Chương 1234: Bình Tĩnh Trước Cơn Bão Táp Cuối Cùng (thượng)
Ngay tại thời điểm nhóm người Diệp Trần lần nữa phong ấn Ầm Phong Tà Đe, ở bên ngoài, sâu thẩm trong hư không, vị diện trong không gian đã phát sinh một sự tàn phá, một đoàn cường đại đến cực điếm chấn động ma lực đã bị khuếch tán ra, cái đoàn ma lực chấn động này âm lãnh bá đạo, gần như tất cả phàm nhân đều bị ảnh hướng đến, làm cho rét run, từ trong ra ngoài lạnh buốt, phảng phất như có thứ gì đó rất ghê tởm đã tiến nhập vào nội thể.
"Ma lực nguyền rủa thật cường đại, Trớ Chú đại nhân tuy không tại trạng thái đỉnh phong nhưng cũng không phải suy yếu như trong tưởng tượng của chúng ta..Một nữ tử lãnh diễm sau lưng có một đôi cánh dơi nói ra.
Một nam tử cao lớn có làn da hắc ám đứng bên cạnh nói: "Cũng đã tới lúc chúng ta xuất đầu lộ diện rồi, phong ấn Trớ Chú đại nhân đã bị ma lực nguyền rủa ăn mòn rất nhiều, cho dù không cần đến chúng ta phụ trợ thì chỉ trong vòng năm năm nữa, Trớ Chú đại nhân cũng có thể tự phá vỡ phong ấn, thoát khốn mà ra."
“Trớ Chú đại nhân sắp thoát khốn ra rồi sao?” Nói chuyện chính là một kẻ trên đầu có sừng dài, hắn chính là kẻ trước đây đã từng liên thủ Cửu u Ma Vương đuổi giết qua Diệp Trần.
Nghe vậy, mấy người bọn chúng đều hướng phía trung tâm ma lực chấn động bay đến.
Tại trung tâm ma lực chấn động, một bóng người đang bị trì hoãn không thể thoát ra, đây là một kẻ có khuôn mặt xấu xí đến cực điểm, mái tóc khô héo, thân hình như một quái nhân thập phần dị dạng, trong nhân tộc cũng có một số người có diện mạo rất xấu xí, nhưng so sánh với quái nhân này thì không thế nghi ngờ là còn đẹp hơn rất nhiều. Kẻ này không chỉ có diện mạo xấu xí mà trên thân thể lại còn cô đọng đến cực điểm âm khí cùng điềm xấu, chỉ liếc mắt nhìn qua cũng đủ sởn hết cả gai ốc, đêm ngủ không yên giấc, chỉ có thể dùng một câu để hình dung: kẻ này chẳng những dung mạo xấu xí mà khí chất phát ra càng càng xấu xa kinh khủng hơn bội phần.
Nữ tử lãnh diễm có đôi cánh dơi nói: "Nghe đồn, Trớ Chú đại nhân từng nổi danh là
mỹ nam tử của Ma tộc chúng ta, nhưng trong một lần thám hiểm đã lấy được một thanh Nguyền Rủa Ma Kiếm, từ đó về sau, không chỉ có ma lực bị biến đổi thành nguyền rủa ma lực mà cả thân thể cũng giống như đã bị nguyền vậy, thực lực càng cường đại bao nhiêu thì dung mạo càng trở nên xấu xí bấy nhiêu.”
