Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 257: Chương 257: Xung đột! Người mới Thập Cường. (2)




Kiếm phái cảnh nội vương triều, bất luận là hạ phẩm, trung phẩm hay thượng phẩm, tất cả đều bị vương thất trực tiếp quản lý.Tương đương với, những kiếm phái này tồn tại, thật ra chính là được vương thất cho phép, đồng thời trên một vài mức độ nào đó, được vương thất đến nâng đỡ.

Trong đó, ví dụ đơn giản nhất chính là lúc này đây. Sở Mộ và La Ngọc Phong thu được vị trí trong Bách Cường của Kiếm Viện, nhận được cơ hội tiến vào Đại Khôn Kiếm Phủ tu luyện, vương thất lập tức có ngợi khen đến Thanh Phong Kiếm Phái.

Bởi vậy, vương thất cùng các kiếm phái thật ra chính là quan hệ quân thần. Con cháu vương thất bởi vì hoàn cảnh sinh trưởng, từ nhỏ tự giác mình tài trí hơn người, nhất là đối mặt với các đệ tử kiếm phái, càng ngạo khí ép người.

Lúc này đây, đến dưới chân núi Hắc Giao, ngoại trừ đệ tử Bách Cường của Kiếm Viện tại mười tám châu trong vương triều Đại Khôn ra, còn có con cháu đến từ chính vương thất. Tổng cộng gần hai trăm người.

Mà con cháu vương thất vừa đến này, chỉ một lát sau lại yêu cầu các đệ tử Kiếm Viện thần phục bọn họ. Uy thế ép người như vậy, dĩ nhiên là phát sinh xung đột.

Cuối cùng đưa đến chính là năm người nửa bước Hóa Khí mạnh nhất trong mười tám Kiếm Viện cùng năm người nửa bước Hóa Khí mạnh nhất của con cháu vương thất khai chiến.

May là tất cả Hóa Khí Cảnh trong đó không có dừng lại đây đây. Một khi vừa đến nơi đây lập tức sẽ theo trưởng lão đi lên núi Hắc Giao. Bằng không, Hóa Khí Cảnh vừa động thủ, chỉ sợ sẽ tạo thành phá hoại càng thêm mãnh liệt.

Sở Mộ xem kiếm đại thành, quá trình mười người kia giao chiến đều rơi vào trong mắt hắn đặc biệt rõ ràng, hoàn toàn không bỏ sót một tình tiết nào.

Cũng chính bởi vì vậy, Sở Mộ mới có thể nhìn thấu thực lực chân chính của bọn họ. Mỗi người đặc biệt giỏi, khiến Sở Mộ cảm thấy ngưng trọng. Hắn biết, đổi thành mình cùng bất kỳ người nào trong số bọn họ giao chiến có một cuộc ác chiến, có lẽ cuối cùng có thể gình thắng lợi, nhưng mình khẳng định phải bị thương.

Chỉ có điều, điều này cũng bởi vì tu vi kiếm khí của mười người kia đều đã đạt đến nửa bước Hóa Khí đỉnh phong, cách Hóa Khí Cảnh chân chính chỉ kém một tia mà thôi. Nếu như tu vi của hắn cũng đột phá thập đoạn đỉnh phong, đạt được nửa bước Hóa Khí, thực lực chỉnh thể lại sẽ tăng lên hai thành, càng cường đại hơn.

Mặc dù biết mình có thể chiến thắng bất kỳ người nào trong mười người bọn họ, nhưng Sở Mộ lại không có ý xuất thủ. Hắn chỉ đứng nhìn như vậy. Bởi vậy, ngoại trừ La Ngọc Phong ra, cũng không người thứ hai biết tới sự cường đại của Sở Mộ.

Mười người này giao chiến, trong đó năm người là con cháu vương thất. Lần lượt là Hoàng Phủ Trường Thiên, Hoàng Phủ Băng Ngưng, Hoàng Phủ Thủy Điệp, Hoàng Phủ Phách, Hoàng Phủ Năng. Về phần năm người khác lại lần lượt đến từ các Kiếm Viện khác nhau, là Luyện Thanh Vân, Tôn Trường Phong, Nam Cung Hạo Dương, Cao Cốc Lăng và Trầm Nhiêu.

Trên mặt đất có vô số vết rạch của kiếm khí. Cuộc giao chiến vẫn tiếp tục, nóng nảy kịch liệt. Đột nhiên, một khí tức cường hãn vô cùng, đột nhiên từ trên núi Hắc Giao nổ tung, rơi xuống, giống như kiếm khí cuồn cuộn không ngừng mãnh liệt tấn công đến, trực tiếp nghiền ép.

Một tích tắc này, động tác của mười người giao chiến dừng lại. Ở đây, bất kỳ một kẻ nào đều sinh ra một cảm giác bị chèn ép tới hít thở không thông, dường như long trời lở đất nghiền ép xuống. Trong nháy mắt đầu óc xuất hiện trống rỗng ngắn ngủi. . .

