Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 128: Chương 128: Cường cường quyết đấu




- Cái gì, tiên thiên tử tinh khí bị phá.

Thạch Phá Thiên bàn tay dùng lực, tách trà vừa bưng lên tay bị bóp vỡ, năng trà bắn tung tóe.

Cũng khó trách hắn kinh ngạc như vậy, tiên thiên tử tinh khí là một loại vận dụng chi pháp trong tiên thiên đại liệt kình, mà tiên thiên đại liệt kình là địa giấp sơ giai công pháp của Phỉ Thúy Cốc, không hề thua kém Thanh sát cương khí của Liễu Vô Tướng, luận lực phá hoại, thậm chí còn hơn một bậc, Võ giả Ngưng Chân Cảnh hậu kì bình thường, cho dù toàn lực công kích cũng chưa tắc phá được tiên thiên tử tinh khí, vậy mà bây giờ không thể đỡ được một kiếm của Diệp Trần.

Phỉ Thúy công tử thần sắc hơi động, uy lực của nửa bước kiếm ý khiến hắn có chút kinh ngạc.

- Cút đi!

Trình Tuấn hét lớn một tiếng, tiên thiên tử tinh khí quanh người dày thêm chút nữa, trì hoãn thế đi của mũi kiếm, tay phải mang theo kình đạo xé rách không khí, đập về phía đầu Diệp Trần.

Kình phong thổi tung tóc Diệp Trần, hắn cũng hét lớn.

- Độc bá nhất phương!

Ầm ầm!

Nguyên khí gần đó bị hút sạch, toàn bộ quán chú lên tay trái Diệp Trần, mang theo quyền thế bá đạo vô cùng, đối chọi với bàn tay Trình Tuấn.

Không có tiếng nổ truyền ra, cũng không có cảnh tượng gạch vỡ người bay, hắc quang và thanh tử sắc quang mang nuốt chửng lẫn nhau, ra sức kháng cự.

Một số thanh niên tuấn kiệt thực lực thấp hơn có chút không thích ứng, giống như biết rõ sẽ có sấm, nhưng chỉ nhìn thấy sét dọc ngang, mà không có tiếng sấm truyền ra, vừa quỷ dị vừa khiến người ta khó chịu.

Đúng lúc này, kinh lôi cuối cùng cũng bạo phát.

Hắc quang và thanh tử sắc quang mang băng tán, bắn ra bốn phương tám hướng.

- Khí kình mạnh quá.

Thủ lĩnh đại thế lực đều xuất thủ, tạo thành một bức tường khí thật dày trước khu vực mình ngồi, chặn đứng lực phá hoại của khí kình, nhất thời, tường khí trong suốt rung động, gợn sóng lăn tăn.

Thân thể hai người lập tức phân tách, Diệp Trần người trên không trung, một kiếm chém ra.

- Kinh vân vô cực!

Kiếm khí thô lớn bá đạo dị thường, đi đến đâu, không khí bị quét sạch đến đó, mang theo ý cảnh nghiền nát tất cả chém về phía Trình Tuấn.

- Đáng ghét!

Trình Tuấn phẫn nộ khôn kể, chân khí toàn thân hội tụ trên bàn tay phải, đánh trúng kiếm khí.

Bùm bùm!

Trên viền bàn tay, sóng chân khí bị phá sạch, Trình Tuấn thổ ra một ngụm nghịch huyết, bị kiếm khí tàn dư đả thương kinh mạch.

- Thật không thể tin nổi, hai người chỉ giao thủ ba chiêu, Trình Tuấn đã bị thương, không lẽ có thể giải quyết trong năm chiêu thật.

- Nửa bước kiếm ý còn đáng sợ so với tưởng tượng! May mà vẫn chưa phải kiếm ý chân chính, nếu không Trình Tuấn đã không đỡ được một kiếm vừa rồi.

- Nhưng vẫn còn hai chiêu, Trình Tuấn không phải không đỡ nổi chứ!

- Không đỡ nổi thì mất mặt, trước đó còn ra sức hạ thấp trình độ Đệ tử Lưu Vân Tông, bây giờ bị đánh bại trong năm chiêu, khác gì bị người ta cho một cái bạt tai!

Thấy Trình Tuấn bị thương, mọi người không khỏi chấn kinh.

- Diệp Trần, muốn đánh bại ta trong vòng năm chiêu, nằm mơ, ta sẽ khiến ngươi hối hận!

Trình Tuấn mắt đỏ ngầu như sắp nhỏ máu, hắn cường hành vận chuyển chân khí, nghiền nát kiếm khí xâm nhập vào trong cơ thể, sau đó từng bước tiến về phía Diệp Trần, mỗi một bước đi, mặt đất đều lưu lại một phiến nứt nẻ, đến bước thứ bảy, tiên thiên tử tinh sắc hội tụ thành một thanh trắc đao hư huyễn, sắc bén vô cùng.

