Vừa hay là, trận thi đấu đầu tiên của nhóm ba là Ngô Tông Minh, đối thủ cũng giống như hắn, cùng là Ngưng Chân Cảnh trung kì tu vi.
- Viêm hoang quyền!
Trên đài, Ngô Tông Minh hét lớn một tiếng, thân thể từ dưới đất mọc lên, một quyền đánh về phía đối thủ.
Phanh!
Hỏa tinh nóng bỏng văng khắp nơi, đệ tử nội môn kia lùi liền mấy bước.
Một chiếu chiếm được thượng phong, Ngô Tông Minh đắc thế không buông người, võ kĩ nhân cấp đỉnh giai Viêm hoang quyền thi triển đến cực hạn, mấy chục đường hỏa diễm quyền ảnh tựa như khổng tước xòe đuôi, đánh đối phương không còn lực hoàn thủ, hữu kinh vô hiểm thắng được khai môn hồng.
Xuống đài, Ngô Tông Minh nhẹ nhõm nói:
- Cũng không tệ, đối thủ thứ nhất không phải quá mạnh.
- Bây giờ mới là vòng thứ nhất, đừng lộ quá nhiều thực lực.
Diệp Trần nhắc nhở đối phương.
- Cái này ta biết, ngươi yên tâm.
Một trận đấu ước chừng một phần năm nén hương mới có thể kết thúc, rất ít xuất hiện cục diện hai bên thực lực hoàn toàn tương đồng, khó phân thăng bại.
Thi đấu nhóm nhỏ kết thúc nhanh, trận thứ hai vòng thứ nhất bắt đầu.
- Nhóm thứ bảy, số tám với số hai mươi tám.
Ngô Tông Minh nói:
- Diệp Trần, đến ngươi.
- Ừm.
Diệp Trần gật gật đầu, nhảy lên bình đài nhóm bảy.
- Ngưng Chân Cảnh trung kì đỉnh phong tu vi, vận khí của mình không tệ.
Đối thủ của Diệp Trần là một thiếu niên mày ngang, tay cầm một thanh đại hoàn đao, trên lưỡi đao hoàng sắc khí lưu xoay chuyển, nhìn cực kì trầm trọng.
Diệp Trần im lặng, đối phương cũng là Ngưng Chân Cảnh trung kì đỉnh phong tu vi, mà không biết vận khí không tệ ở chỗ nào.
- Thua đi!
Thiếu niên mày ngang vọt tới trước, làm những phiến đá cứng rắn dưới lòng bàn chân nhất thời nứt ra như mai rùa, đại hoàn đao trên tay xẹt qua một đường vòng cung trầm trọng, trực tiếp chém xuống Diệp Trần.
Diệp Trần lắc lắc đầu, tay phải tùy ý vung lên, cánh tay nhanh đến nỗi không nhìn thấy ảnh, nhẹ nhàng đánh bay đại hoàn đao của đối phương, mà đối phương còn tưởng đao vẫn trên tay, làm bộ phách trảm.
Hô!
Hai người cách nhau năm bước, thiếu niên mày ngang tay không đao vung không, ngỡ ngàng nói:
- Đao của ra đâu?
Diệp Trần chỉ chỉ bên trái.
Thanh niên mày ngang nhìn sang, thấy đại hoàn đao của mình đang ở mép bình đài, run run không ngừng.
Không còn mặt mũi tiếp tục ở lại, thanh niên mày ngang rút đại hoàn đao ra, mặt mũi đỏ bừng nhảy xuống bình đài, trong lòng hận Diệp Trần muốn chết, hại hắn mất mặt.
Không chút bất ngờ, Diệp Trần chiến thắng một trận, được hai điểm.
Tiếp theo là vòng thứ hai, vòng thứ ba, cho đến vòng thứ năm, Diệp Trần đều dễ dàng đánh bại đối thủ, không phí một chút lực khí nào, giành được mười điểm.
Ngô Tông Minh ở vòng thứ tư thua một trận, được tám điểm.
Bên kia, Trương Hạo Nhiên ở nhóm mười, thời gian trước hắn mới tấn thăng thành Ngưng Chân Cảnh trung kì tu vi, cũng thắng liền năm trận, được mười điểm.
Hoàng Bính Văn người từng giao thủ với Diệp Trần thực lực tựa hồ có phần nâng cao, năm trận chỉ thua một trận, giống như Ngô Tông Minh, được tám điểm.
Năm vòng đấu kết thúc, Đại trưởng lão tuyên bố nghỉ ngơi nửa canh giờ, để mọi người tranh thủ hồi phục chân khí và thể lực.
Trên ghế khách quý phía Đông, Diệp Thiên Hào nói với Trầm Ngọc Thanh,
- Trần Nhi không tệ, thắng liền năm trận, hơn nữa nhìn rất nhẹ nhàng.
Trầm Ngọc Thanh cũng rất vui mừng, nói:
- Chúng ta lo lắng quá rồi, nửa năm qua, Trầm Nhi tiến bộ không nhỏ, có hi vọng lọt vào bách cường.
