Ads
Chương 1452: Chí Tôn Thánh Địa
"Cút
cho ta!"
Trong truyền tống trận, không chỉ có riêng một mình Diệp Trần, còn có một tên
Nhân tộc hoàng giả, người này chính là Tứ Tinh Nguyên Soái của nhân tộc, và là nhị
đệ tử của Lang Quyền Hoàng, tên gọi của hắn là Thú Quyền Đế Hoàng. Hắn thừa kế huyết
mạch Thú Quyền Đế Hoàng nhưng nhiều thứ mà hắn sở hữu lại không tương ứng, hắn
từ nhỏ đã được một con cự lang nuôi dưỡng, dạy cho hắn hiểu rõ mọi thứ đối với
lang tộc, quyền pháp của hắn cũng chính là lang quyền, cực hạn lang quyền.
Ngaooooo!
Thanh âm rít gào của cự lang vang lên, Lang Quyền Hoàng quét một quyền đánh về
phía ba người Lục Thang Hoàng, một quyền này hóa thành vô số ác lang gào thét
như muốn ăn tươi nuốt sống địch nhân, che ngợp cả bầu trời, khí thế hùng hồn và
vô cùng tàn nhẫn.
Ầm ầm Ầm!
Ba người Lục Thang Hoàng không hề nghĩ tới việc đột nhiên xuất hiện một tên
hoàng giả, không kịp phòng bị nên từng tên từng tên bị oanh kích bay rớt ra
ngoài, tóc tai bù xù, chật vật không ngớt.
"Là trung đẳng hoàng giả! Hơn nữa còn muốn mạnh hơn cả Lục Thang
Hoàng."
Căn cứ vào so sánh của Diệp Trần, hắn phán đoán ra thực lực của Lang Quyền
Hoàng.
Trong số các Trung đẳng hoàng giả, tương tự có mạnh có yếu, yếu thì vẻn vẹn mạnh
hơn một chút so với Đỉnh phong sơ đẳng hoàng giả, còn mạnh thì đã tiếp cận Cao
đẳng hoàng giả, sư phụ của Lang Quyền Hoàng chính là Thú Quyền Đế Hoàng, là một
cao đẳng hoàng giả, vì vậy Lang Quyền Hoàng cũng chẳng yếu đi đâu.
"Tiếp tục khởi động Truyền Tống trận."
Lang Quyền Hoàng cũng không dám khinh thường, giờ này khắc này, toàn bộ Thiên
Mục Tinh đã rối tinh rối mù, trước đó đã có một gã dị tộc chí tôn phát ra một đạo
chưởng kình để công kích Thiên Mục Tinh, làm cho Thiên Mục Tinh xuất hiện tổn
thương, vì vậy năng lượng bên trong cũng không ngừng rung chuyển, cũng không biết
có thể bộc phát ra ngoài hay không, cho nên, nếu lúc này không đi thì đợi lát sau,
có muốn chạy thì cũng thể nữa, việc một quân đội bị đánh bại thì từ xưa đến nay
chỉ có bị đánh đến tơi bời, nếu như có thể chỉnh tề rút lui một cách có thứ tự,
như vậy đã không thể gọi là bị đánh bại nữa rồi, nhiều nhất chỉ là đang ở thế hạ
phong.
Vù!
Truyền Tống trận khởi động lần thứ hai, phát ra hào quang lập loè.
Hưu!
Sau một khắc, truyền tống hào quang lướt vào hư không, ba người Lục Thang Hoàng
không thể ngăn cản thành công được nữa.
"Hắn chạy thoát rồi."
Lục Thang Hoàng oán hận giậm chân một cái mà nghiến răng nghiến lợi.
"Kẻ này một khi trưởng thành, nhất định sẽ là tai họa đối với chúng ta,
nhưng đáng tiếc…" Một tên sơ đẳng hoàng giả khác lắc đầu tiếc hận.
"Đúng là rất đáng tiếc, nhưng bất quá cũng không sao, từ giờ đến khi hắn
có thể trở thành chí tôn, cũng phải sau mấy ngàn năm nữa, trong vòng mấy
ngàn năm này, nói không chừng cả Nhân tộc đã bị chúng ta tận diệt rồi, còn sợ gì
hắn là một thiên tài chưa trưởng thành chứ. Lục Thang Hoàng, ngươi thật là bi
quan, nếu như hắn là hoàng giả thì chúng ta mới cần phải lo lắng a."