Khoảnh khắc này, Trình Tuấn đã vượt qua cực hạn của mình, đưa tiên thiên đại liệt kình lên đệ bát trọng đỉnh phong, chân khí ngưng tụ thành trắc đao hư huyễn.

- Nứt!

Trình Tuấn tay phải giơ cao, nặng nề chém thẳng về phía trước.

Hổn hển!

Thanh trắc đao hư huyễn theo thế tay Trình Tuấn phi trảm ra, dư ba cắt ra những nết nứt đáng sợ trên bề mặt quảng trường, không khí xung quanh như nước, nhấp nhô không ngừng, bị trắc đao huyễn ảnh xé ra, sau đó nát bấy, nổ thành loạn lưu.

- Tiên thiên đại liệt kình đệ bát trọng đỉnh phong, chắc chắn có thể đánh bại đối phương.

Thạch Phá Thiên chăm chú nhìn lên đài, hận không thể trực tiếp nhìn thấy cảnh tượng Diệp Trần thịt nát xương tan.

Âu Dương Minh cười âm hiểm, lĩnh ngộ nửa bước kiếm ý, Diệp Trần sớm muộn sẽ trở thành một mối uy hiếp lớn, bây giờ bị giải quyết cũng là một việc tốt.

Từ Tĩnh và La Hàn Sơn mày hơi nhíu lại, đến bây giờ nàng đã không thể khẳng định Diệp Trần có thể đánh bại Trình Tuấn, dù sao việc Trình Tuấn đột phá quá bất ngờ, ai cũng không ngờ áp lực và sự xấu hổ lại giúp hắn có được đột phá.

So với hắn, vận khí của Diệp Trần thực sự quá kém.

Đối diện với một đòn đáng sợ, chân khí trong cơ thể Diệp Trần tự động bạo phát, sâu trong đan điền tựa hồ có một tầng bình phong vô hình bị phá vỡ, tộc độ vận hành chân khí đại tăng, thiên địa nguyên khí quán chú vào cơ thể theo hình cái phễu.

Lúc này, Diệp Trần giống như Trình Tuấn, cũng đột phá, chỉ khác là, tu vi của hắn đột phá đến Ngưng Chân Cảnh hậu kì.

Cảm thấy chân khí cường hoành lưu chuyển trong cơ thể, Diệp Trần ngước mắt, ánh mắt sắc bén như thực chất, hóa thành kiếm khí hư huyễn phun ra, đâm vào mắt tất cả mọi người.

La Hàn Sơn kinh ngạc nói:

- Diệp sư đệ tấn thăng lên Ngưng Chân Cảnh hậu kì cảnh giới?

Trước đó một bước, Trình Tuấn đem tiên thiên đại liệt kình đột phá đến đệ bát trọng đỉnh phong, La Hàn Sơn đã rất kinh ngạc, cảm thất những chuyện như vậy rất hiếm gặp, không phải mỗi lần áp lực đều có thể khiến người ta tiến bộ, nếu không cả Chân Linh đại lục đều có thể làm được, ngày ngày có người tử đấu, chỉ có thể nói, áp lực mang đến cho người ta cơ hội đột phá mà thôi, thực sự không ngờ, Diệp Trần cũng theo hắn đột phá, hơn nữa là đột phá trên tu vi, trực tiếp từ Ngưng Chân Canh trung kì đỉnh phong đột phá lên Ngưng Chân Cảnh hậu kì, từ ba động nguyên khí nhàn nhạt có thể thấy, Ngưng Chân Cảnh hậu kì của hắn tựa hồ ngưng thực hơn người khác rất nhiều, không tồn tại hiện tượng chân khí hư phù.

Hét!

Một bước tiến lên, khí lưu sắc bén tứ tán khắp nơi, Diệp Trần cả người tựa hồ dung nhập vào trong mắt bão, kiếm khí kinh nhẫn phóng thẳng lên trời.

Hắn một tay cầm kiếm, một kiếm đơn giản chém thẳng xuống.

- Kiếm ta!

- Chuyện gì vậy? Kiếm của ta sao lại tự động xuất vỏ.

Rất nhiều Đệ tử nội môn Phỉ Thúy Cốc không ít người trong số họ hông đeo bảo kiếm, nhưng giờ khắc này, bảo kiếm không chịu khống chế, xuất vỏ bay ra, đi theo kiếm thế Diệp Trần, tấn công Trình Tuấn.

Mấy người thực lực tương đối cao minh kịp thời xuất thủ giữ kiếm, chỉ là dù họ đã thôi động chân khí, bảo kiếm vẫn run rẩy không thôi, nhất thời tay chân luống cuống.

