Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 306: Chương 306: Trưởng lão khiếp sợ! Cấm kỵ. (1)




Trên thực tế, thật ra hắn đánh giá cao Sở Mộ. Sở dĩ Sở Mộ biết tình hình đặc biệt khi Hoàng Phủ Phi Yến thi triển Phi Yến Lược Ba lúc ấy có sát chiêu tiếp sau, thuần túy là một loại trực giác phán đoán của kiếm thuật Tông Sư. Cũng chính là loại năng lực này, khiến hắn có thể làm ra ứng phó nhanh hơn, kịp thời ngăn cản cản khúc dạo đầu trong sát chiêu của đối phương, có thể khiến cho sát chiêu với uy lực cường đại không có cách nào thi triển ra.

Nhưng bất kể nói thế nào, loại năng lực này cũng khiến cho Hoàng Phủ Thắng Long vô cùng coi trọng.

- Có lẽ ta nên tiếp xúc với người này một chút. Tốt nhất là có thể đánh một trận với hắn.

Hoàng Phủ Thắng Long âm thầm nói.

Thoáng cái, năm canh giờ đã trôi qua. Ở bên trong Kim Kiếm Mộ, Sở Mộ dần dần tỉnh táo. Vạn kiếm đột nhiên dừng lại, yên lặng. Tất cả đều rơi xuống đất, khôi phục lại trạng thái ban đầu.

- Có lĩnh ngộ, nhưng tiến triển thong thả, vẫn chưa tới một thành hai.

Sở Mộ cẩn thận cảm giác, sau đó than thở vài câu. Hắn lấy ra kiếm lệnh, rời khỏi Kim Kiếm Mộ.

- Thế nào? Loại ý cảnh thứ ba đặc biệt khó có thể lĩnh ngộ.

Trưởng lão trấn thủ vội vàng đi tới nói:

- Ngươi vẫn nên nghe theo lời khuyên của lão phu. Không nên đem thời gian quý giá sử dụng ở trên việc lĩnh ngộ loại ý cảnh thứ ba này. Chỉ cần chuyên chú tăng hai ý cảnh phong vân hiện tại lên tới ba thành, sau đó lại tăng tu vi lên tới đỉnh phong. Cố gắng chuẩn bị thật đầy đủ thì đột phá Hóa Khí Cảnh. Nói không chừng đến lúc đó, hai ý cảnh phong vân còn có thể một lần hành động tăng lên tới bốn thành, uy lực tăng lớn. Hơn nữa, tuy rằng hai ý cảnh quả thực không bằng ba loại ý cảnh, nhưng Phong Chi Ý Cảnh và Vân Chi Ý Cảnh lại là ý cảnh có thể dung hợp với nhau. Sau khi dung hợp, uy lực so với chỉ một ý cảnh lại cường đại hơn gấp hai lần. Vô cùng đáng sợ.

- Ý cảnh dung hợp với nhau sao?

Trong lòng Sở Mộ thoáng động. Hắn chỉ cảm thấy trước mắt của mình dường như lại mở ra một cánh cửa.

- Không sai. Ý cảnh dung hợp với nhau. Chờ sau khi ngươi đột phá đến Hóa Khí Cảnh trở thành học viên nội phủ, liền có thể ở bên trong Tàng Công Lâu tìm được điển tích dung hợp ý cảnh với nhau. Đến lúc đó ngươi có thể từ từ hiểu rõ.

Trưởng lão trấn thủ lộ ra vẻ mặt cao thâm khó dò nói. Thật ra không phải hắn không muốn chỉ điểm Sở Mộ, mà là bản thân hắn chỉ lĩnh ngộ một loại ý cảnh. Đối với chuyện dung hợp ý cảnh với nhau cũng chỉ là nghe người khác nói lại mà thôi.

- Đa tạ trưởng lão chỉ điểm. Ta cáo từ trước.

Sở Mộ làm kiếm lễ.

- Ừ, ngươi có thể nghĩ thông suốt là hay nhất.

Trưởng lão trấn thủ gật đầu, thần sắc tràn ngập vui mừng.

- Dung hợp ý cảnh với nhau...

Vừa đi về phía Kiếm Lâu số 5, Sở Mộ vừa suy nghĩ.

Hắn chưa bao giờ suy nghĩ qua, giữa các ý cảnh khác nhau, có thể dung hợp với nhau, do đó phát huy ra uy lực càng đáng sợ.

Một mặt bởi vì thực lực của bản thân không đủ, kinh nghiệm không đủ. Dù sao thế giới quá rộng lớn, ẩn chứa ảo diệu vô cùng vô tận. Bất kỳ kẻ nào vẫn không có cách nào lĩnh hội được tất cả.

Sở Mộ ở trong hàng tỉ sinh linh trên đại lục Cổ Kiếm, chẳng qua là một thành viên vô cùng bình thường mà thôi. Hắn vừa bước chân ra, vừa đi lên đường, muốn đến mục tiêu, vẫn còn đặc biệt xa xôi.

Ở một phương diện khác, cũng bởi vì nội tình, bất kể là Sở gia hay Thanh Phong Kiếm Phái nội tình đều đặc biệt nông cạn. Cũng bởi vì điểm này, có thể khiến Sở Mộ rõ ràng có rất nhiều thiếu sót trên phương diện kiến thức. Không có cách nào so sánh được với con cháu vương thất và kiếm phái thượng phẩm.