Phong quang trùng trùng điệp điệp, giống như kiếm phong vô số sắc bén vô hình tạo thành sóng biển, không ngừng cuộn trào mãnh liệt, đánh thẳng tới. Thời khắc xẹt qua toàn thân, khiến lỗ chân lông trên người gần như nổ tung. Toàn thân tê dại. Mơ hồ còn có một loại cảm giác đau đớn vì bị vô số kiếm phong cắt qua.

Theo đó chính là một bóng người, giống như một tia kiếm quang vậy từ trên núi Hắc Giao đánh thẳng tới. Sau đó mới vang lên tiếng không khí nổ mạnh đáng sợ, ầm ầm giống như nước lũ bất ngờ bạo phát.

Kiếm quang vừa chuyển, mang theo khí thế khiến không người nào có thể bình tĩnh lao xuống, thu lại. Một bóng người xuất hiện ở trên mảnh đất trống. Tầm mắt của mọi người giống như sắt vụn bị nam châm hút lấy, không có cách nào rời đi được.

Người này thân hình cao lớn, đứng ở trên mảnh đất trống, giống như thanh kiếm giơ lên trời, khiến người khác cảm thấy mình giống như đang nhìn lên ngọn núi cao, vô cùng nhỏ bé. Lông mày của hắn vừa đen vừa thô. Đôi mắt hổ bắn ra tinh quang bốn phía. Những đường cong trên gương mặt cứng rắn nghị lực, tràn ngập một khí tức dương cương đến cực điểm. Phàm là người bị hai mắt hắn đảo qua, đều cảm giác được áp lực vô cùng nặng nề cùng phong quang đè ép, giống như ngọn núi đè lên người.

Tướng mạo của người này nhìn qua tuổi tác chỉ khoảng chừng ba mươi tuổi. Hắn mặc trên người trường bào màu tím. Khí kiếm phía sau lưng dầy và nặng càng giống với kiếm hơn. Cẩn thận quan sát, mọi người sẽ nhìn thấy ở phía ngực trái trường bào của hắn có hình một thanh kiếm nhỏ màu trắng bạc, giống như được in lên.

- Ta là Gia Cát Xung.

Người này nhìn chung quanh một vòng, sau đó mở miệng nói. Giọng nói mang theo một loại vận luật đặc biệt, thoáng cái khiến lực chú ý của mọi người tập trung ở trong lời hắn nói:

- Lần này học viên mới Kiếm Khí Cảnh do ta chịu trách nhiệm. Lối vào Đại Khôn Kiếm Phủ ở ngay đỉnh núi Hắc Giao. Các ngươi muốn đi vào Đại Khôn Kiếm Phủ, nhất định phải đi tới đỉnh núi mới được.

Những người mới vốn đều ngừng thở, trong lòng khẩn trương thậm chí lo lắng không yên. Nhưng nghe được Gia Cát Xung vừa nói như vậy, theo bản năng đưa ánh mắt nhìn về phía núi Hắc Giao. Nhất thời, rất nhiều người đều thở dài một hơi.

Có lẽ núi Hắc Giao thật sự cao, nhưng đối với bọn họ mà nói, chẳng qua là chuyện tốn một ít thời gian, liền có thể đến đỉnh núi. Không có gì khó đáng để nói tới.

Gia Cát Xung thu hết thần sắc của mọi người vào trong mắt, trên mặt hiện lên một nụ cười kỳ dị:

- Muốn đến đỉnh núi, phải trải qua chỗ ba cửa ải hiểm yếu: chín cong mười tám ngoặt, rừng rậm Man Phong và Phi Lăng Độ. Ba cửa ải này, cửa ải sau còn khó khăn hơn cửa ải trước. Thậm chí cuối cùng sẽ có nguy hiểm tính mạng. Cho nên, các ngươi bây giờ còn có một lần cơ hội rời khỏi đây, không cần lấy thân trải qua nguy hiểm. Nhưng cuộc đời này cũng không có cơ hội tiến vào Đại Khôn Kiếm Phủ tiến tu nữa.

- Hừ, ta đi tới nơi này, chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ rời khỏi đây.

Hoàng Phủ Phách hừ lạnh một tiếng, nói. Sau khi trải qua khiếp sợ ngắn ngủi. con cháu vương thất trời sinh ngạo khí lại một lần nữa thể hiện ra.

Những người khác mặc dù không có nói, nhưng mỗi người đều lộ ra thần sắc kiên quyết cùng ánh mắt kiên định, căn bản cũng không dao động. Có nguy hiểm tính mạng? Vậy thì thế nào? Thế giới kiếm giả, muốn tu luyện tới mức cao thâm, đâu có thể không trải qua các loại nguy hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.