- Hừ!

Một trưởng lão nội môn Phỉ Thúy Cốc hừ lạnh một tiếng, phất một cái, sợi dây liên kết giữa kiếm ý và rất nhiều bảo kiếm xung quanh lập tức bị chặt đứt.

Không còn bảo kiếm trợ giúp, thanh thế của kiếm khí khổng lồ mà Diệp Trần chém ra mặc dù không phải rất lừng lẫy, nhưng vẫn sắc bén vô cùng, từng đợt khí lãng màu trắng hình thành từ phía sau, tựa hồ như lưu vân chuyển hóa, thôi động kiếm khí độ.

Rắc!

Kiếm khí và trắc đao huyễn ảnh tiếp xúc trong nháy mắt, một giây sau, trắc đao huyễn ảnh bị cắt ra làm đôi, kiếm khi thu bớt một phần ba dư thế không hề biến mất, hung hắng đánh lên tử tinh khí hộ thể của Trình Tuấn.

Một tia máu tươi bắn ra, ngực Trình Tuấn thêm một vết kiếm sâu hoắm, sâu đến tận xương, đấy là kiếm khí còn chuyển hướng giữa đường, bay lên trời, nên vết thương trên ngực Trình Tuấn chỉ là bị kiếm khí dư ba cắt trúng, nếu không, đâu còn có thể sống sót.

Xuy!

Trình Tuấn phun ra một ngụm máu tươi, trong ngụm máu này ẩn hàm từng tia kiếm khí, xuyên qua mặt đất, sắc mặt nhấy thời trắng bệch, cả người lảo đảo quỳ rạp xuống đất.

Đột nhiên, một đường nhân ảnh đáp xuống bên cạnh Trình Tuấn, đỡ lấy hắn.

Là Phỉ Thúy Cốc trưởng lão nội môn.

- Bốn chiêu đánh bại Trình Tuấn, một kiếm vừa rồi hình như đã chạm đến biên giới kiếm ý!

- Ừm, ta cũng cảm thấy một luồng phong mang chi ý quét qua tim, còn tưởng là ảo giác.

- Nghe nói kiếm ý vừa xuất, có thể chém đứt hư vô chi niệm tà bất xâm!

- Người này có tài có đức gì mà chạm đến được kiếm ý, ài!

Chúng nhân kinh ngạc có, cảm thán có, đương nhiên, nhiều hơn cả là đố kị, với độ tuổi của họ, tu vi muốn tiến bộ rất khó, chỉ có từ những phương diện khác tăng cường lực chiến đấu, không nghi ngờ gì, kiếm ý đao ý đều là mong ước thiết tha của tất cả mọi người, nếu như hai thứ hư vô này có thể mua được, họ dù táng gia bại sản cũng phải đi mua, không tiếc tất cả.

Bên Lưu Vân Tông, Đại trưởng lão và Tứ trưởng lão sau một hồi lo bóng lo gió, mỉm cười vui sướng, Diệp Trần xuất sắc đã là sự thật mà ai cũng biết, lúc về nhất định phải bẩm báo với tông chủ.

La Hàn Sơn lắc lắc đầu nhìn sang phía Từ Tĩnh:

- Kinh tài kinh diễm, hôm nay, ta đã hiểu ý tứ câu này, có lẽ, hắn có thể đưa chúng ta ra khỏi Thiên Phong Quốc, cùng đám thanh niên yêu nghiệt trong Nam Trác Vực tranh phong.

Từ Tĩnh không đáp mà hỏi ngược lại:

- Huynh bây giờ cũng là thực lực công tử cấp chứ!

La Hàn Sơn không nói, quang mang lấp lánh trong mắt.

Phỉ Thúy Cốc trưởng lão nội môn đỡ Trình Tuấn giúp hắn giải trừ kiếm khí trên người, thấy hắn thương thế nghiêm trọng, quay sang nhìn Diệp Trần, quát:

- Luận bàn biểu diễn, hạ thủ hung ác như vậy, để ta dạy ngươi cách làm người.

Nói xong, một chưởng lăng không đánh về phía Diệp Trần.

Phanh!

Không gian lắc lư kịch liệt, khiến cho Diệp Trần phải liên tục lùi về phía sau.

Trước người hắn, Lưu Vân Tông Đại trưởng lão không biết xuất hiện từ lúc nào, một chưởng đánh tan chưởng phong đối phương, rít nói:

- Trình Việt, đừng có bắt nạt người quá đáng, Diệp Trần đã hạ thủ lưu tình, không lẽ ngươi tưởng Đệ tử Lưu Vân Tông có thể để mặc cho người chèn ép.

- Ngươi!