"Khi Trớ Chú đại nhân thoát khốn ra, chúng ta cần phải đến bái kiến, tuy là chuyện tốt nhưng ngươi cũng phải cẩn thận một chút, Trớ Chú đại nhân bởi vì dung mạo bị đại biến nên không ít hồng nhan tri kỷ đều bỏ hắn mà đi, hắn dưới sự giận dữ đã đem cái mấy vị hồng nhan tri kỷ kia lăng nhục bằng mọi cách, tra tấn đến thừa sống thiếu chết. Từ đó về sau, hắn luôn xem việc lăng nhục mỹ nữ là niềm vui, sau đó một việc hệ trọng đã xảy ra, không ai nghĩ đến là hắn dám giết chết cháu gái của một vị Ma Đe đại nhân, vị Ma Đe kia tuy có cùng cảnh giới với hắn nhưng bất quá lại cường đại hơn hắn gấp mấy lần, lọt vào vòng đuối giết của Ma Đe đại nhân, không thể chống đỡ được nên hắn mới bị bức phải chạy tới Chân Linh thế giới này” Nam tử cao lớn có làn da hắc ám nhắc nhở lãnh diễm nữ tử, hắn là kẻ biết lý lẽ nhất trong đám người này, có tên gọi là Hắc Thạch.
"Ta biết rõ!” Nói xong, lãnh diễm nữ tử biến hóa dung mạo, biến trở thành một người nữ tử bình thường.
"Nguyên lai là ngươi đã tu luyện Dịch cân chuyển dung thuật, vậy ta đây yên tâm rồi.”
Hắc Thạch gật gật đầu.
"Ha ha, ta Trớ Chú Ma Đe ta rốt cục cũng đã thoát khốn, mấy người các ngươi có mang mỹ nữ tới cho ta hay không?” Vèo một tiếng, một thân ảnh quái nhân xấu xí giống như hư không ảo ảnh, trực tiếp xuất hiện tại trước mặt ba người, một cố mùi hôi thối đập vào mặt, trong đó xen lẫn ảo giác làm cho con người sợ hãi.
Trong lòng ba người cả kinh, tất cả ngay ngay ngắn vội khom lưng xuống, Hắc Thạch mở miệng nói: "Cung nghênh Trớ Chú đại nhân xuất thế, Trớ Chú đại nhân yên tâm, ba người chúng ta đã chuẩn bị cung nghênh ngài bằng một nữ vương nhân tộc, hẳn là có thể làm cho ngài thấy thoả mãn."
"Tốt, các ngươi quả nhiên có thành ý."
Nghe vậy, Trớ Chú Ma Đế trong ánh mắt hiện lên vẻ dục vọng hung tàn.
"Trớ Chú đại nhân, nơi đây không nên ở lâu, chúng ta về hành cung trước rồi nói sau." Hắc Thạch đề nghị nói.
"Không gấp."
Trớ Chú Ma Đế phất phất tay, "Đẻ ta gọi Nguyền Rủa Ma Kiếm của ta trở về trước rồi nói sau."
Nguyền Rủa Ma Kiếm!
Ba người cảm thấy run lên, Nguyền Rủa Ma Kiếm là một thanh ma kiếm mang theo nguyền rủa ma lực, tuy uy năng cường đại nhưng lại quá mức tà môn rồi, Trớ Chú Ma Đe chính là vì Nguyền Rủa Ma Kiếm mới biến thành bộ dạng quỷ ám này.
Hai tay rất nhanh kết ấn, Trớ Chú Ma Đe phun một ngụm máu vào trong hư không.
Một tiếng gào thét thê lương âm trầm vang lên, một cái đầu lâu màu xám bay đến bao vây hút lấy đám máu huyết kia rồi vạch phá không gian, biến mất không thấy gì nữa.
Thiên Phong quốc, Khúc gia, Bàn Sơn đảo.
X. \
Am âm!
Cả tòa Bàn Sơn đảo kịch liệt run rẩy rồi vỡ ra một mảnh khe hở dài hẹp vừa thô vừa to, từ trong cái khe hở đó phun ra đến vô cùng vô tận khí tức khủng bố, một ít người của Khúc gia chỉ thoáng bị lây dính một điểm khí tức này, lập tức hình tượng liền đại biến trở nên vô cùng xấu xí, hai mắt trở nên quỷ dị Cuồng Bạo Huyết Quang, điên cuồng đánh giết về phía tộc nhân của mình.
Trong lúc nhất thời, Khúc gia máu chảy thành sông, tiếng kêu thảm thiết xông thẳng lên trời.
