Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 1291: Chương 1291: Ai Là Đệ Nhất




Chương 1291: Ai Là Đệ Nhất

"Không phải vậy chứ, đến mức độ này rồi mà hắn vẫn còn có thể gia tốc nữa sao?"

Người trẻ tuổi hắc y đồng tử co rụt lại khi thấy Diệp Trần tăng tốc, trước đó, bọn hắn đã liên tục tăng thêm hai lần tốc độ.

"Thật sự là một nhân vật ghê gớm, trình độ lực lượng khống chế, tốc độ, sức bật, thể lực…đều thuộc trạng thái đỉnh tiêm nhất, đối với các phương diện khác, cũng không biết hắn có bao nhiêu chênh lệch đây."

Diệp Trần trong nháy mắt bạo phát ra tốc độ làm kinh trụ bọn người Lục Văn Tú cùng Kiều Nhị Lang.

"Bài danh thứ ba, tốt xấu gì cũng có được hai cái Thần tệ, nhất định ta phải lấy cho được."

Thân thể Hắc Báo nhanh chóng nhúc nhích, cuối cùng biến thành một gã người Báo, tại sau lưng của hắn, một đôi cánh chim màu đen không ngừng vỗ mạnh với tần suất kinh người, bởi vì bên trên con đường băng này tồn tại trọng lực cực lớn nên tốc độ chạy sẽ vượt qua cả tốc độ phi hành, cho nên cái đôi cánh chim này cũng không giúp cho hắn có thể bay được, thế nhưng nó lại có thể phụ trợ tốc độ cho hắn, vừa vỗ cánh vừa chạy đi, mỗi một bước bước ra đều tương đương với mười bước của người khác.

"Bài danh còn lại, hai người chúng ta tranh a!"

Cơ xương phía dưới đầu gối Lục Văn Tú chợt vặn vẹo thành một mảnh dài hẹp có độ co dãn như lò xo “vèo, vèo, vèo,” chợt lúc này, tốc độ Lục Văn Tú bạo tăng lên rất nhanh, lưu lại ở chỗ hắn vừa đứng một cỗ tàn ảnh hết sức chân thực.

"Được rồi, Kiều Nhị Lang ta mặc dù có thể lực nhưng tốc độ lại kém bọn ngươi không ít ah."

Kiều Nhị Lang buông tha cho việc tranh đoạt hạng 3.

"Không đến một khắc cuối cùng thì cũng không ai biết được kết quả sẽ là gì đâu?"

Đao khách không có chút nhụt chí nào, thỉnh thoảng bộc phát tốc độ thoáng một chút, tuy nhiên rất nhanh lại trở nên chậm hơn những người khác.

"Bách Lý Hồn, có đôi khi ngươi cũng nên thư giãn một tí, thời khắc bảo trì ý chí chiến đấu đỉnh phong nhất đôi khi cũng phải trả một cái giá rất lớn, nói không chừng còn bị trượt xa đấy." Kiều Nhị Lang khuyên bảo nói.

Bách Lý Hồn có bài danh thứ mười trên Thiên Vương bảng, được người đời xưng tụng là Trảm Phách Đao.

"Ta sợ nếu buông lỏng xuống, tựu sẽ không thể thi triển ra Trảm Phách Đao hiệu quả được."

Đao khách Bách Lý Hồn nhàn nhạt nói một câu.

Kiều Nhị Lang thở dài một hơi, dùng gã Lãnh Phi Phàm biến thái kia làm mục tiêu phấn đấu cũng thật là vất vả, ai mà không biết hắn có tiềm chất cường đại Vấn Đỉnh đỉnh phong chứ, trên lý luận mà nói, Quỷ Tài Lục Văn Tú có tiềm chất không thua kém gì Lãnh Phi Phàm, thế nhưng mà hai người bọn hắn lại khác nhau một trời một vực, bởi vì Lãnh Phi Phàm có tâm tiến thủ cường đại, còn Lục Văn Tú lại có ý chí chiến đấu và đối với sự tình mà hắn cảm thấy hứng thú thì mới lao vào, những thứ khác đều là chần chừ, lưỡng lự.

