- Với thực lực của mình, tầng thứ tư cửu tử nhất sinh, đến tầng thứ ba thôi!
Tịnh Ngạo Huyên chưa từng từ bỏ nỗ lực, sớm muộn một ngày, nàng sẽ lọt vài hàng đỉnh tiêm thanh niên thiên tài Thiên Võ Vực, nhưng không phải bây giờ, ngộ tính và thiên phú của nàng so với cả đại lục, chưa phải đỉnh tiêm nhất, thiên phú thân thể cũng không bằng Sở Trung Thiên, cho nên còn lại chỉ là nỗ lực.
Lý Tiêu Vân và Tịnh Ngạo Huyên giống nhau, suy nghĩ phóng khoáng,
- Tầng thứ ba cũng không tệ, tỷ lệ có được đỉnh tiêm thượng phẩm bảo khí không nhỏ, nếu vận khí tốt, nói không chừng còn được một bộ thượng phẩm bảo khí.
Tầng sáu đa bảo thánh tháp chỉ có thượng phẩm bảo khí, tầng hai có tỷ suất đỉnh tiêm thượng phẩm bảo khí nhất định, tầng ba tỷ suất đỉnh tiêm thượng phẩm bảo khí càng lớn, trọn bộ thượng phẩm bảo khí chiếm tỷ suất rất nhỏ, về phần tầng bốn, bán cực phẩm bảo khí, trọn bộ thượng phẩm bảo khí, đều có cơ hội, trong tình huống vận khí không tốt, đỉnh tiêm tông sư cũng phải mất mạng, tông sư bình thường, mười người vào chỉ có một người sống sót.
Đợi ba người tiến nhập vào trong Đa bảo thánh tháp, phía Nam, hai đường nhân ảnh nắm tay bay đến, chính là Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành.
- Đây chính là Đa bảo thánh tháp!
Diệp Trần lần đầu tiên đến đây.
Mộ Dung Khuynh Thành nói:
- Chàng có cảm thấy, Đa bảo thánh tháp này rất giống một món bảo khí không, chỉ là cường đại hơn bảo khí rất nhiều.
- Ừm.
Diệp Trần cũng cảm nhận được, quang huy bảy màu mà Đa bảo thánh tháp tán phát rất giống bảo khí ba động, chỉ có điều ba động đã ngưng tụ thành thực chất, hoá thành quang huy, cường đại hơn cực phẩm bảo khí rất nhiều, rất khó tưởng tượng, nó là cái gì.
Chẳng trách Sinh Tử Cảnh vương giả xông vào cũng bị gạt bỏ.
Chiu!
Một đường kiếm quang bắn đến.
Diệp Trần nghiêng đầu nhìn, nói:
- Hạ Hầu Tôn đến.
Hạ Hầu Tôn thân khoác kim y, đầu đội kim quan nhìn rất giống Bắc Minh Huy thân khoác ngân y, đầu đội ngân quan. Chỉ có điều so với Bắc Minh Huy, Hạ Hầu Tôn trông có vẻ bá khí hơn. Chỉ một cái liếc mắt, kim quang tràn ngập, khí thế bức nhân, dù bại dưới tay Bạch Vô Huyết nhưng khí thế vẫn không hề suy giảm.
Rõ ràng, Hạ Hầu Tôn cũng nhận ra Diệp Trần.
Dù sao, Diệp Trần cũng là thiên tài duy nhất ngoài thanh niên ngũ cự đầu tiến nhập tông sư bảng, Hạ Hầu Tôn nói không nhận ra, là nói dối, nhưng cũng chỉ là nhận ra mà thôi, chứ không quá chú ý Diệp Trần. Đối với hắn mà nói, thanh niên ngũ cự đầu trong mấy năm nay không ai có thể dao động, cho dù đối phương là yêu nghiệt, năm xưa Lâm Thiên muốn thượng vị khiêu chiến Tiêu Sở Hà, kết quả thế nào, Tiêu Sở Hà chỉ hơi nghiêm túc, Lâm Thiên đã không đỡ nổi ba chiêu, chênh lệch là quá lớn.
Cho nên, trước mắt Diệp Trần vẫn không đáng để Hạ Hầu Tôn coi trọng.
Không hề dừng lại, thân hình Hạ Hầu hơi loé, như một dải điện xẹt kim sắc bay đến lối vào Đa bảo thánh tháp với tốc độ kinh nhân.
- Chúng ta cũng vào thôi!
Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành nắm tay tiến nhập thánh tháp.
Bên trong Đa bảo thánh tháp có càn khôn, tầng thứ nhất bao hàm một tiểu thế giới, là một thế giới hoả diễm dung nham, phóng tầm mắt, chỗ nào cũng là một màu dung nham đỏ rực, nhiệt độ rất cao, chỉ sợ bất cứ Tinh Cực Cảnh cường giả rơi vào đó đều bị nướng chết, Linh Hải Cảnh đại năng dưới sự bảo vệ của chân nguyên hộ thể, cũng cảm thấy khó chịu, toàn thân đổ mồ hôi.