Phủ Thúy Cốc trưởng lão nội môn kia ánh mắt hung ác, Trình Tuấn là cháu ngoại của hắn, được hắn gửi gắm rất nhiều hi vọng, hôm nay không chỉ thảm bại mà còn bị thương không nhẹ, hắn chỉ cảm thấy máu nóng xông thẳng lên đầu, tựa hồ như sắp mất đi lý trí.

Trang Khánh Hiền chăm chú nhìn Diệp Trần, quát mắng Phỉ Thúy Cốc trưởng lão nội môn:

- Chưa thấy đủ mất mặt hay sao, còn không mau đưa Trình Tuấn về trị thương.

Đợi đối phương rời đi, Trang Khánh Hiền mới hít một hơi thật sâu, cao giọng nói:

- Chỉ là luận bàn biểu diễn, hi vọng mọi người khắc chế một chút, đừng nên ra tay quá mạnh.

Lúc nãy Diệp Trần đúng là hạ thủ lưu tình, hắn cũng không biết nói gì, nếu không sẽ để lại cho mọi người ấn tượng bất công, tổn hại uy danh.

Tiếp theo, luận bàn tiếp tục tiến hành, nhưng đều là thanh niên tuấn kiệt trong các đại thế lực khác dối quyết, đỉnh tiêm cao thủ thực sự đều cảm thấy vẫn chưa phải lúc.

Thạch Phá Thiên lúc này vô cùng không vui, hắn vừa liếc nhìn Cơ Tuyết Nhạn, thấy đối phương cứ nhìn chằm chằm ngó sang Diệp Trần, căn bản không để ý đến mình, khiến hắn cảm thấy như bị bỏ qua, trước đây đối phương mặc dù không có cảm tình với hắn, nhưng chí ít duy trì tháu độ tôn trọng nhất định, quan hệ trong mắt hắn đã là không tệ, có hi vọng nhất định, chỉ là bây giờ, chút hi vọng mong manh đó đã biến mất.

- Diệp Trần, đừng tưởng thắng Trình Tuấn đã là lợi hại, thực lực công tử cấp không phải là thứ ngươi có thể tưởng tượng, qua mấy trận nữa, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là chênh lệch, thế nào là tuyệt vọng, ta sẽ phá diệt nửa bước kiếm ý của ngươi, sống không bằng chết.

Thạch Phá Thiên biểu tình thì vẫn như thường, nhưng trong lòng thì đang nổi sóng, hắn đã nghĩ ra một kế hoạch, chính là hoàn toàn bóp nát niềm tin của Diệp Trần, một kiếm khách mất đi niềm tin kiếm ý rất có khả năng tan biến, huống hồ Diệp Trần vẫn chưa lĩnh ngộ kiếm ý chân chính.

Âm trầm liếc nhìn Diệp Trần, Thạch Phá Thiên nhãn thần tà ác không gì sánh được.

Trong Đệ tử nội môn Phỉ Thúy Cốc, Diệp Huyên không dám tin những gì đáng diễn ra trước mắt, lúc nãy nếu như không phải trưởng lão nội môn xuất thủ, kiếm của nàng cũng đã tự động xuất vỏ, dung nhập vào trong kiếm thế của Diệp Trần, nàng không thể lý giải, phế nhân trước kia sao lại đột nhiên phát ra hào quang mãnh liệt, hơn nữa hào quang này càng lúc càng thịnh, đã gần chạm đến đỉnh cao của giới thanh niên Thiên Phong Quốc.

- Diệp sư muội, hắn cũng chỉ huênh hoang một chút mà thôi, lần này Thạch sư huynh sẽ ra tay dạy dỗ hắn.

Bên cạnh, Thôi Thế Minh ra vẻ vô tình nói.

Diệp Huyên sững người:

- Có vẻ không dễ!

- Muội đánh giá Thạch sư huynh hơi thâp đấy, đừng nói Diệp Trần, cho dù Bắc Tuyết công tử, Đoan Mộc công tử đấu với Thạch sư huynh cũng chưa chắc chiếm được thượng phong. Huynh ấy đã là thực lực công tử cấp chân chính, chỉ thiếu mỗi cái danh công tử mà thôi.

Nói ra những lời này, trong lòng Thôi Thế Minh thập phần đắc ý, hắn biết, Thạch Phá Thiên không xuất thủ thì thôi, một khí đã xuất thủ sẽ khiến đối phương phải trả một cái giá thật đắt, cái giá đó là gì thì hắn vẫn chưa biết, nhưng bản thân sau này cũng phải nỗ lực gấp đôi, Diệp Huyên sư muội thiên phú rất cao, bây giờ lực chiến đấu đã ngang bằng với hắn, rất có khả năng vượt qua hắn, khiến hắn cảm thấy có chút nguy cơ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.