"Ta là một Luyện Thể Vương giả, đẳng cấp lực lượng khống chế đã đạt đến Tứ Trọng Kình, vì sao lại không vượt quá hắn được chứ?"

Người trẻ tuổi hắc y ánh mắt lạnh như băng quét về phía Diệp Trần.

"Thật đúng là một tên đáng sợ."

Diệp Trần đã đem tốc độ tăng lên tới cực hạn, nhưng thỉnh thoảng vẫn bị đối phương vượt qua.

Khoảng cách tới đích càng ngày càng gần, sáu người phía trước phân thành ba phe cánh, phe cánh đầu tiên là Diệp Trần cùng người trẻ tuổi hắc y, hai người hệt như hai con thần mã, đã đem trận doanh thứ hai bỏ xa mười mấy vạn dặm, trận doanh thứ hai là Lục Văn Tú cùng Báo Nhân, hai người bọn hắn cũng đem trận doanh thứ ba bỏ rơi ở phía sau năm sáu vạn dặm, còn trận doanh thứ ba chính là Kiều Nhị Lang cùng Bách Lý Hồn, trên cơ bản, bài danh thứ 3 đã cùng bọn hắn không còn quan hệ gì nữa, bất quá đây không phải do tốc độ bọn hắn không nhanh, mà là vì sức bật không được tốt, bọn hắn đã đem Mỹ Đỗ Toa bỏ rơi đằng sau trọn vẹn trên trăm vạn dặm xa, đem những người ở phía sau Mỹ Đỗ Toa bỏ rơi trên ngàn vạn dặm xa.

“Khoảng cách tới đích ước chừng chỉ còn có một trăm vạn dặm”

Nếu là ở dưới tình huống không có trọng lực cùng với khả năng khôi phục chân nguyên, một trăm vạn dặm đối với mọi người mà nói bất quá chỉ là mấy lần thời gian hô hấp, nhưng là ở chỗ này, bọn hắn phải trải qua một thời gian dài gấp trăm ngàn lần.

Tiếng hít thở trầm trọng theo từ trong miệng mũi Diệp Trần cùng người trẻ tuổi hắc y truyền ra, đến lúc này hai người bọn hắn đã không tiếc tiêu hao hết mọi thể lực mà liều mạng tăng tốc.

Mặc dù vẫn không ngừng tăng tốc lên cực hạn, nhưng suy cho cùng, khả năng đề thăng tốc độ của bọn hắn lại thập phần nhỏ bé, tựu như là người bình thường đang chạy vậy, bất kể là dốc sức liều mạng như thế nào cũng chỉ có thể tăng tốc độ lên một chút mà thôi, không có khả năng thoáng cái tăng lên gấp đôi, tốc độ hai người bọn hắn bây giờ tuy đã siêu việt hơn người bình thường vô số lần, nhưng đối với bọn hắn bây giờ, tựu chỉ tương đương với người bình thường đang chạy mà thôi.

Nhưng như vậy cũng đã đầy đủ, dù là nhanh hơn đối phương 1% mét cũng đã là thắng lợi rồi.

"Nếu ngươi không muốn bị uổng phí khí lực thì nên bảo trì tốc độ đỉnh phong, mỗi một lần hô hấp đều tiêu hao thể lực gấp mấy chục lần trước kia, thậm chí hơn trăm lần, trạng thái tiết kiệm thể lực nhất cũng sẽ bị giải trừ, mà ta thì không như vậy, thời gian dài bảo trì tốc độ đỉnh phong với ta mà nói là chuyện thường ngày xảy ra."

Người trẻ tuổi hắc y đạm mạc nói.