Gã sơ đẳng hoàng giả còn lại cũng không có phản ứng gì.
"Coi như hắn lợi hại, chúng ta đi."
Lục Thang Hoàng tuy rằng không cam lòng, nhưng cũng không thể không nuốt lấy
cái quả đắng này, hình tượng của Diệp Trần đã khắc sâu vào trong tâm trí của hắn
rồi, người này thật quá đáng sợ, năng lực sinh tồn quả thực là “nhất tuyệt”,
hôm nay không giết chết hắn thì thật sự cũng không biết có thể lưu lại tai họa
về sau hay không, dù sao không ai biết được trong tương lai sẽ phát sinh chuyện
gì.
Ròng rã một tuần lễ thời gian sau, toàn bộ thành viên Nhân tộc cùng với Nhân tộc
liên minh đều đã rút lui ra khỏi Huyền Vũ tinh vực, còn những người không lui lại
thì đều đã chết, 10 đại quân trên các tinh cầu đều đã bị giết sạch. Nhân tộc
cao tầng cũng không thể nào đem những bảo vật để cho Ma tộc và dị tộc chiếm
lĩnh, mà đã mang đi toàn bộ. Đau đớn duy nhất và cũng thê thảm nhất chính là trên
các sinh mệnh tinh cầu Tại Huyền Vũ tinh vực, còn có vô số nhân loại không kịp
mang đi, đại đa số bọn họ là người bình thường, số lượng rất đông, mà Nhân tộc
cao tầng cũng không nghĩ tới sẽ bị thất bại nhanh như vậy, ác liệt như vậy, cơ
bản không có quá nhiều chuẩn bị, bằng không đã sớm tiến hành kế hoạch di chuyển
rồi.
Cũng may Huyền Vũ tinh vực đã từng xảy ra chiến tranh rất nhiều lần, nên nhân
loại sinh sống ở chỗ này cũng không tính là quá nhiều, đại khái cũng chưa tới
một phần ngàn tại các tam đại sinh mệnh tinh vực khác. Mà lúc tin tức Nhân tộc
bại lui được truyền đến, bọn họ cũng dồn dập thông qua Truyền Tống trận để truyền
tống về hướng các sinh mệnh tinh vực khác rồi, chỉ có một ít thế lực gia tộc hoặc
là những tổ chức thành lập lâm thời thì lại dùng khôi lỗi chiến hạm để tiến
hành di chuyển, từng nhánh hạm đội không ngừng qua lại trong hư không.
Nói chung, một tuần lễ này được gọi là những ngày hắc ám của Huyền Vũ tinh vực,
tháng này chính là tháng hắc ám, toàn bộ Nhân tộc đều sẽ ghi nhớ lần thảm bại
này.
Lần lượt truyền tống, đám người Diệp Trần đã đi tới được Bạch Hổ tinh vực.
"Tiểu huynh đệ, ngươi tên là gì?"
Lang Quyền Hoàng đối với Diệp Trần cảm thấy khá hứng thú, vẻn vẹn chỉ là Sinh Tử
Cảnh Lục trọng thiên tu vi, lại bị ba tên hoàng giả Lục Thang Hoàng truy sát,
trọng yếu nhất là hắn vẫn có thể sống sót, chuyện này quả thật khó mà tin nổi.
"Tại hạ tên Diệp Trần, chuyện lúc trước xin đa tạ ngài."
Diệp Trần cảm tạ nói.
"Không cần khách khí như vậy, bọn chúng cũng ngăn trở đường của ta mà."
Lang Quyền Hoàng lắc đầu một cái, "Ta là nhị đệ tử của Thú Quyền Đế Hoàng,
sau này có cần trợ giúp gì, ngươi có thể tới tìm ta."
Lang Quyền Hoàng cũng không phải là người thích truy cầu, sau khi nói xong liền
thuấn di rời khỏi.
Thú Quyền Đế Hoàng ư?
Diệp Trần từng nghe Xích Phong Đế nói về người này, đó là một Tứ Tinh Nguyên
Soái ở bên cạnh Kim Thương Nguyên Soái, thực lực rất mạnh, là tồn tại đỉnh tiêm
trong số các cao đẳng hoàng giả. Có thể trở thành nhị đệ tử của Thú Quyền Đế
Hoàng, hiển nhiên không phải là người bình thường, chẳng trách hắn có thực lực
mạnh như vậy, có thể tung một quyền mà đẩy lui cả ba người Lục Thang Hoàng.