- Nóng quá.
Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành vừa vào trong, liền cảm nhận ngay được sự thay đổi khủng khiếp của nhiệt độ.
Khởi động chân nguyên hộ thể, hai người mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
- May mà có thể đi ra bất cứ lúc nào, hoặc là lên tầng thứ hai, nếu không ở đây mấy tháng, thân thể chắc hư thoát mất.
Hai người bay thêm một đoạn, thỉnh thoảng lại nhìn thấy một hai bóng người, có người dùng băng hệ chân nguyên hộ thể, bộ dạng có vẻ rất thoải mái.
Diệp Trần cười cười, tiếp tục tiến lên.
Trên thế giới hoả diễm là khí lưu hồng sắc, thỉnh thoảng có thiên thạch xích hồng từ trên trời rơi xuống, ma sát với không khí, bạo phát sóng lửa hừng hực, càng lên cao, thiên thạch càng dày, mặc dù nói Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành đều có thể kháng cự, nhưng họ cũng không muốn chịu tội, cho nên hai người men theo mặt dung nham, duy trì độ cao trăm mét.
Rầm!
Mặt dung nham nổi sóng, một con hoả hệ yêu thú toàn thân mọc đầy vảy đỏ chui lên, ngoạm vào Mộ Dung Khuynh Thành ở gần nó nhất.
Binh!
Mộ Dung Khuynh Thành đánh một chưởng lên đầu con hoả hệ yêu thú, bắt nó trở lại trong hồ.
- Phòng ngự rất mạnh.
Mộ Dung Khuynh Thành nhíu mày, một chưởng này mới chỉ dùng hết năm sáu phần lực đạo, vậy mà chỉ khiến con hoả hệ yêu thú bị thương, không cần nghĩ cũng biết, phòng ngự của nó cường đại cỡ nào, xem ra, tầng một của Đa bảo thánh tháp cũng chẳng dễ phá, không có thực lực chân nhân cấp, không thể tiến nửa bước.
- Lối vào tầng thứ hai.
Diệp Trần nhìn bầu trời phía trước, có một cánh cửa màu trắng, tán phát từng trận hàn khí.
Soạt!
Hai người bay vào trong cửa.
Vù vù vù vù vù vù vù vù...
Hàn phong lạnh thấu xương, tuyệt rơi đầy trời.
Nếu như nói tầng một là thế giới hoả diễm thì tầng thứ hai là thế giới băng tuyết, nhiệt độ trong nháy mắt chuyển từ nóng rực sang cực hàn, đúng là chín tầng băng hoả.
Trời đất trắng xoá một màu, hai người trở nên vô cùng bé nhỏ, thoát ẩn thoắt hiện dưới sự bao phủ của tuyết.
Rắc!
Một con băng hệ yêu thú họ xà xuyên qua mặt tuyết, ngoi lên, há miệng phun yêu khí sâm hàn, nếu không kịp phòng ngự, chắc chắn sẽ mất mạng với nó.
Rút hoàng kim kiếm, Diệp Trần chém một kiếm lên đầu băng xà.
- Ý? Băng linh, thượng phẩm bảo khí!
Băng xà không phải yêu thú bình thường, là sinh mệnh hình thành từ băng nguyên khí, cho nên chém lên đầu không thể giết chết nó, từ chỗ bị thương, đột nhiên phun ra một đường hào quang, là một món thượng phẩm bảo khí.
Bắt lấy thượng phẩm bảo khí, Diệp Trần ngạc nhiên nói:
- Không lẽ yêu thú trong Đa bảo thánh tháp, đều giấu bảo khí trong người.
Diệp Trần đã đoán sai.
Bảo khí bên trong Đa bảo thánh tháp không phải cố định, nói không chừng đánh vỡ một ngọn núi băng sẽ tìm được bảo khí bên trong, tiềm nhập xuống đất, cũng có thể tìm được bảo khí, về phần yêu thú, bảo khí trong người chúng rất ít, con băng xà kia chỉ là ngoại lệ.
Thế giới băng tuyết tầng thứ hai mặc dù thường xuyên xuất hiện đỉnh tiêm thượng phẩm bảo khí, nhưng Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành không dừng ở đây mà đi thẳng đến lối vào tầng thứ ba.
Hai tầng trước là thế giới hoả diễm và thế giới băng tuyết, tầng thứ ba thì không giống vậy, thiên địa nơi này tràn ngập khí lưu lấp lánh, khí lưu dính như nước, phân bố ở mỗi tấc không gian, trừ khí lưu lấp lánh, thế giới tầng thứ ba không có nguyên khí, không có nguyên khí, nghĩa là cắt đứt khả năng chuyển hoá thiên địa nguyên khí thành chân nguyên của võ giả.