"Khúc gia chúng ta đã tạo ra oan nghiệt gì chứ ?!" Khúc gia tộc trưởng nước mắt tuôn đầy mặt, trơ mắt nhìn nguyên một đám tộc nhân đã chết đi.
"Tộc trưởng hãy cẩn thận."
Lập tức vô số tộc nhân có dung mạo bị biến đổi xấu xí, khí tức quỷ dị nhào đầu về phía trước, một người thân ảnh còn trẻ tuổi ngăn tại trước người khúc gia tộc trưởng, chính là Khúc Minh. Một tiếng nổ lớn phát ra, nguyên một đám những tộc nhân đang nhao nhao đánh tới kia đã bị chỉ kình đánh bay ra ngoài, tất cả nằm la liệt trên mặt đất không đứng dậy được, nhưng cũng không bị chết đi.
Năm đó khi Diệp Trần vẫn còn là đệ tử của Lưu Vân Tông, còn Khúc Minh là đệ tử Phỉ Thúy Cốc, hai người đồng thời được giao cùng một nhiệm vụ, từng cùng sóng vai chiến đấu qua, Khúc Minh tuy kém hơn Diệp Trần nhiều nhưng cũng là một thiên tài bình thường, trải qua nhiều năm như vậy hắn cũng đã tu luyện tới cảnh giới Linh Hải cảnh sơ kỳ.
Oanh! Trong giây lát, một thanh Ma kiếm cực lớn màu xám đen phá núi mà ra, sau đó xoay quanh một vòng trên không trung rồi hướng phía chỗ sâu trong hư không lao đi, bởi vì tốc độ của nó quá nhanh nên căn bản không ai có thể phát hiện thanh ma kiếm này.
"Ha ha, đã quay trở lại rồi!"
Trớ Chú Ma Đố vẫy tay, thanh ma kiếm màu xám đen có khí tức vô cùng khủng bố bay đến trên tay hắn. Thanh Ma Kiếm này có một tầng khí lưu đục ngầu bao khỏa, loáng thoáng ở bên trong lại có vô số âm thanh gào thét men theo dòng khí lưu kia trung truyền ra, ba người Hắc Thạch nhìn thoáng qua, lập tức mồ hôi tuôn ra đầm đìa, thần trí bắt đầu xuất hiện một tia hỗn loạn.
"Không hổ là Nguyền Rủa Ma Kiếm, một điểm hao tổn cũng không có."
Trớ Chú Ma Đế rất rõ ràng, lúc trước khi hắn bị phong ấn, Nguyền Rủa Ma Kiếm vẫn ở trên tay hắn, nhưng chang biết từ lúc nào mà nó có thể đột phá phong ấn thoát ra ngoài, nếu như không phải hắn và Nguyền Rủa Ma Kiếm tâm thần tương liên thì muốn tìm được Nguyền Rủa Ma Kiếm chỉ sợ phải bỏ ra không ít công phu.
"Khủng Cụ đại nhân, chúc mừng ngươi trở về."
Ngày thứ năm, sau khi ba người Hắc Thạch bỏ niêm phong Trớ Chú Ma Đế, Cửu Ư Ma Vương cũng cùng với mấy vị Ma Vương Ma tộc khác gỡ bỏ niêm phong cho Khủng Cụ Ma Đế, một kẻ có thực lực hoàn toàn không kém cỏi Trớ Chú Ma Đế.