"Trước tiên nên trở về Thần Chi Nhạc Viên, sau đó nỗ lực trùng kích Sinh Tử
Cảnh Thất Trọng Thiên Cảnh Giới."
Từ lục trọng thiên đến thất trọng thiên là cả một mảng lớn, nếu vượt qua được
thì sức chiến đấu sẽ tăng gấp trăm lần, thậm chí là ngàn lần, dù sao đến thời
điểm có đầy đủ chân nguyên sẽ dễ dàng vận dụng hoàng cấp Bảo khí, đương nhiên,
trước tiên là phải có sở hữu hoàng cấp Bảo khí, và một điểm trọng yếu khác
chính là, đạt đến Thất trọng thiên, linh hồn lực sẽ lập tức tăng vọt, điều này
đối với Diệp Trần mà nói, không thể nghi ngờ là như hổ thêm cánh.
. . .
Bạch Hổ tinh vực, trên một sinh mệnh tinh cầu cửu cấp, chúng chí tôn Nhân tộc tề
tụ tại trong một toà đại điện.
"Kim Phật Chí Tôn, thương thế của ngươi ra sao rồi?."
Chân Vũ Chí Tôn dò hỏi.
Kim Phật Chí Tôn cười khổ nói: "E rằng trong vòng mấy ngàn năm nữa, chiến
lực của ta cũng không thể khôi phục đến thời kì đỉnh phong được, lực lượng của Thị
Huyết Thương không cách nào lập tức khu trừ, chỉ có thể làm hao mòn nó một cách
chậm rãi mà thôi."
"Hãy nghỉ ngơi, trước tiên đừng nói quá nhiều."
Chân Vũ Chí Tôn đi tới phía sau Kim Phật Chí Tôn, đôi bàn tay nàng xoa bóp như
để khai thông kinh mạch cho ông.
Một lúc lâu sau, Chân Vũ Chí Tôn chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, "Lực
lượng khát máu thật lợi hại, hoàn toàn cùng cấp độ với bất diệt lực lượng, hơn
nữa lại có thêm linh tính."
"Chân Vũ Chí Tôn, lần này chúng ta thảm bại rồi, Huyền Vũ tinh vực đã đổi
chủ. Bọn Ma tộc chắc chắn sẽ đắc thế mà không buông tha người, về sau nhất định
sẽ tiếp tục tiến đánh Bạch Hổ tinh vực."
Huyền Vũ tinh vực cùng Bạch Hổ tinh vực nằm sát bên nhau, một vị chí tôn hỏi.
Chân Vũ Chí Tôn trầm mặc trong chốc lát rồi chậm rãi nói: "Cái gì đến,
chung quy sẽ đến, nhưng nói cho cùng, Nhân tộc ta có tầng tầng lớp lớp
thiên tài, thường xuyên xuất hiện những thiên tài mạnh mẽ đến đáng kinh ngạc.
Nhưng khi các chí tôn tiến quân thì lại có chênh lệch so với Ma tộc, lần này
cũng coi như là nhìn thấu ra được cơ bản của vấn đề rồi."
Thị Huyết Thương mặc dù là nhân tố to lớn nhất, nhưng xét về số lượng chí tôn thì
Nhân tộc không thể chiếm ưu thế, dù cho không có Thị Huyết Thương, nếu tiếp
tục đánh trong thời gian dài, Nhân tộc cũng chỉ có thua chứ không có cơ hội
chiến thắng. Nếu chỉ dựa vào mấy người Lang Gia Chí Tôn, Cầm Tâm Chí Tôn… là
không giải quyết được vấn đề gì cả, hiện tại Kim Phật Chí Tôn lại bị trọng
thương, đến mức tổn thương cả bổn nguyên, sức chiến đấu đỉnh phong của Nhân tộc
cũng bị tràn ngập trong nguy cơ.
"Huyền Vũ tinh vực, chúng ta sớm muộn cũng sẽ đòi lại."
Lang Gia Chí Tôn trầm giọng nói.
Khẽ gật đầu, Chân Vũ Chí Tôn nói: "Ta quyết định, cứ sau một trăm năm sẽ mở
ra Chí Tôn Thánh Địa một lần."