- Miễn cưỡng có thể cảm nhận được.
Diệp Trần gật gật đầu, phá hư chỉ ẩn trong không gian ý cảnh, sát khí hoang dẫ ản tầng trong hư không có thể thoát khỏi cảm tri của hắn, nếu như đem phá hư chỉ tham ngộ đến sáu phần hoả hầu, lĩnh ngộ ý nghĩa không gian, hắn thậm chí có thể phân được mật độ của sát khí hoang dã.
- Lợi hại, luận cảm tri, không ai mạnh bằng ngươi.
Hải Vô Nhai tự thán.
Rắc!
Tầng bình phong hoang dã bên cạnh bị phá, bọn Thái Sử Trùng bay vào.
Năm người Diệp Trần cùng nhìn qua bên đó.
Một nhóm tổng cộng sáu người, thủ lĩnh là một trong thanh niên tam đại kiếm tông Thái Sử Trùng, Thái Sử Trùng thân khoác hoàng y, dáng người gầy gò, ánh mắt sắc bén, lưng đao một thanh trường kiếm có vỏ làm bằng da cá mập, mỗi bước đi, thiên địa khí tức đều bị kiếm khí của hắn cảm nhiễm, trở nên vô cùng sắc bén.
Trừ Thái Sử Trùng ra, còn có hai người thu hút sự chú ý của Diệp Trần, họ là một cặp huynh đệ song sinh, tương mạo và khí chất rất giống nhau, một cao lớn vạm vỡ, khí thế hùng hậu, một vai rộng chân dài, rõ ràng oai phong hơn một chút, lúc Diệp Trần nhìn năm người họ, họ cũng quay lại nhìn, khoé miệng nở một nụ cười.
- Chúng ta vào...
Thái Sử Trùng chỉ liếc nhìn Yên Phụng Phụng chứ không nhìn những người khác, vừa nói vừa soát lĩnh chúng nhân bay vào.
Đợi sáu người Thái Sử Trùng bay xa, Lăng Thiên Hạo mới bất bình nói:
- Ánh mắt gì vậy, huênh hoang quá.
Hải Vô Nhai cười nói:
- Quan tâm đến thái độ người khác làm gì! Chúng ta đến cổ địa hoang dã là để thám hiểm, nếu đụng phải họ thật thì chỉ còn biết dựa vào bản lĩnh cá nhân thôi.
- Hải Vô Nhai nói không sai, Lăng sư đệ, tâm tính của đệ vẫn còn khiếm khuyết, còn phải tôi luyện nhiều.
Yên Phụng Phụng giáo huấn.
Lăng Thiên Hạo ngượng ngùng cười cười.
- Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta xuất phát thôi!
Diệp Trần đề nghị.
- Ừm, tìm được khu vực trên địa đồ rồi tính.
Nói đoạn, năm người cùng bay về hướng đông nam cổ địa hoang dã.
Cổ địa hoang dã rộng lớn vô biên, dưới sức ép của khí tức, độ không phi thuyền chỉ có thể miễn cưỡng duy trì ba bốn phần tốc độ, không phải không thể tăng tốc, mà là nếu tăng tốc độ tiêu hao linh thạch cũng tăng gấp đôi, tốc độ càng nhanh, trở lực càng lớn, động lực cần thiết càng nhiều.
- Lúc nãy có phải là mối phi thiên không! Hình như cường hãn hơn mối phi thiên bên ngoài rất nhiều lần, dưới sự tấn công của độ không phi thuyền mà chúng chỉ bị thương nhẹ.
Một lúc sau, chúng nhân gặp phải sự tấn công của rất nhiều yêu thú, trong đó nguy hiểm nhất là những con mối cự đại với đôi cánh lớn trên lưng, đám mối này đẳng cấp chỉ là cửu cấp, chiến lực tương đương Linh Hải Cảnh tông sư, một vuốt của nó có thể đánh độ không phi thuyền bay xa mười mét, nếu như không phải độ không phi thuyền phòng ngự thập phần cường hãn, thân thuyền khăng định đã bị tổn hại, dù sao khôi lỗi phi thuyền cũng không phải là thứ quá cứng rắn.
Yên Phụng Phụng nói:
- Đây không phải mối phi thiên, mà là loại mối cốt sí cường hãn hơn, phòng ngự và sức mạnh cực kì đột xuất, là thượng phẩm yêu thú tương đối khó nhằn.
Hải Vô Nhai nói:
- Đôi cốt sí của mối cốt sí có thể luyện chế thành cốt sí bảo khí, tăng cường tốc độ, đáng tiếc không hạ được chúng.
