Cách đó vài trăm mét, Diệp Trần đang đứng lơ lửng giữa không trung, bắp chân trái bị đồng kết, thì ra hàn khí mặc dù không đuổi kịp hắn, nhưng cũng truyền được một chút, chính là một tia hàn khí, khiến một bắp chân Diệp Trần bị băng phong, hàn khí xâm nhập vào trong, may mà Diệp Trần có bất tử chi thân, nên vết thương trên người cùng bắp chân bị đóng băng không ảnh hưởng gì.
- Diệp Trần, không sao chứ!
Đúng lúc này, một đường hoả tuyến thanh sắc loé lên, tộc độ nhanh hơn bạch sắc giao long rất nhiều lần, là Yên Phụng Phụng.
Diệp Trần nói:
- Vẫn ổn, nhưng sức mạnh và phòng ngự của bạch sắc giao long thì quá đáng sợ.
Yên Phụng Phụng nhìn sang bạch sắc giao long, nhíu mày nói:
- Con giao long này cũng giống như ta, đẳng cấp đều là cửu cấp, nhưng với trạng thái nhân hình hiện tại của ta, e rằng không thể chống lại nó, chỉ có trong trạng thái chiến đấu mới có thể cùng nó phân cao thấp.
Trạng tháu chiến đấu mà Yên Phụng Phụng nói chính là thanh phụng bản thể.
Tranh thủ lúc nói chuyện, Diệp Trần đã hút lại lôi kiếp kiếm và hoàng kim kiếm, nói:
- Không cần liều mạng với nó, hai bên cùng bị thương, với ai cũng bất lợi.
Trước đó nếu như có thể chạy thoát, Diệp Trần tuyệt đối không liều mạng với giao long.
- Ừm! Ta đã muốn đi, nó cũng không đuổi kịp.
Nói đoạn, Yên Phụng Phụng tóm lấy cánh tay Diệp Trần, đưa hắn bay ra xa, tốc độ trong nháy mắt tăng lên gấp bốn lần âm tốc, đấy là còn đem theo một người.
Băng giao rống lên một tiếng giận dữ, nhưng không đuổi theo, thứ nhất, tốc độ của Yên Phụng Phụng đã vượt qua tốc độ cực hạn của nó, thứ hai, khí tức trên người Yên Phụng Phụng mang theo một chút uy hiếp, chỉ có yêu thú đồng cấp mới có thể cảm ứng được, rất rõ ràng, Yên Phụng Phụng cũng là một con yêu thú, chỉ là biến hoá thành con người mà thôi.
Một lúc sau, bọn Hải Vô Nhai cũng chạy đến.
- Diệp Trần, ngươi xui xẻo thật đấy, tự nhiên cũng có thể đụng phải một con băng giao, con băng giao này là bá chủ trong các loại yêu thú đấy.
Lúc Hải Vô Nhai dùng linh hồn lực cảm nhận được Diệp Trần đang đại chiến với băng giao, cũng giật nảy mình, bởi vì hắn biết, mình không phải đối thủ của băng giao.
- Lạ thật đấy, Diệp Trần, sao ngươi chẳng việc gì.
Lăng Thiên Hạo ngạc nhiên nhìn Diệp Trần.
- Đúng, chiến đấu kịch liệt như vậy, hơn nữa ngươi còn bị thổ huyết, tại sao chẳng hề hấn gì.
Hải Vô Nhai cảm thấy Diệp Trần có chút dị thường.
Diệp Trần cười nói:
- Có thể băng giao xem thường ta, nên không dùng toàn lực!
Hắn đương nhiên không thể nói mình tu luyện bất tử chi thân bí pháp.
- Cũng có thể!
Hải Vô Nhai liếc nhìn Diệp Trần, cảm thấy hình như đối phương đang giấu giếm điều gì, nhưng hắn cũng không khó chịu, ra ngoài, ai mà chẳng có một số bí mật, không có bí mật, sớm đã chết.
Yên Phụng Phụng lúc này nói:
- Đừng đến gần bờ hồ, chúng ta đi tìm dược thảo chỗ khác, để đề phòng bất trắc, bây giờ mọi người chỉ nên đứng cách nhau năm mươi dặm, nếu gặp nguy hiểm còn có thể lập tức đoàn kết lại, không bị lần lượt đánh phá.
Nói thật, Yên Phụng Phụng rất khâm phục Diệp Trần, mới từng ấy thời gian mà thực lực đối phương đã lại có tiến bộ, chẳng còn thua kém Hải Vô Nhai là bao nhiêu. Hơn nữa khả năng sinh tồn của đối phương cũng rất mạnh, đến băng giao cũng không thể giết chết được hắn.
- Ừm, cứ làm như vậy đi!