Phương diện thứ ba chính là đối với lĩnh ngộ ý cảnh còn chưa đủ tinh thâm. Trên tiểu thành còn có đại thành và viên mãn. Một khi ý cảnh lĩnh ngộ tới trình độ nhất định, tất nhiên sẽ từ từ cảm nhận được ý cảnh dung hợp với nhau.

Bất kể nói thế nào, trưởng lão trấn thủ Tu Luyện Thánh Địa khuyên nhủ một hồi, khiến Sở Mộ hiểu trước được ý cảnh dung hợp với nhau, giúp Sở Mộ mở ra một cánh cửa lớn mới. Lại có một mảnh trời mới hiện ra ở trong mắt Sở Mộ.

- Này, nam mặt lạnh, ngươi đứng lại đó cho ta.

Thời điểm Sở Mộ vừa đi vào phong cấm, một tiếng kêu khẽ từ phía sau cách đó không xa truyền đến.

Nhìn lại, hóa ra là Hoàng Phủ Phi Yến. Sở Mộ cũng không để ý tới, đi thẳng vào bên trong Kiếm Lâu.

- Hừ, nam mặt lạnh, ngươi nhớ kỹ cho ta. Cũng dám bỏ qua ta.

Hoàng Phủ Phi Yến nhìn về phía bóng lưng Sở Mộ, giơ nắm đấm lên, bĩu môi, lộ ra hai cái răng tiểu hổ hung tợn uy hiếp nói.

Quay về tầng hai của Kiếm Lâu, Sở Mộ chăm chú ở trên phương diện dung hợp ý cảnh với nhau. Mấy canh giờ sau, bản thân cảm thấy mệt mỏi hết lực choáng váng, lại không có thu hoạch gì.

Hắn biết, đây là bởi vì mình lĩnh ngộ ý cảnh không đủ. Ở một phương diện khác là mình không có phương pháp chính xác, ý cảnh lĩnh ngộ còn khó khăn. Muốn dung hợp ý cảnh với nhau, nhất định sẽ càng thêm khó khăn.

...

- Cái gì! Ngươi còn muốn tiến vào Kim Kiếm Mộ? Không được, tuyệt đối không thể.

Trưởng lão trấn thủ kinh ngạc kêu lên, sắc mặt cũng trở nên không dễ nhìn. Hắn vốn cho là ngày hôm qua mình khuyên can một hồi, sẽ khiến Sở Mộ thay đổi chủ ý. Không nghĩ tới ngày hôm nay Sở Mộ vẫn muốn tiến vào Kim Kiếm Mộ, khăng khăng làm theo ý mình.

- Trưởng lão, thật ra trước đó ta đã lĩnh ngộ Kim Chi Ý Cảnh.

Sắc mặt trưởng lão trấn thủ đen như đáy nồi. Hai mắt lộ ra sự tức giận. Làm một kiếm giả cường đại, xuất phát từ lòng tốt khuyên can lại bị bỏ qua. Lòng tốt của mình lại bị người ta cho là lòng lang dạ thú. Hơn nữa trưởng lão để cho Sở Mộ sớm biết rằng ý cảnh có thể dung hợp với nhau. Nghiêm khắc mà nói, đối với Sở Mộ vẫn có ơn chỉ điểm, Sở Mộ liền không dự định giấu diếm.

Hơn nữa xem tình huống này, theo ý của trưởng lão hình như cũng sẽ không đồng ý để Sở Mộ tiến vào Kim Kiếm Mộ.

Đồng thời, Sở Mộ còn muốn phát ra chấn động của Kim Chi Ý Cảnh.

- Kim... Kim Chi Ý Cảnh...

Hai mắt trưởng lão trấn thủ trợn trừng lên, chỉ vào Sở Mộ. Lời nói cũng trở nên ngắt quãng, vạn phần khiếp sợ.

Mặc dù có tu vi Khí Hải Cảnh, kiến thức rộng rãi, nhưng trưởng lão trấn thủ vẫn phải mất một lúc lâu mới khôi phục lại bình tĩnh. Trên mặt hắn hãy còn mang theo thần sắc không thể tưởng tượng nổi.

- Nói như vậy, ngươi lĩnh ngộ ba loại ý cảnh phong vân kim?

Trưởng lão trấn thủ hỏi thăm, lại xác nhận.

- Đúng.

Sở Mộ gật đầu.

- Ba loại. Không có loại thứ tư chứ?

Lúc này trưởng lão trấn thủ cũng không biết mình đang nói cái gì.

- Hiện tại thật sự có ba loại.

Sở Mộ nói. Trong lòng hắn lại thầm nghĩ, sau này có thể lĩnh ngộ thêm một hai loại khác hay không, vẫn không biết trước được.

- Không thể tưởng tượng nổi... Quả thật không thể tưởng tượng nổi...

Trưởng lão trấn thủ thì thào lẩm bẩm, giọng nói có phần cô đơn không nói nên lời:

- Ta đã sống mấy chục năm, cũng từng đi khắp toàn bộ vương triều Đại Khôn, biết được rất ít kiếm giả lĩnh ngộ hai ý cảnh, càng chưa nói tới ba loại ý cảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.