Nếu như nói phong hào Trớ Chú Ma Đế đến từ Nguyền Rủa Ma Kiếm, thì sợ rằng như vậy phong hào Khủng Cụ Ma Đe tắc thì đến từ phong cách tàn nhẫn của chính hắn, làm cho người ta nghe qua thôi đã sợ đến vỡ mật. Trước đây, khi chưa tới Chân Linh thế giới, Khủng Cụ Ma Đe có một khỏa tinh cầu, nghe nói, cái thượng hành cung tại bên trong tinh cầu kia, toàn bộ là do hắn xây nên từ thi cốt huyết nhục của địch nhân đấy, hắn mỗi ngày đều muốn uống một ly máu tươi, ăn sống huyết nhục, ưa thích nhất là cầm nội tạng địch nhân hạ đồ ăn ngon lành, nếu là địch nhân của hắn thì cơ hồ không có bất kỳ một cái kết cục nào tốt cả. Hắn cũng đồng dạng như Trớ Chú Ma Đế, bởi vì đã đắc tội với một vị Ma tộc cao tầng mà bị hạ phái đến Chân Linh thế giới.
"Ta muốn ăn thịt người, ngươi hãy cho Long An sắp xếp thoáng một hồi đi."
Khủng Cụ Ma Đe có hình tượng coi như bình thường, chỉ là cặp mắt kia rõ ràng có mang theo một tia sáng bóng mà chỉ dã thú mới có.
Cửu u trong nội tâm cười khổ một tiếng, đối với người khác thì Khủng Cụ Ma Đe là một gã điên, nhưng đối với hắn thì Khủng Cụ Ma Đe bất quá là kẻ có chút nghịch ngợm gây quỷ sự mà thôi, đây là lần thứ nhất hắn nhìn thấy chân nhân Khủng Cụ Ma Đe, đối phương chính loại người có khí tức đáng sợ, cơ hồ có thế xem bất luận thứ huyết nhục sinh mệnh gì cũng đều là đồ ăn. Điều này mang đến cho Cửu Ư hắn một áp lực thực sự lớn, hắn không dám cam đoan, nếu như mình cự tuyệt lời của đối phương, đối phương hội sẽ đem mình ăn tươi nuốt sống.
"Ta thực đã chuẩn bị một gã Yêu Vương, còn có một Nhân tộc vương giả, tựu để dành cho Khủng Cụ đại nhân hưởng thụ ah."
Cửu Ư cung kính nói.
"Làm không tệ, vốn ta còn có ý định ăn tươi ngươi để khôi phục nguyên khí của ta đấy."
Khủng Cụ Ma Đế bất động thanh sắc gật đầu, nói ra lời nói này làm cho Cửu u sởn hết cả gai ốc...
Tại Linh Vân Phong, Lạc Trần Kiếm Tông.
Huyền Hậu cùng Diệp Trần sóng vai đứng quan sát biển mây từ trên cao.
"Nhoáng một cái đã hai năm qua đi, hai năm qua, khoảng chừng đã có hơn năm mươi người đạt đến thành tựu Sinh Tử cảnh vương giả, coi như là một chuyện vui không nhỏ."
Lúc này khí tức Huyền Hậu so với hai năm trước, khi đại chiến Âm Phong Tà Đe, không biết cường đại hơn bao nhiêu lần, đơn thuần dựa vào tu vi mà đoán thì thực lực đã đạt đến cấp bậc 2000 năm, nhưng nếu mọi người đều biết rằng tu vi cảnh giới của nàng rõ ràng đã là Sinh Tử cảnh nhất trọng thiên đỉnh phong, đoán chừng hội sẽ hoảng đến trợn mắt há mồm. Dưới tình huống bình thường, mỗi một thời đại, chỉ có một người có thể ở Chân Linh thế giới mà tu luyện tới Sinh Tử cảnh nhất trọng thiên, mà thời đại này có thêm Diệp Trần nữa, tựu là hai người rồi.
Huyền Hậu có thể đạt được phương pháp tu luyện chính thức Sinh Tử cảnh, không phải Diệp Trần truyền lại cho nàng, mà là điện linh Phong Vương điện đã đồng ý chỉ dạy cho nàng, chỉ khi được Điện Linh tán thành thì mới có cơ hội lớn nắm chắc đột phá thành công, không chiếm được sự tán thành của người thì tám chín phần mười hội sẽ bị phản tác dụng mà tan biến thành mây khói, không thế tồn tại được, dù sao ánh mắt của điện linh không phải người bình thường có thế so sánh được.