"Hoàn toàn chính xác, ngươi là Luyện Thể Vương giả nên ở phương diện này ngươi chiếm ưu thế hơn ta, bất quá ta lại không cho rằng chỉ mấy mươi vạn dặm cuối cùng này, ta lại không thể kiên trì theo được ah."

Lúc này, khoảng cách tới đích chỉ còn lại có 50 đến 60 vạn dặm mà thôi.

"Vậy sao? Xem ra ngươi đối với chính mình rất có lòng tin, không biết dưới tình huống bị công kích thì thể lực ngươi sẽ còn lại bao nhiêu."

"Ta khuyên ngươi không nên làm như vậy, hơn nữa, cho dù ngươi có làm thì cũng không có chút ý nghĩa nào đâu."

Diệp Trần ánh mắt lạnh như băng.

"Ta đây ngược lại muốn thử một chút, xem lực lượng của ngươi ở nơi nào."

Người trẻ tuổi hắc y dưới tình huống bảo trì tốc độ siêu cao, nhanh chóng tiến tới gần phía Diệp Trần, tay trái hắn tung ra một chưởng oanh hướng thủ cấp Diệp Trần, bằng mắt thường cũng có thể thấy được bốn đạo gợn sóng điệp gia cùng một chỗ tóe phát ra.

Tứ Trọng Kình.

"Ngươi bây giờ tựu sẽ biết ngay thôi."

Năm ngón tay phải mở ra, Diệp Trần tung ra một chưởng nghênh đón lấy.

Ầm ầm!

Rõ ràng không có bất kỳ chân nguyên cùng khí lực gia trì nào, nhưng hai người giao thủ vẫn như là sơn băng địa liệt, cuồng bạo khí lưu dùng hai người làm trung tâm, xoay tròn bắn ra tứ phía.

"Tứ Trọng Kình!"

Hai người bị lực đạo nổ tung đánh bay đi ra ngoài, rơi vào biên giới đường băng, trong nháy mắt rơi xuống đất, thân thể hai người có chút hạ thấp làm lực đạo tan mất, chợt cả hai tiếp tục nhanh chóng chạy đi với tốc độ siêu cao, thời gian dừng lại không cao hơn một lần hô hấp, năm ngón tay trái khẽ co quắp, người trẻ tuổi hắc y gằn lên từng chữ.

Một chưởng kia của Diệp Trần rõ ràng cũng ẩn chứa Tứ Trọng Kình, đương nhiên, sự tình xa xa lại không đơn giản như vậy, nếu như chỉ là Tứ Trọng Kình đơn thuần thì không có người nào có thể chiến thắng Luyện Thể Vương giả, nhưng là một chưởng kia của đối phương cũng không phải là một chưởng lực xưng hùng bình thường, mà là mượn nhờ lực lượng của các ngón tay, mỗi một ngón tay đều ẩn chứa Tứ Trọng Kình, năm ngón tay tựu là năm cỗ Tứ Trọng Kình, cứ như vậy, năm cỗ Tứ Trọng Kình hội tụ cùng một chỗ, từ đó sinh ra lực lượng có thể xé rách hết thảy vạn vật.

"Không hổ danh là Luyện Thể Vương giả."

Diệp Trần tay phải thoáng run lên, khí huyết nơi cánh tay như chảy ngược dòng.

“YAA.A.A.., hai người hắn giao thủ rồi.”

Lục Văn Tú lông mi nhảy dựng lên.

"Rõ ràng có thể cùng Hắc Diệt Vương đánh cân sức ngang tài, một chưởng kia không biết ẩn chứa bao nhiêu lực lượng a!" Báo Nhân hoảng sợ nói.

Lục Văn Tú nói: "Xem ra, hắn cũng đã đạt tới Tứ Trọng Kình cảnh giới rồi, hơn nữa cũng không phải Tứ Trọng Kình bình thường đâu, Hắc Diệt Vương xem ra đã gặp phải đối thủ rồi."

