Diệp Trần nắm chặt bàn tay mảnh khảnh của Mộ Dung Khuynh Thành
- Không cần lo lắng.
- Ân!
Không biết vì sao, những lời này của Diệp Trần mang đến cho nàng cảm giác thập phần an toàn.
- Sao hả, đã đến giờ này khắc này, ngươi còn cho rằng mình có thể thoát đi sao?
Âm Ma Tông bị thái độ của Diệp Trần chọc giận.
Diệp Trần giật giật ngón tay, lắc lắc đầu nói:
- Thoát đi? Ta không muốn đi, chỉ cần giết các ngươi, một chút vấn đề này cũng không còn là vấn đề nữa.
- Cuồng vọng!
Không chỉ Âm Ma Tông và Thiên Cầm Tông mà ngay cả Hùng Phách tam yêu cũng bị chọc giận.
- Thiên Cầm Tông! Âm Ma Tông, không cần nói nhảm với bọn hắn nữa, liên thủ chế ngự hắn và nữ nhân này thôi.
Ưng yêu thanh âm bén nhọn, dẫn đầu phát động công kích, cánh tay hắn vung lên, dùng một tốc độ không kém Ô Phong Báo lướt về phía Mộ Dung Khuynh Thành, ưng trảo cực lớn thò ra, muốn chế phục nàng.
- Hắc Ám Thiên Mạc!
Mộ Dung Khuynh Thành khởi động một đạo hắc sắc bình chướng.
Xoẹt!
Bình chướng bị xé nứt, Ưng yêu gian nan lách vào tiến đến.
- Quay về đi!
Diệp Trần lấy ra Lôi Kiếp Kiếm, một kiếm đánh lui Ưng yêu.
- Tiểu tử, ngoan ngoãn bó tay chịu trói, nếu không thì sẽ không dễ chịu đâu.
Hùng Phách và Xà yêu cũng xuất thủ.
Hùng Phách hình thể cao lớn, giơ tay nhấc chân đều có được lực lượng phá núi, một bước phóng ra, chân gấu cực lớn có chút bao quát, đánh về phía Diệp Trần.
Thân thể Xà yêu cuộn lại một vòng, đầu lâu ngẩng cao, phun ra một đạo ánh sáng lục sáng, ánh sáng tê tê rung động, mang theo độc khí khí người khác choáng váng.
- Kim Chi Liên Y!
Đối mặt tam yêu, Diệp Trần vui mừng không sợ, dùng Lôi Kiếp Kiếm phát ra Kim Chi Liên Y, bảy tám đạo kiếm khí màu vàng tạo thành hình quạt khuyếch tán ra ngoài, giống như rung động trong nước vậy.
Bành bành bành bành bành bành...
Tam yêu lấy Hùng Phách mạnh nhất, Ưng yêu thứ hai, Xà yêu lại yếu nhất, nhưng thực lực bình quân của tam yêu không sai biệt lắm với Ô Phong Báo, sao có thể chống đỡ được Kim Chi Liên Y do Diệp Trần dùng Lôi Kiếp Kiếm phát ra chứ, nhao nhao nhanh chóng lùi lại, sóng xung kích cường hãn lan tràn bốn phía, khiến chủ phong của Vạn Hùng Sơn bị lột bỏ một tầng.
- Dĩ Địa Vi Thiên!
Lúc này, Âm Ma Tông vận chuyển Chân nguyên đến cực hạn, đánh ra một chưởng, chưởng kình ẩn chứa Thổ Chi Áo Nghĩa, Càn Khôn nghịch chuyển, thiên không còn là thiên, địa không còn là địa, triệt để quay ngược lại, cho đến khi phá vỡ được cảm giác phương hướng của Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành, khiến bọn hắn đánh mất thăng bằng.
Cùng lúc đó, tay trái hắn hóa chưởng làm đao, cắt ngang đi qua, sử ra Âm Ma trảm cường hãn, đao mang răng cưa màu xam nhanh như thiểm điện.
- Thiên Ma Chỉ!
Mộ Dung Khuynh Thành vỗ cánh, kiệt lực khống chế cân đối, ngón trỏ tay phải bị một tầng màu đen bao trùm, quang cầu màu đen ngưng tụ trên đầu ngón tay nàng, đánh về phía đao mang răng cưa.
Ầm ầm!
Lại là một trận chấn động kịch liệt bộc phát, trên đỉnh chủ phong Vạn Hùng Sơn hoàn toàn bị thổi bay, như Thiên Nữ Tán Hoa, vỡ thành ngàn vạn khối.
- Thiên Cầm Trảo!
Thiên Cầm Tông lợi hại nhất xuất thủ, hắn tay phải co lại thành hình trảo, cách không một trảo, móng vuốt năm màu rực rỡ bắn nhanh ra, vậy mà lại cắt phá Hắc Ám Thiên Mạc của Mộ Dung Khuynh Thành như đậu hủ vậy, nếu bị một trảo này đánh trúng, Mộ Dung Khuynh Thành cho dù có Ma thân, cũng phải mất đi lực chiến đấu.