Bảo khí cốt sí ở Chân Linh đại lục là hàng vô giá, nó mặc dù không thể tăng cường công kích, cũng không thể tăng cường phòng ngự, nhưng có nó, tốc độ sẽ lên một cảnh giới mới, gặp phải nguy hiểm, lúc nào cũng có thể thoát thân.
Diệp Trần nói:
- Bắt nó tương đối khó khăn, mối cốt sí này nắm bắt được một số ý nghĩ không gian, một lần vẫy cánh là có thể tiến hành di chuyển không gian.
Yêu thú hiểu được ý nghĩa không gian chẳng có gì đặc biệt, có những yêu thú tư chất tuyệt giai, vừa sinh ra đã có thể lãnh ngộ một số bí mật, theo sự tích luỹ của thời gian, thành tựu trên phương diện lĩnh ngộ của chúng không hề thua kém nhân loại, đương nhiên, xét về tổng thể vẫn là nhân loại chiếm ưu thế tuyệt đại.
Không hay không biết, trời đã về trưa.
Trong thiên không, vầng mặt trời đỏ rực treo ngay trên đầu, mang theo hơi nóng nguyên thuỷ.
Trên boong thuyền, năm người ngồi khoanh chân, cùng nhau trò chuyện về kinh nghiệm võ đạo mà mình biết.
- Diệp Trần, không ngờ kinh nghiệm của ngươi lại phong phú như vậy, vùng cấm tinh vực hồ mê vụ ta có nghe qua, nghe nói đến Linh Hải Cảnh muốn ra cũng khó, lúc đó ngươi chỉ là Tinh Cực Cảnh tu vi, vậy mà có thể rời khỏi vùng cấm mê vụ trong một thời gian ngắn, đúng là khiến người ta không khỏi bội phục.
Nghe Diệp Trần kẻ về kinh nghiệm của mình, Hải Vô Nhai cảm thán.
Diệp Trần nói:
- Có chút vận khí bên trong.
- Không có thực lực, có vận khí cũng vô dụng.
- Ừm!
Yên Phụng Phụng gật gật đầu:
- Vận khí là dành cho người có thực lực, người thường cho dù có được vận khí, cũng không thể phát huy được nó.
Độ không phi thuyền vẫn đang phi hành, đột nhiên, bầu trời tối sầm lại, chúng nhân ngẩng đầu nhìn ra phía trước, không khỏi nhíu mày, chỉ thấy xa xa, một mảng trời bỗng nhiên đen kịt lại, tìm không ra biên giới hai bên, tự hồ như bóng đêm đang nuốt chửng quang minh.
- Mây đen lớn quá.
Quan Cầm có chút e ngại.
- Chỉ sợ không phải mây đen!
Vừa nói, Diệp Trần vừa phong linh hồn lực ra hơn năm trăm dặm, đợi linh hồn lực tiếp xúc với mảng trời đen, lập tức trầm giọng nói:
- Là châu chấu.
- Cái gì? Châu chấu, không lẽ là châu chấu hoang dã.
Hải Vô Nhai và Yên Phụng Phụng đột nhiên đứng dậy, sắc mặt ngưng trọng, chẳng còn tâm trí hỏi Diệp Trần sao lại biết là châu chấu.
Rất nhanh, bóng đen tràn đến, chỉ còn cách khoảng trăm dặm.
- Đúng là châu chấu hoang dã, số lượng không dưới triệu con.
Trong thị tuyến của Yên Phụng Phụng, đàn châu chấu đan xì hung hãn ập đến, đám châu chấu này lớn hơn châu chấu bình thường gấp mười lần, gần bằng một nắm tay, bên ngoài cơ thể tán phát khí lưu hắc sắc, hai mắt đỏ ngầu, khớp chân cứng và sắc nhọn như dao.
- Lùi lại phía sau!
Quan Cầm và Lăng Thiên Hạo đều đứng dậy.
- Lùi mãi cũng không được, chỉ có thể đột phá từ bên trái hoặc bên phải, thuận theo phương hướng của châu chấu, lùi xa mấy cũng vô dụng.
Diệp Trần nói.
Diệp Trần nói không sai, mọi người chuẩn bị sẵn sàng, bây giờ đột phá bên trái trước, không được để châu chấu cổ hoang tiếp cận, nếu không chúng ta sẽ bị chôn vùi trong chúng.
Yên Phụng Phụng mi tâm vụt sáng, trung tâm độ không phi thuyền đột nhiên nổi lên ba cánh buồm màu bạc, theo sự chuyển động của cánh buồm, độ không phi thuyền cũng thay đổi phương hướng, nhanh chóng dạt sang bên trái, đồng thời, bốn người Diệp Trần toàn bộ đứng dang lan can bên phải, đề phòng chây chấu tấn công, đánh bay độ không phi thuyền.