Hắc Diệt Vương có tên thật là Chu Kiên, là Luyện Thể Vương giả có bài danh thứ ba trên Thiên Vương bảng, y còn là một trong số ít những cường nhân trên Thiên Vương bảng đã tham gia Thần Chi Thí Luyện Tràng hai lần.

"Nha Đột Bạo Liệt Quyền!"

Hắc Diệt Vương Chu Kiên lần nữa công kích qua, lần này không đơn thuần là Tứ Trọng Kình nữa, mà là dùng Tứ Trọng Kình làm cơ sở cho quyền pháp siêu cường, tựu đồng dạng như lúc trước Diệp Trần đã thi triển Ngũ Hành chưởng kiếm vậy.

BOANG...!

Diệp Trần rút Đồ Ma kiếm ra, hắn là một kiếm khách, nên kiếm pháp mới thực sự là điểm cường hạng của hắn.

Hai người chiến đấu càng lúc kịch liệt, thế cho nên tốc độ càng ngày càng chậm đi, vì thế đã bị Lục Văn Tú cùng Báo Nhân dần dần đuổi theo.

"Hắc hắc, hai người bọn hắn đánh nhau càng lợi hại càng tốt, còn chúng ta thì cứ ‘ngư ông thủ lợi’ thôi." Báo Nhân cười toét miệng, Báo Tộc bọn hắn có khả năng trong nháy mắt phát ra sức bật có thể nói là độc bộ thiên hạ, nhưng cũng rất dễ dàng mệt mỏi, dùng năng lực của hắn thì chỉ có thể duy trì tốc độ đỉnh tiêm trong 30 lần hô hấp, nếu như khoảng cách tới đích chỉ còn lại chừng 30 lần hô hấp và hắn không bị hai người phía trước bỏ rơi quá xa, như vậy hắn có bảy thành nắm chắc chiến thắng, có thể siêu việt hai người phía trước mà đoạt lấy đệ nhất danh hào.

"Đừng có mà vọng tưởng, ngươi nghĩ bọn hắn không có não chắc?"

Lục Văn Tú lắc đầu.

"Cái này có thể không nhất định, hạng nhất thì chỉ có một, mà tốc độ bọn hắn lại tương đương nhau, vấn đề ai đạt được đệ nhất cũng sắp rõ ràng rồi, Hắc Diệt Vương rất quan tâm đến đệ nhất danh hào, ở tình thế bắt buộc, hắn sẽ không cho phép chính mình thất bại, tất nhiên hắn sẽ tiếp tục chọn cách tiêu hao thể lực của đối phương, mà ta chỉ cần bảo trì khoảng cách hiện tại thì có thể làm cho bọn hắn buông lỏng cảnh giác, trừ phi ngươi nhắc nhở bọn hắn." Báo Nhân nhìn về phía Lục Văn Tú.

"Yên tâm, trận đấu đã hình thành, việc làm thay đổi nó không phải là sở thích của ta, đương nhiên ngươi vẫn có thể thử xem, nhưng ngươi cũng không nên cho rằng Lục Văn Tú ta đã bỏ cuộc ah."

"Thế nhưng, như vậy cũng là tốt nhất rồi, có thể đoạt được danh hào thứ nhất từ trên tay Hắc Diệt Vương Chu Kiên, như vậy tài năng Quỷ Tài Lục Văn Tú ta mới có ý nghĩa chứ."

Bang bang bang bang!

Hai người phía trước chiến đấu đã tiến vào gay cấn, quyền pháp của Hắc Diệt Vương Chu Kiên bá đạo tuyệt luân, có thể nói là vô địch, còn kiếm pháp của Diệp Trần lại vô cùng sắc bén, có thể trảm đứt phá hết thảy, cho dù là quyền pháp của Chu Kiên cũng đừng mong ở trước mặt hắn chiếm cứ tiện nghi.

"Thu Thủy!"