Chúng nhân gật đầu, sau đó lũ lượt phân khai, duy trì cự ly trong năm mươi dặm.
Ở một nơi cách đó rất xa, một đường quang trụ màu đỏ chói mắt đột nhiên vọt thẳng lên trời, quang trụ rất lớn, ẩn hàm sóng năng lượng cường đại, mãi không tan.
- Sóng năng lượng cường đại quá, có lẽ là trân bảo, chúng ta qua đó thôi.
Rất nhiều người trong Man Hoang Cổ Địa đều nhìn thấy đường quang trụ này, tất cả đều chạy đến, nâng tốc độ lên cực hạn.
- Chúng ta cũng đi thôi.
Nhóm Thái Sử Trùng đứng gần quang trụ nhất nên có thể cảm nhận được năng lượng ẩn hàm trong đó.
Sưu! Sưu! Sưu!
Nhất thời, có vài chục đường nhân ảnh bay về phía quang trụ với xu thế bát phương vân động.
Gần hồng sắc quang trụ.
- Đáng chết, chúng ta thủ ở đây gần một tháng, ai ngờ, trường sinh quả này chín lại phát ra động tĩnh lớn như vậy.
Nơi này là một tiểu đảo nằm ở giữa một hồ nước, một nhóm người đang đứng giữa một khu rừng trên đảo, trung tâm khu rừng là một mảnh bình địa, trên bình địa chẳng có thực vật gì, chỉ có một cây đại thụ, trên cây đại thụ không không biết bao nhiêu quả chín màu đỏ, hồng sắc quang trụ chính là phát ra từ cây đại thụ này.
Kì lạ là, nhóm người này không hề có ý định hái quả, hình như họ muốn chờ chúng hoàn toàn chín mới hái, thực sự khiến người ta không sao hiểu nổi.
- Trường sinh quả sắp chín rồi, chúng ta đứng gần nó nhất, tranh thủ hái nhiều một chút.
Người bên cạnh hớn hở như trúng số.
- Cũng chỉ có thể như vậy mà thôi, hi vọng trường sinh quả chín thật nhanh.
Nói xong, cả nhóm lại im lặng, trừng trừng nhìn quả trên cây chuyển sang đỏ mọng, tán phát sóng năng lượng kinh nhân.
- Ha ha, vận khí của chúng ta không tệ, có mặt đầu tiên, mau đi hái quả.
Một giọng nói phá không truyền đến, rất nhiều nhân ảnh cùng bay về phía cây đại thụ, tốc độ nhanh như điện xẹt.
Nhóm người đứng trốn trong rừng cười lạnh, không có ý định ngăn họ lại.
A!
Có tiếng kêu la thảm thiết, chỉ thấy những đường hồng quang bắn ra từ cây đại thụ, nhẹ nhàng xuyên qua cơ thể, đến thi thể cùng chẳng còn.
- Chết đúng lắm, hi vọng chúng không biết đây là cây trường sinh, như vậy, bọn chúng sẽ bị cây trường sinh giết chết hết, không còn ai tranh giành trường sinh quả với chúng ta nữa.
Trong rừng, một người mừng rỡ nói.
Thỉnh thoảng lại có người từ bốn phương tám hướng bay lên tiểu đảo, hơn nữa, mỗi lần đều là một nhóm, ở Man Hoang Cổ Địa, đơn thương độc mã rất ít, gặp phải nhóm khác, dù thực lực của ngươi có cao hơn người mạnh nhất thì cũng phải chật vật, vận khí không tốt, nói không chừng còn bị giết chết.
Ban đầu, còn có người không nhận ra đây là cây trường sinh, liều lĩnh đi hái trường sinh quả, kết quả không cần nghĩ cũng biết, bị hồng quang phát ra từ cây trường sinh bắn xuyên, thi cốt không còn, cho đến khi có người nhận ra cây trường sinh, tình hình đí mới dần biến mất.
Người nhận ra cây trường sinh không phải ai khác, chính là một trong thanh niên tam đại kiếm tông Thái Sử Trùng.
Hắn cùng mấy người của mình đứng trên không địa cách cây trường sinh hơn một trăm mét, nhìn cây trường sinh nói:
- Cây trường sinh này đã có linh trí, thực lực có thể so với nửa bước yêu vương, cho dù toàn bộ chúng ta liên thủ, cũng bị cây trường sinh giết chết, cho nên chỉ có thể đợi thôi, đợi trưởng sinh quả chín, từ trên cây rơi xuống, chúng ta mới được nhặt, căn cứ với ví dụ trước đây, khi trường sinh quả rơi xuống, cây trường sinh sẽ chủ động công kích người đứng gần nó nhất, đương nhiên, cũng không thể mạo phạm nó.