- Đúng, chúng ta cứ chờ xem sao!
Thời gian nửa canh giờ kết thúc, cuộc thi tiếp tục bắt đầu.
Không giống như năm vòng trước, năm vòng sau sẽ có tuyển thủ hạt giống tham gia, không đụng phải coi vận khí tốt, đụng phải chỉ có liều mạng.
Lần này Ngô Tông Minh vận khí quả thực không tốt, mặc dù không gặp phải tuyển thủ hạt giống, nhưng lại gặp phải một Ngưng Chân Cảnh hậu kì tu vi đệ tử nội môn, kiên trì mười chiêu, cuối cùng vẫn bại.
Trương Hạo Nhiên thì ở cục diện toàn thắng, được mười hai điểm.
Hoàng Bính Văn thua một trận, vẫn là được tám điểm.
Trận thi đấu thứ bảy vòng sáu, lại đến phiên Diệp Trần.
- Hắc hắc tiểu tử, cục diện toàn thắng của ngươi đến đấy chấm dứt.
Người nói là một thanh niên mắt lé, tuổi độ mười bảy mười tám, so với các đệ tử nội môn con số này tương đối lớn, thời gian tích lũy dấn đến kinh nghiệm chiến đấu của hắn phong phú, thường được xếp ở hạng 100.
Ba!
Lần này Diệp Trần chủ động xuất kích, Hạc Ảnh Bộ thi triển, cả người biến mấy trong tầm mắt đối phương, đợi hắn nhìn thấy Diệp Trần, ngực đã tê rần, quyền kình cương mãnh đẩy hắn rời khỏi vị trí, bay ngược khỏi bình đài.
Ngã mạnh xuống đất, thanh niên mắt lé mặt đầy vẻ không tin, sao có thể, một chiêu đã đánh bại mình, hắn rốt cục mạnh thế nào?
- Phùng Bình, vị sư đệ này không đơn giản! Hình như vẫn đang ẩn giấu thực lực.
Chu Nhược liếc nhìn Diệp Trần, thản nhiên nói với Phùng Bình.
Phùng Bình lắc đầu cười:
- So với những đệ tử nội môn khác, thực lực đúng là cao hơn, nhưng đối với ta chỉ có phần thảm bại.
Tiêu Dã nhếch miệng nói:
- Mặc dù hắn không phải đối thủ của ngươi, nhưng vào được tam cường nhóm nhỏ vẫn có hi vọng.
Lại một trận nữa, đến trận thi đấu thứ tư.
- Số 0 đấu với số hai mươi tư!
- Đến ngươi.
Tiêu Dã hai tay khoanh trước ngực, nói.
Hô!
Gió nhẹ nổi lên, tàn ảnh Phùng Bình bị gió thổi tán, lần thứ hai xuất hiện, hắn đã ở trên bình đài.
- Thân pháp nhanh quá, hắn lên đài từ lúc nào vậy.
- Không hổ là "Phong Trung Phi" Phùng Bình sư huynh, thân pháp tựa hồ như gió, vô ảnh vô hình.
Đệ tử nội môn gần đó quay sang nhìn nhau.
Diệp Trần nhíu mày, tốc độ Phùng Bình mặc dù nhanh đến khó tin, nhưng thực sự đáng sợ là ý cảnh đã dung nhập vào gió, hai thứ kết hợp, khinh công đề cao không ít, khiến người ta sản sinh ảo giác khó hiểu, đương nhiên, không bao gồm hắn.
- Phùng sư huynh, ta tên Cao Lượng, xin được thỉnh giáo.
Thiếu niên mặt vuông biết thực lực hai bên chênh lệch bao nhiêu, ngữ khí cung kính nói.
Phùng Bình gật gật đầu,
- Cứ cố gắng hết sức! Ta cũng sẽ hạ thủ chừng mực.
Nghe vậy, thiếu niên mặt vuông sắc mặt ngưng trọng, từ trong vỏ kiếm rút ra một thành bảo kiếm, vẽ một đường vào hư không, đâm mạnh về phía Phùng Bình.
Xuy xuy xuy xuy!
Bảo kiếm khẽ rung, huyễn hóa thành bốn thanh kiếm ảnh, mỗi thanh kiếm ảnh đều vô cùng sắc bén, cắt rời không khí thành những mảnh vụn, khí lưu cuồng quyển.
Thấy mũi kiếm sắp đâm trúng Phùng Bình, thiếu niên mặt vuông mặt ánh lên một tia hoan hỉ.
Lúc này, Phùng Bình mới động, thân thể ngửa ra sau, suy trì một khoảng cách không đổi với mũi kiếm, bay lùi về phía sau.
- Sao lại có thể? Tốc độ đâm của mình không bằng thân pháp hắn.
Đuổi liền mấy chục bước, thiếu niên mặt vuông không sao đâm trúng đối phương, sắc mặt đại biến.