Ánh trăng như bị nghiền nát, lại để cho người ta như rơi vào trong mộng ảo, xoẹt một tiếng, trên gương mặt Chu Kiên tóe ra một tia máu, nếu không phải vào thời khắc mấu chốt, hắn nghiêng đầu lệch thoáng qua chút thì một kiếm này đã đem thủ cấp của hắn gọt thành hai nửa, mất đi khí lực, phòng ngự thân thể của hắn tựu cũng chỉ cao hơn gấp 10 lần so với Sinh Tử Cảnh Vương giả cùng cảnh giới, nên không có khả năng ngăn trở một kiếm này của Diệp Trần.

Bá!

Chu Kiên kéo dãn khoảng cách ra, đôi mắt lạnh như băng, như đao.

Dựa vào thể lực cùng phòng ngự thân thể mà nói, Luyện Thể Vương xác thực rất chiếm ưu thế, nhưng chính vì chiêu thức của Luyện Thể Vương giả thường trực lai trực vãng nên biến hóa sẽ không quá nhiều. Đối với bọn hắn mà nói, chỉ cần tốc độ rất nhanh, lực lượng khá lớn như vậy là đủ rồi, không cần phải đặt tâm tư vào bên trên việc biến hóa chiêu thức, như vậy ngược lại sẽ lại để cho bọn hắn đi đến thiên đạo luyện thể, nhưng là về sau lại mất đi khí lực, tốc độ cùng lực lượng của bọn hắn không hề có tính áp đảo.

Đương nhiên, đó cũng không phải là nói sau khi mất đi khí lực thì Luyện Thể Vương giả sẽ ở vào thế yếu, trái lại, như cũ bọn hắn vẫn có thể chiếm cứ ưu thế, đáng tiếc đối thủ của Chu Kiên là Diệp Trần, trải qua luân phiên giao thủ, Diệp Trần rất nhanh đã xem thấu góc chết của Chu Kiên.

"Thằng này không đơn giản, tuyệt đối không đơn giản."

Ánh mắt Chu Kiên đã thực sự ngưng trọng, hắn mặc dù rất có tự tin đối với tốc độ cùng thể lực của mình, nhưng nếu bị người mạnh nhất đã bại thì hắn cũng sẽ không bị mất đi niềm tin tưởng đó, bởi vì bọn hắn đều là những thiên tài, nên vẫn là dựa vào sức chiến đấu để khẳng định mình. Nhưng vừa rồi, đối phương rõ ràng đã nhìn thấu đến góc chết mà chính bản thân mình cũng không chú ý tới, loại nhãn lực này, không phải người bình thường có thể có được đấy.

Kế tiếp, Chu Kiên buông tha cho việc công kích Diệp Trần, dưới tình huống không cách nào vận dụng khí lực, hắn hoàn toàn không có phần thắng.

Diệp Trần cũng mừng rỡ khi thấy thế, thể lực của hắn hoàn toàn chính xác không còn thừa bao nhiêu, gã Báo Nhân ở phía sau kia tuy che dấu ý định vô cùng tốt, nhưng Diệp Trần cảm nhận được khí tức của hắn đang nhìn chằm chằm vào phía trước.

Thời điểm tới đích đã đến rồi, bốn người bọn hắn rõ ràng còn có thể tăng tốc.

Lúc khoảng cách tới đích chỉ còn lại một vạn dặm cuối cùng, tốc độ Chu Kiên lần nữa bạo tăng lên một thành, thế nhưng mà, Diệp Trần bộc phát ra tốc độ so với hắn còn nhanh một bậc, kéo ra khoảng cách ra một đoạn, bất quá, điều càng làm cho người ta phải giật mình chính là, từ thời điểm rất sớm, Báo Nhân đã không ngừng rút ngắn khoảng cách, bằng vào tốc độ của hắn, rất có thể cuối cùng cũng đến song song với Diệp Trần và Hắc Diệt Vương.

Rất nhanh, đã đến Hoàng Kim Khải Hoàn Môn, cơ hồ, ba đạo thân ảnh đồng thời vượt qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.