Bốn người tam yêu giao thủ chẳng qua chỉ trong nháy mắt, đợi đến khi Diệp Trần đánh lui Tam Yêu, Mộ Dung Khuynh Thành đã ngộ hiểm, thần sắc hắn tỉnh táo, ngón trỏ tay trái điểm ra, một chỉ điểm hướng móng vuốt năm màu nhọn hoắc kia, ngón tay hiện ra vầng sáng xanh kia phát sau mà đến trước, đánh tan đối phương.
- Đại Lực Hùng Vương công!
Bên kia, Hùng Phách thực lực so với Ô Phong Báo càng mạnh hơn nữa sắc mặt khó coi, thi triển ra bí pháp chỉ yêu thú mới có, thân hình tăng vọt mấy lần, vầng sáng màu vàng đất lượn lờ quanh người, nó sải bước lao đến, vẫn là một quyền đánh ra, một quyền này còn chưa đánh trúng, thì phương viên hơn mười dặm đều đang run động.
- Thực Mộng Lang, ngươi nên đi ra rồi!
Đánh tan móng vuốt nhọn hoắt của Thiên Cầm Tông, Diệp Trần tay trái nhẹ nhàng đập vào Ngự Thú Bài bên hông.
NGAO Ô...!
Trong chốc lát, Ngự Thú Bài rung rung, từ trong đó xông ra một đầu cự lang màu đỏ, trên trán tràn đầy những con mắt, nhanh chóng đóng chặt lại, vừa đi ra liền ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, thập phần hung ác.
- Đây là?
Trên mặt Thiên Cầm Tônghiện lên vẻ suy tư, chợt con mắt trừng lên.
- Thực Mộng Lang, lại là Thực Mộng Lang, hắn rõ ràng có một đầu Thực Mộng Lang, hơn nữa cấp bậc còn là thập cấp.
Oanh!
Một kiếm bức lui Hùng Phách, Diệp Trần phân phó Thực Mộng Lang nói:
- Thi triển năng lực Mộng Cảnh.
Thực Mộng Lang gật gật đầu, những con mắt trên trán mở ra, ánh sáng nồng đậm lấy Thực Mộng Lang làm trung tâm, khuếch tán ra bốn phương tám hướng, giống như sóng ngầm trong suốt vậy.
- Không tốt, mau lui lại!
Thiên Cầm Tông rống một tiếng sau lưng ngưng tụ ra một cánh năm màu, bắn về phương xa, Âm Ma Tông được nhắc nhở của hắn, thoáng chậm chạp lại, lập tức bị ánh sáng âm u bao trùm, đồng thời bị ánh sáng âm u bao trùm còn có Hùng Phách, Xà yêu cùng với Ưng yêu nữa.
Một người tam yêu lâm vào phạm vi bao phủ, thần sắc trên mặt giãy dụa, trình độ không giống nhau, trong đó Hùng Phách là người đầu tiên nhập vào Mộng Cảnh, sau đó Xà yêu cũng lâm vào, ngược lại Ưng yêu và Âm Ma Tông lại không lập tức lâm vào, mà là ở vào trạng thái nửa Mộng Cảnh.
Ban đầu, Diệp Trần đụng phải Thực Mộng Lang, không kịp chuẩn bị nên chịu thiệt thòi không nhỏ, nếu như không phải ý chí đủ mạnh, thì trong nháy mặt không thể nào chém giết mộng cảnh, phá mộng mà ra được, từ sau khi Thực Mộng Lang dùng Cửu Khúc Nghịch Linh Thảo, năng lực chế tạo mộng cảnh so với lúc trước thì mạnh hơn rất nhiều, chỉ cần ý chí chưa đạt tới ngũ giai, thì không thể ngăn cản mộng cảnh xâm thực được, Ưng Yêu và Âm Ma Tông có lẽ gặp kỳ ngộ nào đó, cho nên mới không lâm vào mộng cảnh, mà ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
- Giết Hùng Phách và Xà Yêu trước!
Diệp Trần nói với Mộ Dung Khuynh Thành.
Mộ Dung Khuynh Thành tỉnh táo lại từ trong rung động, phân biệt Hùng Phách và Xà Yêu, điểm ra một chỉ, thoáng cái chỉ lực đen nhánh xuyên thủng đỉnh đầu Xà Yêu, phòng ngự Hùng Phách rất cao, nên nó chỉ bể đầu chảy máu, mà đau đớn lại khiến nó thoát khỏi mộng cảnh.
Bên này, Diệp Trần cực tốc tiến tới gần Âm Ma Tông.
Dựa vào Hoàng sắc kiếm khí để giết Âm Ma Tông thì có chút không an toàn, dù sao Âm Ma Tông chỉ bị lâm vào một nửa mộng cảnh, nguy cơ mãnh liệt sẽ khiến hắn tỉnh táo lại, một khi hắn tỉnh táo, một đạo kiếm khí tối đa cũng chỉ làm hắn trọng thương mà thôi, không thể nào đánh chết hắn, cho nên Diệp Trần phải lao tới tiếp cận đối phương, bất kể đối phương có thanh tĩnh hay không, hắn cũng nắm chắc có thể giết chết đối phương.