khi ban ngày đến, Sở Mộ kết thúc một đêm tĩnh tu, Tê Liệt ý cảnh như ý muốn tăng lên một thành, viên mãn.
Sở Mộ cảm giác Tê Liệt ý cảnh viên mãn khác với xưa, càng suôn sẻ thoải mái tự nhiên hơn, như cỗ máy hoàn chỉnh tinh vi, uy lực tăng rõ rệt.
Bách Lý Giang Hà nghiêm túc nói:
- Theo quy luật cũ thì quyết chiến hôm nay chắc là ngươi với Ngạo Hành Vân. Tuy thực lực của Ngạo Hành Vân không bằng Liệt Không Dương nhưng cũng rất mạnh, ngươi hãy nhớ cẩn thận.
Đám người đến Quyết Thiên kiếm trường, cuộc chiến tranh giành khí vận ngày thứ mười lăm lại bắt đầu.
Có lẽ xét thấy tình huống quyết chiến ngày hôm qua nên Long trưởng lão điều chỉnh lại thứ tự, bốn mươi tám trận đầu không liên quan đến Sở Mộ, Liệt Không Dương, Lục Nguyên, Ngạo Hành Vân.
Mọi người đoán quyết chiến giữa bốn người sẽ được đặt ở sau cùng làm áp trục, có như vậy thì cuộc chiến tranh giành khí vận mùa này mới kết thúc trong viên mãn.
Từng trận quyết chiến diễn ra, chín vị Kiếm Hào Đại Khôn Kiếm phủ hăng tiết gà càng đánh càng hăng.
Cuối cùng bốn mươi tám trận quyết chiến đấu đã xong, Long trưởng lão không nghỉ ngơi, công bố quyết chiến thứ bốn mươi chín ngày hôm nay.
Sở Mộ đấu với Ngạo Hành Vân!
- Nhất Tuyết Thiên!
- Kinh Thiên Nhất Kiếm!
Vừa rút kiếm Ngạo Hành Vân đã phát ra ba phần kiếm ý, sử dụng kiếm kỹ mạnh nhất hy vọng đủ để đánh bại Sở Mộ.
Ngạo Hành Vân quan sát rất kỹ Sở Mộ và Lục Nguyên quyết chiến. Năm phần kiếm ý và ba phần kiếm ý tuy không phải ưu thế duy nhất quyết định thắng thua nhưng chênh lệch cũng khá là rõ ràng.