"Bất quá điều này đại biểu dị tộc đại kiếp nạn tùy thời sẽ bộc phát đây!"
Diệp Trần gật gật đầu, gió núi gợi lên mái tóc dài của hắn.
Trong hai năm này, những tuyệt đỉnh thiên tài đã từng cùng hắn tranh phong, đại bộ phận đều đã tiến vào Sinh Tử cảnh rồi, trong số hơn năm mươi người đó, những người có tuổi đời còn trẻ tựu chiếm được hơn phân nửa, như Độc Cô Tuyệt của
Chân Linh đại lục, Đạm Đài Minh Nguyệt, La Thiên Đô, Sở Trung Thiên, Yến Phượng Phượng, Khương Thiên, Hạ Hầu Tôn, Bạch Vô Tuyết, Tiêu Sở Hà, Lục Thiếu Du... đều là các tuyệt đỉnh thiên tài của Huyết Thiên đại lục và Thiên Kiếm đại lục. Chỉ cần là thiên tài đích thực của đại lục, trên cơ bản đều đã tiến vào Sinh Tử cảnh, những thiên tài lúc đầu cùng Diệp Trần tranh phong như bọn người Thiên Thư công tử Lý Tiêu Vân, Tĩnh Ngạo Huyên, cũng đều đã đạt tới sinh tử huyền quan đệ nhất trọng, đệ nhị trọng hoặc là đệ tam trọng cảnh giới, khoảng cách Sinh Tử cảnh bất quá chỉ còn một bước ngắn.
Mà ở hai năm trước, ngoại trừ Diệp Trần ra, cũng chỉ có Tinh Kiếm Hậu, Tuyết Kiếm Hầu cùng với Mộ Dung Khuynh Thành là ba người tiến vào Sinh Tử cảnh.
Những người này bình thường đã có thành tựu gần kề tương đương với trung giai vương giả, đẳng cấp cao vương giả. Nhưng có thể có đỉnh cấp vương giả thực lực thì rải rác không có mấy, bất quá cũng có một ít Mãnh Nhân, trong đó đại biểu thực lực lớn nhất không thể nghi ngờ là có mấy người Tuyết Kiếm Hầu, Độc Cô Tuyệt, Đạm Đài Minh Nguyệt, Sở Trung Thiên.
Tuyết Kiếm Hầu không cần phải nói, tại lúc còn ở phía dưới Sinh Tử cảnh, ngoại trừ Từ Tĩnh ra thì chỉ có người này có thể mang cho Diệp Trần một tia uy hiếp.
Còn nói đến Độc Cô Tuyệt thì đây tắc thì là một cường đại thiên tài đích thực, ban đầu hắn tuy không có gì đặc biệt so với các thiên tài ở toàn bộ Chân Linh thế giới, nhưng mỗi lần tiến bộ đều có thể tiến bộ trên diện rộng, tiềm lực vô hạn.
Đạm Đài Minh Nguyệt là người duy nhất trong số đó có tinh thông không gian Áo Nghĩa, ngoại trừ Diệp Trần ra, nàng thuộc về tồn tại thập phần ít cường nhân, nhưng thực lực rất cường đại.
Sở Trung Thiên tắc thì hoàn toàn dựa vào thiên phú, hắn có cương linh thể, có thể mang đến cho hắn quá nhiều chỗ tốt, không khoa trương mà nói, sau khi tiến vào Sinh Tử cảnh, cương nguyên uy lực của hắn so với việc tiến vào Sinh Tử cảnh nhất trọng thiên đỉnh phong của Huyền Hậu thì hiếu thắng hơn rất nhiều, thậm chí uy lực đã đạt tới ngang bằng Sinh Tử cảnh Nhị trọng thiên đỉnh phong của Diệp Trần, ngay cả độ tinh khiết chân nguyên của Diệp Trần cũng không dám cam đoan có thể cùng Sở Trung Thiên địch nối.